Nắng xuân chiếu ấm áp, không gắt. Gió nhẹ xẹt qua như lụa mỏng vờn trên mặt, cực nhu hòa, cực mềm mại, rồi nhẹ nhàng trượt đi.
Từ phòng sản phụ đi ra, Đỗ Quyên cảm thấy không khí bên ngoài đặc biệt tươi mát.
Phùng Minh Anh ôm nàng đi quanh sân, nàng nhân cơ hội này đại khái nhìn qua Hoàng gia và thôn Thanh Tuyền.
Bắt đầu từ gần chỗ bên người trước.
Nhà của Hoàng gia là tường đất nhà tranh. Chính xác là tường là dùng tảng đá lớn xây lên, từ cửa sổ trở xuống đều là đá, mặt trên mới là tường đất, dùng bùn tro mạt cưa hồ bằng phẳng.
Nhà chính có bốn gian, bên phải là một lều cỏ thấp, đại khái là chuồng gia súc.
Nhìn như đơn giản nhưng đông ấm hè mát, cực kỳ thực dụng. Khoảng cách bên trong đều dùng ván gỗ ngăn, gian phòng còn cách tầng lầu, không giống nhà tranh tro bụi bay đầy, trên gác xép có thể để đồ, người ở. Đỗ Quyên nghe Phùng Thị giao phó mợ đi lên lấy gì đó mới biết được.
Bên ngoài là sân phơi, tường viện cũng dùng đá cục xây thành, ước chừng cao một mét.
Thật sự tùy ý, không hợp quy tắc, thậm chí có chỗ bị tiểu hài tử vét sạch cục đá, hình thành một cái lỗ, mèo, chó và gà từ nơi đó đi vào chui ra. Có chỗ lại mưa xói lở một góc chưa kịp tu bổ, giống như tường đổ.
Trên mặt tường mọc đầy rêu xanh, lại có dây leo không biết tên. Dưới chân tường là cỏ dại, hoa dại đủ mọi màu sắc nở ra. Góc sân tán lạc mấy cây đào và cây hoa quế và một ít cây không biết tên và trúc, chi ảnh lưa thưa, không nằm trong tầm nhìn nên có vẻ trống trải và hoang liêu.
Cửa viện và cửa chính đều có tảng đá lớn bản.
Hướng bên trái nhìn lại, song song Hoàng gia có ba gia đình, như nhau tường gạch nhà tranh và hàng rào vây quanh sân.
Sát bên Hoàng gia là Lâm gia.
Hai nhà không có dùng chung tường, Lâm gia mặt quay hướng khác, giữa hai nhà có lẽ là dòng nước chảy.
Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, là trung tâm thôn Thanh Tuyền.
Chỗ đó hình như là thôn cũ, tương tự thôn Thanh Tuyền kiếp trước. Cổ thụ già xoè bóng mát, nhà thôn dân rải rác ở giữa. Vào buổi trưa, trên nóc nhà mỗi hộ khói bếp lượn lờ, phảng phất như sương mù bốc hơi. Tuy không thấy rõ tình hình bên trong, Đỗ Quyên lại có một nỗi xúc động không tên, muốn đi tìm kiếm sâu bên trong cổ thôn.
Xa hơn, ánh mắt dời đến, là dãy núi non trùng điệp, sau lưng là bầu trời xanh trong, hiện ra một bức tranh thiên nhiên thật đẹp.
Thôn Thanh Tuyền không chỉ nhuộm đầy phong cách cổ, hơn nữa dã ý dạt dào, càng tràn ngập hương vị nhàn nhã.
Người nhàn, chó nhàn, ngay cả gà cũng không sợ hãi nhàn nhã nhịp bước đi thong thả, hoặc là dứt khoát nằm dưới chân tường, ngồi xổm trên đầu tường. Bị chấn kinh, cũng bất quá “cô cô” kêu nhỏ hai tiếng. Nếu là gà mái đẻ trứng, kêu “khanh khách đát, khanh khách đát” gọi khắp thôn đều có thể nghe.
Đỗ Quyên nhìn một chút, ánh mắt liền thấm ướt.
Nàng tin tưởng rằng đây chính là thôn Thanh Tuyền kiếp trước!
Cổ thôn, cây rừng đều không nói, tùy ý có thể thấy những tảng đá lớn, chứng minh nơi này thừa thãi đá. Kiếp trước, huyện Trúc Khê sản xuất đá hoa cương và đá cẩm thạch, thôn dân thôn Thanh Tuyền cũng thích dùng đá làm tường và trải đường.
Tắm ánh nắng ấm áp, tâm tình của nàng an bình chưa từng có. Không hề bàng hoàng, không lo lắng, không thương tâm. Nàng phải ở chỗ này sinh hoạt, lớn lên, đợi Lý Đôn tới tìm nàng, tiếp tục điền viên sinh hoạt của bọn họ, tiếp tục duyên phận chưa hết của bọn họ.
Nàng tin tưởng, hắn nhất định sẽ tìm đến nàng!
Đang lúc tâm tình Đỗ Quyên kích động, đám người Hoàng lão cha và Phùng Trường Thuận trở lại. Nàng bị bà mụ cầm đầu và nhóm phụ nhân bên ngoài vây quanh, một bên chọc cười một bên kêu, bắt đầu tắm ba ngày.
Rốt cục đi tắm, Đỗ Quyên nghĩ, không khỏi mỉm cười.
Mọi người liền phát hiện, bé gái da thịt phấn hồng dưới ánh mặt trời trong suốt mềm mại, nụ cười ở khóe miệng như có như không, ánh mắt tựa dòng suối trong vắt lóe sáng. Nhìn nàng, tâm tình không tự chủ được vui mừng và mềm mại.
”Đứa bé này, ánh mắt thật linh động!”
”Tay thật thanh tú!”
”Yêu! Yêu! Miệng nhỏ nhếch lên, nhìn làm lòng người thương.”
”Tương lai sẽ rất lanh lợi.”
………………………………………
Nghe đầy tai lời khen ngợi, Đỗ Quyên đón ánh nắng, miễn cưỡng chuyển động cúi đầu, thoải mái ngáp một cái, cười híp mắt thầm nghĩ: “Các ngươi từ từ bận rộn, ta đi ngủ đây.”
Ai, cuộc sống này, thật thần tiên!
Không được hoàn mỹ chính là Lý Đôn không ở bên cạnh.
Lý Đôn không ở đây, nhưng có một tiểu Lâm Xuân.
Tiểu tử này thấy Đỗ Quyên bị người ôm đi ra ngoài, khóc náo loạn được một lúc, rốt cuộc tranh thủ được quyền lợi, bị mẹ hắn ôm ra, vừa mắng “Thật là không bớt lo. Ta tới hỗ trợ, không phải đến ăn không ngồi rồi. Ngươi còn nháo như vậy nữa, chuyện gì ta đều làm không xong.”
Lão nương lải nhải, tiểu Lâm Xuân mắt điếc tai ngơ, nhìn thấy Đỗ Quyên liền cười.
Vì thế, mọi người nhìn Lâm Xuân lại khen một hồi, huống hồ dáng dấp hắn đích thực tốt, thịt tròn tròn chừng vài chục cân.
Cười đùa một hồi, Đỗ Quyên bị một người mặt đầy nếp nhăn, lưng còng ôm vào trong ngực. Đây chính là bà mụ trong thôn, người đều gọi nàng Vương nãi nãi.
Nàng nhìn Đỗ Quyên mỉm cười, vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt thân thiết.
Đỗ Quyên đột nhiên cảm động, đây là hình ảnh thu nhỏ của một kiếp người bị năm tháng và sơn thủy lắng đọng, cực kỳ đơn giản, lại cực kỳ thâm ảo.
Nàng liền đối với nàng ngọt ngào cười.
Vương nãi nãi sửng sốt, ánh mắt híp lại, lẳng lặng nhìn nàng.
Một già một trẻ cứ như vậy nhìn nhau, tựa hồ dùng tâm linh trao đổi, bỗng nhiên đồng thời cười rộ lên, Đỗ Quyên cười y y nha nha, Vương nãi nãi tắc thấp giọng nói: “Thật là một tiểu tinh quái.”
Lúc này, Hoàng Tước Nhi chạy vội đi ra hô: “Vương nãi nãi, nước tắm nấu xong, có thể giúp muội muội tắm!”
Vương nãi nãi “ai” một tiếng, rồi ôm Đỗ Quyên đi vào phòng, một bên lẩm bẩm nói: “Tắm rửa tắm!...”
Người trong núi, lại là nông dân, Đỗ Quyên vẫn là đứa bé, cho nên nghi thức tắm ba ngày vẫn chưa biến thành thực phức tạp. Giữa nhà chính đốt nhang, các trưởng bối ôm Đỗ Quyên dập đầu, Vương nãi nãi cũng lạy vài cái, thì thầm vài câu, sau đó vào phòng giúp Đỗ Quyên cởi xiêm y tắm.
Nước tắm là dùng lá ngải cứu nấu ra, đựng trong một cái thùng gỗ cao một thước.
Bà ngoại và người nhà ngồi chung quanh, bên cạnh có cái sàng, bên trong bày mấy bộ đồ lót làm rất khác biệt. Trong một cái đĩa khác đặt cây trâm, lược, còn có chút lá trà, trứng gà, long nhãn, hạt dẻ đủ loại loạn thất bát tao một đống gì đó, Đỗ Quyên nhìn không hiểu ra sao.
Nàng bị Vương nãi nãi cởi bỏ tã, cẩn thận nâng bỏ vào trong bồn, lập tức cảm thấy thoải mái cực kỳ, cảm giác như buông tay đi du lịch.
Nhưng trước mắt bao người, nàng vẫn không thể vượt qua tâm lý người trưởng thành, không tự chủ tứ chi co lại. Phía trên hai tay bảo vệ ngực nhỏ còn chưa trưởng thành, phía dưới đùi khép chặt che ở bộ phận sinh dục.
Vương nãi nãi cũng mặc kệ, dùng bàn tay khô gầy vịn kéo đùi nàng ra, giúp nàng chả rửa các nơi, miệng còn lẩm bẩm, nói lời cát tường, cái gì “Gội đầu một chút, làm vương hầu. Tắm rửa eo, một thế hệ nhanh hơn một thế hệ cao...”
Tiểu di Phùng Minh Anh thấy tay chân nhỏ xíu của Đỗ Quyên cứng rắn vuốt không thẳng, giống như xấu hổ, cảm thấy rất thú vị, cùng Hoàng Tước Nhi cười không ngừng.
Đỗ Quyên cũng ngượng ngùng cười. Vì để cho Vương nãi nãi nhanh chóng kết thúc, nàng duỗi chân uốn người, làm bọt nước văng khắp nơi, lại ha hả ngây ngô cười.
Nhất thời bà nội và bà ngoại nàng cười không khép được miệng.
<br clear=”all”