Điền Duyên

Chương 124




Người trong sạch?

Đỗ Quyên nghĩ, ý nương là chỉ cần người không sai, nàng sẽ không phản đối?

Phùng Minh Anh lại nghĩ, chuyện này đích thực có chút khó.

Việc hôn nhân, đương nhiên ông ngoại nói chuyện không có phân lượng bằng gia gia.

Phùng Thị kêu Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên không cần đoán mò, nàng sẽ không đẩy khuê nữ vào hố lửa. Phùng Minh Anh cũng nói là các nàng không cần quan tâm.

Đỗ Quyên cảm thấy, tiểu di và nương đều không hiểu rõ ý của nàng.

Cũng đúng, quan niệm của nàng và các nàng cách nhau mấy trăm năm.

Hoàng Tước Nhi thì sao?

Nàng cười chuyển đề tài, kêu tiểu di nói với tiểu dượng, sau này không cần mang cha lên núi săn thú, không cần phân chút món ăn thôn quê về. Cuộc sóng khá hơn, phân tranh cũng nhiều hơn.

Nàng nói: "Nếu chúng ta thèm, trực tiếp đi qua nhà tiểu di ăn."

Phùng Minh Anh cười nói: "Tốt lắm a! Ta lại có thêm người giúp ta nấu ăn nữa."

Nhìn sắc trời không sớm, Phùng Minh Anh đem chỉ nhét vào đế giày, đứng dậy phủi đàu chỉ trên người xuóng, vừa nói: "Ta đi về. Tiểu dượng ngươi dạy Lâm Xuân bọn họ cả nửa ngày rồi, chắc đã đói bụng. Ta về nấu chút gì đó cho bọn họ ăn."

Xoay mặt nhìn Phùng Thị nói: "Đại tỷ, nghe ta, đừng tức giận."

Phùng Thị vội đáp ứng, giãy giụa ngồi dậy nhìn theo nàng.

Đỗ Quyên vội đỡ lấy nàng, nói: "Tiểu di yên tâm, ta và tỷ tỷ sẽ khuyên nương."

Hoàng Tước Nhi cũng nói: "Kỳ thật chỉ cần nãi nãi không ở đây, chúng ta khuyên nương là tốt rồi. Nương không nên gặp nãi nãi."

Phùng Minh Anh phốc xuy một tiếng cười nói: "Đó là đương nhiên. Ngươi chưa nghe nói qua "nhắm mắt làm ngơ" sao? Vậy cũng không được. Nhà ai cũng có chuyện phiền lòng. Nhà các ngươi nếu không có gia gia nãi nãi các ngươi bới móc, còn không thành thần tiên chắc. Lão thiên gia thấy cũng không vui a." Vừa nói vừa đi ra ngoài.

Phùng Thị nghe xong lời này mỉm cười.

Đợi tiểu di đi xong, Đỗ Quyên hỏi nương muốn ngủ thêm hay dậy.

Phùng Thị nói, lúc nãy có đông người, nàng không yên tâm, căn bản không ngủ được. Bây giờ muốn ngủ một hồi, trễ chút mới dậy.

Đỗ Quyên đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng dịch chăn, vừa khuyên nhủ.

Đợi Phùng Thị ngủ an ổn, Đỗ Quyên mới khép cửa phòng, cùng Hoàng Tước Nhi về phòng của mình, ngồi trên giường La Hán nói chuyện.

"Tỷ tỷ, ngươi nghĩ thế nào về việc hôn nhân." Đỗ Quyên mở đầu hỏi.

"Ta... Ta không muốn gả." Hoàng Tước Nhi rất bất an.

"Không muốn gả là không có khả năng. Mấu chốt là tỷ tỷ muốn gả cho kiểu người nào, có để ý ai chưa. Suy nghĩ kỹ, chúng ta mới có biện pháp. Nếu dựa vào gia gia nãi nãi làm chủ, ta sợ gặp bà bà giống như nãi nãi, sẽ gian nan khác chi nương." Đỗ Quyên cố gắng dẫn đường Hoàng Tước Nhi.

"Ta đâu biết nên gả cho người nào." Hoàng Tước Nhi buồn bực nói.

"Nhưng nếu ngươi không mau suy nghĩ, ta sợ những người đó trước mặt nãi nãi nói năm ba lời hay, thêm người khuyến khích, nãi nãi sẽ đáp ứng. Đến lúc đó..."

Đỗ Quyên bất chấp Hoàng Tước Nhi vẫn là bé gái 12 tuổi, căn bản không có năng lực phân rõ nhân sinh, nói cho nàng nghe nỗi lo lắng của mình.

Đang nói nửa chừng, như chợt nhớ tới cái gì, "Hoắc" một tiếng xoay người ngồi dậy, kinh hoảng kêu lên: "Ai nha, ta muốn đi tìm cha và Hoàng Ly. Tỷ, một mình ngươi cứ từ từ suy nghĩ trước. Ngươi cứ như vậy nghĩ —— "

Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mới nói tiếp: "Việc gả người... như thế này đi, đương nhiên phải nhìn nhân phẩm và tướng mạo của người con trai đẹp xấu thế nào trước, siêng năng hay không. Trừ bỏ cái này, ngươi còn phải xem cha mẹ hắn có dễ nói chuyện hay không. Cái này đặc biệt trọng yếu. Đừng gả cho một ác bà bà khó dây dưa, thì trượng phu có tốt cũng vô dụng."

Đỗ Quyên đưa ra cách dạy cho học sinh tổng kết quy nạp, giúp Hoàng Tước Nhi phân tích.

Nàng tự cho là suy xét thật chu toàn, cũng không dùng quan niệm hôn nhân kiếp trước áp đặt vào kiếp này. Bởi vì ở đây, cha mẹ chồng không dễ ở chung sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc sau này.

Ai ngờ Hoàng Tước Nhi lại nhẹ giọng nói: "Ông ngoại nói, khi đó hắn thấy gia gia nãi nãi thành thật dễ nói chuyện, đối xử người cũng tốt, cha ta thành thực, tiểu thúc cũng không phải nghịch ngợm, tính tình đại cô cũng tốt, mới đem nương hứa cho cha."

Đỗ Quyên nhất thời á khẩu không trả lời được.

Đúng a, người sẽ thay đổi!

Mỗi người mỗi ngày sẽ thay đổi!

Lấy nữ nhân mà nói, tiểu cô nương làm vợ người sẽ khác, làm nương nuôi con càng thay đổi, từ vợ thăng chức làm bà bà càng là một chuyển biến lớn. Trong quá trình thay đổi đó, có người là bởi vì thân phận mình thay đổi dẫn đến tính tình thay đổi; có người vì người ngoài xen vào làm cho thay đổi.

Nàng đánh giá Hoàng Tước Nhi, trong vẻ điềm tĩnh lộ ra kiên cường, không khỏi có chút đau lòng.

Bỗng nhiên lại nghĩ, khi xưa Phùng Thị lúc chưa gả thì có phải cũng giống như thế này không?

Nàng cũng không biết nói gì cho phải, chỉ nói: "Tỷ, ngươi suy nghĩ đi. Có lời gì, đợi buổi tối chúng ta lên giường lại nói."

Sau đó nhảy xuống giường, đi ra ngoài.

Chờ nàng đi xong, Hoàng Tước Nhi cũng đứng dậy đi ra sân, mờ mịt nhìn quanh đánh giá nơi mình ở hơn mười năm qua: phải gả cho người sao?

Nhanh như vậy!

Ánh chiều tà ngả về tây. Nắng chiều sáng lạn trên đỉnh núi phía tây, chiếu vào thôn, từng nóc nhà ngọn cây tựa hồ cũng được phủ lên một vàng sáng rọi, so với sương mù mông mông đầu xuân, có nét lộng lẫy rực rỡ riêng.

Gả cho người như thế nào mới tốt đây?

Nàng vừa nghĩ, vừa không có mục tiêu đi về hướng tường viện.

Tường viện xanh biếc ngày xưa giờ thật tiêu điều. Nhưng nàng lơ đãng lại phát hiện một điểm xanh nhạt. Nhìn kỹ nơi chân tường, trong khe đá của vách tường, đều lộ ra lấm tấm nhiều điểm xanh nhạt.

Mùa xuân tới rồi!

Những chồi non xanh nhạt tựa như hạt giống tình hoài của thiếu nữ nảy mầm, lạ lẫm nhưng cẩn thận, nhút nhát thăm dò, phảng phất còn có chút bất an.

Đang chăm chú nhìn, chợt nghe đối diện có người gọi "Tước Nhi!"

Hoàng Tước Nhi ngẩng đầu nhìn lên. Thì ra nàng bất tri bất giác đi tới tường viện giữa nhà nàng và Lâm gia. Hạ Sinh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy nàng, liền cười đi tới gọi nàng.

Hoàng Tước Nhi cũng mỉm cười kêu lên: "Hạ Sinh!"

"Tước Nhi, khách nhà ngươi đều đi hết rồi?" Hạ Sinh hỏi.

"Đều đi." Hoàng Tước Nhi nói.

"Ngươi đang làm gì đó?" Hạ Sinh cười hì hì lại hỏi.

"Ta... Không có việc gì, chỉ đi vòng vòng." Hoàng Tước Nhi nói, nét tươi cười có chút miễn cưỡng, không còn nét vô tư bình thường.

"Nãi nãi ngươi mắng ngươi?" Hạ Sinh nhìn sắc mặt thiếu nữ suy đoán.

Nhìn  tiểu thiếu niên sân nhà bên, Hoàng Tước Nhi do dự một chút mới nói: "Sợ là nãi nãi ta muốn làm mai cho ta."

Rất tự nhiên, nàng nói với hắn.

Hạ Sinh nghe xong ngẩn ra, vội hỏi: "Nói cho nhà ai? Người nọ có được hay không?"

Hoàng Tước Nhi lắc đầu nói: "Còn chưa nói. Đỗ Quyên đoán. Nhìn dáng vẻ chắc sẽ nói. Các nàng kéo ta, hỏi ta bao lớn, biết làm cái gì, còn nói nhỏ với nãi nãi ta."

Hạ Sinh hiểu ý của nàng.

Lúc các bà mụ làm mai đều là như vậy, bình phẩm con gái người ta từ đầu đến chân, sau đó sẽ cùng người lớn thương nghị.

Hắn cau mày nói: "Vậy ngươi..." Phảng phất như không biết nên hỏi thế nào.

Hoàng Tước Nhi đáp: "Ta không bằng lòng."

Thực ngắn gọn, thực quyết đoán, mặc kệ nãi nãi chọn nhà ra sao, đối phương là hạng người gì, sẽ không bằng lòng.

Quả thật nàng quá nhỏ, rất ngây thơ với sinh hoạt tương lai, không biết nên gả cho người như thế nào mới tốt. Có lẽ năm đó gia gia nãi nãi để lại ấn tượng quá xấu trong ký ức tuổi thơ của nàng, nên vừa nghe nói bọn họ muốn tuyển người cho mình, trong tư tâm nàng cảm thấy đó chính là đưa nàng vào hố lửa, tương lai khẳng định sẽ chịu khổ như nương nàng.

Hạ Sinh nghe xong gãi đầu gãi tai. Muốn nói gì đó, nhất thời lại nghĩ không ra.

Toàn bộ thân mình hắn đều nằm sấp dài trên tường, nhìn bé gái đối diện, thập phần hao tổn tinh thần: Tước Nhi không bằng lòng, hắn cũng không giúp được nàng.

Việc này không thể so sánh. Nếu nàng muốn ăn thịt, hắn còn có thể đi bắt chuột trúc. Nay hắn đã lớn, không cần vụng lấy trộm trong nhà, nhưng việc này hắn không nói nên lời.

Hoàng Tước Nhi thấy Hạ Sinh nhíu mày, mỉm cười nói: "Không có việc gì, ta chỉ nói với ngươi thôi."

Nàng cũng không trông cậy vào hắn hỗ trợ. Hắn hỏi thì nàng nói cho hắn biết.

Đây là một loại tín nhiệm và ỷ lại từ nhỏ tới bây giờ.

Từ đó tới bây giờ, Hạ Sinh chịu nói chuyện với nàng, không phải thích nàng, vì nàng không có làm cho người ta thích. Không giống Đỗ Quyên, mọi người, bất kể là lão gia gia hay lão nãi nãi, bá bá hay thẩm thẩm đến trẻ nhỏ... đều thích Đỗ Quyên. Hạ Sinh chịu nói chuyện với nàng vì hắn tốt bụng.

Đúng vậy, nhìn qua Hạ Sinh có vẻ rất nghịch ngợm, kỳ thật rất mềm lòng.

Nàng nhìn hắn, tựa hồ nhìn thấy một bé trai năm xua vui vẻ bưng một cái chén thô lớn chạy về phía nàng. Trong chén múc đầy một chén cơm, còn có rất nhiều thịt chuột trúc và đậu cove xào, đưa cho nàng ăn; chỉ bởi vì nàng nói nương nàng bị bệnh, nàng nấu cơm nhưng không biết xào rau.

Năm đó nàng mới bốn tuổi.

Nương bị cha chọc giận bệnh ngủ trên giường. Nàng một mình ôm muội muội qua tìm Thím Lâm cho bú sữa.

Nhìn qua hình ảnh ôm muội muội hẳn là thực đáng thương, nên Hạ Sinh tội nghiệp nàng, len lén bới thêm một chén cơm nữa cho nàng ăn.

Chắc khi đó hắn cũng sợ. Đại Đầu bá bá rất hẹp hòi, cho nên chờ nàng ăn xong, hắn còn giúp nàng lấy hết xơ thịt nhét trong kẽ răng cho sạch sẻ, thập phần cẩn thận.

Hồi tưởng lại tình hình kia, nàng không thấy thẹn thùng, ngược lại cảm thấy thú vị.

Nàng mỉm cười nhìn thiếu niên kia, nhớ lại thật nhiều lần hắn vụng trộm lấy đồ ăn trong nhà đưa cho tỷ muội các nàng. Người khác hề nghĩ đến hắn có thể làm như thế, bởi vì bề ngoài Hạ Sinh nhìn rất nghịch ngợm, có khi còn đánh nhau với Thu Sinh nữa.

Hạ Sinh thấy Hoàng Tước Nhi nhìn mình cười, vội nói: "Tước Nhi! Ngươi đừng vội, để ta nghĩ..."

Hoàng Tước Nhi nói: "Ngươi đừng suy nghĩ. Ngươi cũng giúp không được ta. Nương ta nói... Nói nàng sẽ không bỏ mặc."

Nay, Hoàng Tước Nhi đành phải đem hi vọng ký thác vào Phùng Thị.

Hạ Sinh liền nói không ra lời, khuyên cũng không phải, an ủi cũng không biết nói gì.

Bỗng nhiên, thiếu niên cảm thấy có chút khó chịu, liền mắng: "Nãi nãi ngươi thật không phải..."

Nói phân nửa vội vàng ngừng lại, suýt nữa đem "là người" mắng ra, lúng túng cười ngượng ngùng nhìn Hoàng Tước Nhi.

Hoàng Tước Nhi mím môi cười, hỏi hắn: "Khi nào ngươi đi đến nhà sư phó ngươi?"

Hạ Sinh nói: "Qua 15 sẽ đi."

"Nga!"

Hoàng Tước Nhi lên tiếng rồi không nói gì nữa.

Ánh chiều tà dần tắt, hoàng hôn buông xuống.

Hai thiếu niên nam nữ cách nhau một bức tường loang lổ điểm xuyến hơi thở mùa xuân, trong một buổi chiền tàn, ngẫu nhiên nhớ tới cái gì thì hỏi một câu, kẻ khác đáp lại một câu.

Đỗ Quyên đi đến cửa viện, nhìn thấy tình hình này.

Bỗng nhiên trong lòng nàng vừa động.

Một ý niệm cực nhanh lóe lên, nhanh đến nỗi nàng suýt chút bắt không được.