Điền Duyên

Chương 117




Phùng Thị nghi ngờ đánh giá nàng, tựa hồ ngầm hỏi "Tiên đồng ở tại nhà ta hay là khuê nữ của ta mà chưa mang con trai đến cho ta?"

Đỗ Quyên bị nàng nhìn chằm chằm không được tự nhiên, mười vạn tế bào não nhanh chóng khởi động.

Vận hành xong kết quả là cười khan hai tiếng, cũng nghi ngờ nói: "Ta cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy là tiểu đệ đệ. Ta cảm thấy ta nên có một đệ đệ. Nương, là thật!"

Phùng Thị nhíu mày.

Hoàng Lão Thực cười nói: "Nương bọn nhỏ, có gì mà nghĩ không ra? Đỗ Quyên ý nói là ngươi nhất định có thể sinh nhi tử. Chính là như vậy!"

Phùng Thị hơi giật mình hỏi: "Không phải nói Hoàng Ly là nhi tử sao?"

Hoàng Ly hoa lệ bị kỳ thị, ủy khuất kêu lên: "Cha —— nương —— các ngươi đều không thích ta!"

Phùng Thị vẫn nhíu mày ưu tư, Hoàng Lão Thực thấy tiểu khuê nữ bĩu môi, vội vàng an ủi: "Hoàng Ly, cha thích nhất ngươi. Cha xem ngươi nha, so với nhi tử còn tốt hơn nhiều!"

Lão Thực cha vì dỗ khuê nữ, ngôn ngữ cũng biến hóa đa dạng hẳn lên.

Dù sao hắn cũng không có nhi tử, nói lời này không tốn sức chút nào, cũng không cần lo lắng hậu quả.

Hoàng Ly liền vui vẻ cười, nói "Cha tối —— tốt lắm!"

Đám phụ nữ lại thấy buồn nôn.

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi cười, chợt nghe Phùng Thị kêu lên: "Đúng, đúng! Là nên có đệ đệ!" Nàng ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy nương như suy nghĩ cẩn thận cái gì, liên tục gật đầu, vẻ như bừng tỉnh đại ngộ.

Đỗ Quyên kinh ngạc: nàng mới vừa nói cái gì sao?

Sao bỗng nhiên nương lại nghĩ thông suốt?

Phùng Thị nghĩ là: tính đúng rồi. Đỗ Quyên hẳn là lớn hơn đứa con trai bị mất của nàng hai ngày, ít nhất cũng hơn canh giờ. Tính như vậy, nhi tử không phải là đệ đệ nàng sao!

Nàng kích động đến run người.

Đỗ Quyên cảm giác không sai, chỉ là nàng nghĩ sai rồi.

Đỗ Quyên nói đệ đệ là đứa con bị mất đi kia!

Nàng một mực chắc chắn có đệ đệ, có nghĩa là đứa con trai này tương lai nhất định có thể tìm trở về!

Khẳng định, nhất định có thể tìm trở về!!!

Ánh mắt Phùng Thị nhìn về phía Đỗ Quyên, kính sợ.

Khuê nữ này, miệng thật độc a!

Nếu ở vài năm trước, nàng căn bản không nghĩ ra, sẽ cho rằng nàng nằm mơ nói sảng. Nhưng trước mắt bất đồng, có tin tức của con trai. Điều này chứng minh Đỗ Quyên tiên đoán chính xác. Rất chuẩn xác!

Đỗ Quyên bị nương nhìn chằm chằm, trong lòng sợ hãi, cũng phát thề: nhất định đưa đệ đệ về!

Đây không phải là nói giỡn. Vừa rồi nàng nghĩ tới, hai tay tính toán:

Một là giúp Phùng Thị đi tìm đứa con bị mất đi. Nếu hắn thật là phụ thân Lý Đôn, chuyện nhận tổ quy tông hết sức dễ dàng. —— nàng tin tưởng Lý Đôn vô điều kiện.

Hai là nàng đã trưởng thành, cũng học được cách trì gia xử lý công việc, nấu rượu nấu đồ ăn, tận tâm tận lực giúp Phùng Thị điều trị thân mình, lại thường khuyên giải nàng, để nàng có thể cây già nở hoa, cao tuổi mới có con.

Huống chi Phùng Thị cũng không già, hoàn toàn có khả năng sinh dưỡng.

Dĩ nhiên, còn có khả năng thứ ba: nếu sinh thêm vẫn là khuê nữ, coi như là Hoàng gia có "năm đóa kim hoa"...

Nghĩ tới chuyện này, nàng nhịn không được "phì" một tiếng, tự trách mình thối miệng.

Hoàng Tước Nhi vội hỏi: "Bị hóc xương hả?"

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cũng vội vàng hỏi.

Đỗ Quyên cười khan nói: "Không có. Phun ớt hạt thôi."

Đã nghĩ tới chuyện này nên lập tức thi hành. Việc này dựa vào một mình nàng thì không thành.

Bởi vậy, nàng nói với Phùng Thị: "Nương, ta cũng không hiểu được mình nói có đúng hay không, nhưng ta xem trên sách viết, phụ nữ sinh con thân thể phải khoẻ mạnh mới được. Tốt nhất không tức giận, luôn vui vẻ, mới dễ dàng sinh dưỡng."

Phùng Thị không thèm để ý nói: "Chuyện này ai mà không biết? Nhưng phải có phúc mới nuôi được. Cứ nói ta, ở trên núi đốn củi sinh ngươi, ở trên núi vùng vẫy giành sự sống chịu đựng trở về, rất khổ sở! Nãi nãi của ngươi thì sao? Thấy ta không có một câu hay, cũng không giúp một tay. Cha ngươi không dựa vào được. Ta còn chưa có sữa. Khi đó ta... ta quá... thật không có một ngày sống được như con người!"

Nói xong, niềm bi thương dâng lên, nàng cúi đầu lau nước mắt.

Hoàng Tước Nhi vội vàng đưa khăn tay nhỏ của mình qua cho nương.

Hoàng Ly cũng nhỏ giọng kêu lên: "Nương!"

Bẻ mặt Hoàng Lão Thực xấu hổ, thúc thủ vô sách (= bó tay).

Đỗ Quyên khuyên nhủ: "Nương ăn nhiều đau khổ. Đừng nói ta, trước nữa còn có 2 ca ca ——" nghe tới điều này, lập tức Phùng Thị thất thanh khóc rống lên, Đỗ Quyên vội vàng khuyên nhủ tiếp —— "Cuối cùng chúng ta đều trưởng thành rồi, nương cũng khổ tẫn cam lai. Nay trong nhà không phải không có điều kiện cho nương nuôi dưỡng thân mình. Chẳng những có điều kiện, ta và tỷ tỷ còn có thể nấu nướng, nương còn có gì không yên lòng? Bảo ta nói, nương nên phóng khoáng tâm, đem thân mình điều dưỡng tốt, có thêm 2 thai, nuôi 2 đệ đệ, ngăn chặn miệng người bên ngoài..."

Phùng Thị nghe xong, dần dần ngừng lại tiếng khóc, ngẩng đầu lên.

Hoàng Tước Nhi cũng phấn chấn nói: "Đúng, nương, từ sau ngươi bớt làm việc, chỉ ở nhà dưỡng sức. Đợi thân mình xương cốt khoẻ hẳn, lại sinh cho chúng ta tiểu đệ đệ."

Hoàng Lão Thực nhân cơ hội nói: "Nàng nương, xem khuê nữ hiểu chuyện, chúng ta cũng không thể nhàn hạ..."

Phùng Thị hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, mắng: "Ngươi bớt nói đi!"

Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly đều nháy mắt, không hiểu sao nương nghe được rõ ràng, lại mắng cha, nghĩ là đã quen lấy cha xì hơi, chỉ có Đỗ Quyên không nói buông mi.

Đêm đó, Phùng Thị qua lời khuyên giải an ủi của Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi, một lần nữa nổi lên dũng khí, hoặc là nói, nổi lên dũng khí tái sản xuất.

Nàng dụng tâm nghe Đỗ Quyên phân tích, lúc nào nên ăn cái gì, uống gì, lúc nào ngủ vân vân... nghe đến cau mày nói: "Nói như vậy, có thể được sao?"

Đỗ Quyên biết người nông thôn quen buông tuồng, vội vàng nói: "Nương không cần lo lắng. Từ nay về sau, thức ăn trong nhà có ta và tỷ tỷ. Chúng ta nấu cái gì, nương ăn cái đó, là xong."

Phùng Thị còn gì có thể nói?

Nếu ngay cả điều này cũng không nghe, nàng thật quá không cố gắng.

Đêm này, nàng ngủ được phá lệ kiên định.

Ngày hôm sau, người một nhà liền đều bận rộn chuẩn bị mua sắm đồ cuối năm và mừng tuổi.

Như thế, rất nhanh sẽ đến đêm 30.

Từ vài năm trước, sau khi Phùng Thị và cha mẹ chồng luân phiên đại náo, Hoàng đại nương không còn kêu gia đình đại nhi tử đi ăn cơm tất niên, cho bọn họ qua một mình. Phượng Cô cũng không cùng Phùng Thị lui tới.

Rồi Phùng Thị sinh con, nàng và gia đình nhỏ của mình đón tết, rất tự tại.

Hai năm đầu khi mới ra riêng, bên này còn có thể đưa mấy bát đồ ăn ngon cho hai cụ, xem như hiếu tâm, nhưng năm nay Đỗ Quyên không tính đưa qua.

Đầu tiên cũng bởi vì ngày đó Hoàng lão cha nói chuyện làm cho nàng triệt để rét lạnh tâm.

Nếu nói trước đây Phùng Thị không được lòng cha mẹ chồng, nên hiếu kính cũng không được tốt, vậy những năm này tỷ muội các nàng xem như đền bù điểm ấy, đối với mặt mũi gia gia nãi nãi hiếu thuận trong ngoài đều làm được cực hạn, nhưng cũng không được tiếng tốt. Nàng còn có gì để nói?

Từ khi gia gia nháo với ông ngoại, tính tình biến hóa rất lớn.

Hắn là một lão hán nông thôn rất giản dị, nhiều lắm có chút bất công. Chuyện này ở nông thôn cũng thường thấy, không có gì đáng ngại; Nhưng là, mấy năm gần đây hắn trở nên cố chấp. Một phần cố chấp là do không muốn thấy ông ngoại tốt, không muốn nương tốt, liên quan cũng không muốn tỷ muội các nàng tốt.

Loại cố chấp này, nói trắng ra chính là tâm lý vặn vẹo.

Tâm lý hắn vặn vẹo cũng không sao, Đỗ Quyên lười tiếp cận hắn.

Tiếp theo là chuyện mấy năm trước đưa đồ ăn qua bên kia. Bởi vì không đưa thịt tươi nên đưa một chén đã nấu xong qua hiếu kính gia gia nãi nãi. Năm nay bất đồng, các dạng thịt đều đưa qua, nhiều hơn so với đưa một chén đi. Nàng không muốn xảy ra nhiều chuyện đưa thức ăn chín đi nữa.

Bởi vậy, Đỗ Quyên yên tâm thoải mái làm việc của mình.

Nàng thi triển toàn bộ khả năng, cùng Hoàng Tước Nhi chung sức hợp tác, ước chừng làm ra hơn hai mươi món ăn.

Đưa cho nhà tiểu di mấy món, cũng đưa hai món cho nhà Lâm Xuân cách vách.

Vốn nàng không định đưa cho Lâm gia, bởi vì hàng năm nàng đều chuẩn bị một phần lễ hậu như quà tết cho vợ Đại Đầu, cảm tạ tình nghĩa cho bú sữa năm xưa.

Mấy ngày cuối năm nay cũng không biết tại sao, nàng nghe Lâm Đại Đầu mắng Lâm Xuân.

Đỗ Quyên hoài nghi hắn trách Lâm Xuân ăn cây táo, rào cây sung, cho nên làm đồ ăn đưa qua, vì Lâm Xuân chống đỡ mặt mũi.

Sẽ đưa hai loại: một nồi canh cá chua và một nồi canh khác.

Nàng không biết kiếp trước canh cá chua nấu như thế nào, bởi vậy chỉ theo phương thức của mình làm món ăn này: dùng xương hầm lấy nước ngọt, sau đó cho ớt, tương nhà mình chế, dưa chua và măng, lửa nhỏ nấu mềm nêm vừa ăn xong, mới cho cá thái lát tẩm bột khoai vào, còn thả bốn năm con tôm lớn. Nấu xong rồi múc ra.

Đặc sắc của món canh chua cá là vị chua cay, nổi bật nhất là mùi thơm —— thức ăn thuỷ sản, tôm thơm, nước canh càng thơm hơn! Trong vị chua cay của canh còn lộ ra mùi thơm nức, múc một thìa uống vào, ấm áp nối thẳng đến tràng vị, liền thấy cả người thư sướng, khẩu vị mở rộng.

Một món khác vừa vặn tương phản, là cực thanh đạm. Cũng là dùng xương hầm, lại bỏ xương gà đã lấy hết thịt ra vào chế biến một đêm, hôm nay lại thêm nấm, măng, còn có tôm, đậu hủ, thịt bánh trôi.

Món ăn này là nàng làm riêng cho Phùng Thị điều trị thân mình, có chút giống "súp ba tiên" của kiếp trước, nhưng bên trong không chỉ có ba tiên, mà có rất nhiều tiên.

Nàng nghĩ buổi tối khẳng định Lâm gia có thật nhiều đồ ăn, nên buổi trưa đưa qua.

Đừng nhìn hôm nay là 30 giao thừa, bởi sáng sớm mỗi nhà đã dậy sớm chuẩn bị cơm tất niên, nồi và bếp đều được sử dụng, bát bồn đều xài hết, quá bận rộn nên buổi trưa ngược lại rất qua loa, bình thường đều là tùy tiện đối phó một miếng coi như xong.

Lúc này, nàng đưa qua hai món ăn coi như đúng lúc.

Quả nhiên, Lâm gia huynh đệ ngửi thấy mùi canh cá chua, đều mừng đến mặt mày hớn hở.

Vợ Đại Đầu cũng cực kỳ vui mừng, ôm Đỗ Quyên khen: "Thím cho ngươi bú mấy tháng sữa, ngươi đối với thím tốt gấp bội lần so với đám khỉ nhà thím. Mấy món này thím nhìn là biết thơm ngon. Tê ——" nàng hít mũi —— "Chua cay. Ta nếm thử."

Vội kêu Lâm Xuân cầm đũa đến, trước chấm chút nước canh nếm.

Chép miệng, nhịn không được lại gắp miếng dưa chua ăn, luôn miệng nói "Ngon... Ăn..." Có chút cay, miệng thẳng xuýt xoa.

Tay lại không ngừng, gắp một miếng thịt cá đút vào miệng.

Sáng sớm hôm nay thức dậy nàng đã bận rộn trong phòng bếp, hít khói dầu đến no, không có chút khẩu vị nào. Không nghĩ tới tô canh chua cá này lại làm cho nàng có khẩu vị, bởi vậy ăn dưa chua lại gắp măng chua, ăn măng chua lại thêm lát cá, không có thìa, bằng không nàng còn muốn múc thêm nước canh.

Mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng nói chỉ nếm thử, nhưng một khi nếm lại không dừng được đũa, sao lại không biết là ngon, đều la hét mau ăn cơm, cũng đừng nấu thêm đồ ăn, chỉ ăn món Đỗ Quyên đưa đến.

Thấy tình hình như vậy, Lâm Đại Đầu cười híp mắt, luôn miệng nói: "Đỗ Quyên, Đại Đầu bá bá thật có phúc, có thể ăn món ngươi nấu." Bộ dáng thụ sủng nhược kinh.

Đỗ Quyên nhất thời cả người lạnh run, nổi hết da gà.

Nàng thật không biết một đại nam nhân, còn là một nông dân thô kệch, có thể cười "ngọt ngào" như thế. Thật sự, rất ngọt, tương tự như nụ cười của tiểu Hoàng Ly lúc lấy lòng nàng, chỉ là hiệu quả hoàn toàn tương phản mà thôi.