Điện Đức Hoàng

Chương 394




Khuôn mặt Lâm Ngọc Ngân lập tức đỏ lên, cô không ngờ Trần Hùng bây giờ thật sự càng ngày càng quá đáng.

Trần Hùng dường như đặc biệt thích nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt ngượng ngùng của Lâm Ngọc Ngân.

Anh chống tay lên tường sau lưng Lâm Ngọc Ngân, học dáng vẻ tổng tài bá đạo trong phim ngôn tình, từ từ di chuyển khuôn mặt đẹp trai đó về phía Lâm Ngọc Ngân.

Trong giây lát này, Lâm Ngọc Ngân chỉ cảm thấy toàn bộ cả tim mình đều nhảy lên thấu cổ họng.

“Gọi chồng đi.”

“Anh, anh còn chưa gọi người đó tới cho em xem mà.”

“Ha ha ha.” Trần Hùng bật cười: “Vậy là, em đã đồng ý cuộc cá cược này rồi nhé.”

Lâm Ngọc Ngân sầm mặt lại: “Trần Hùng đáng chết, anh gài bẫy em.”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngọc Ngân đến công ty rất sớm như thường lệ.

Giờ đây, thương hiệu Ngọc Thanh sắp được thành lập, đã đến thời kỳ vô cùng mẫu chốt.

Trận chiến này cho dù như thế nào đi nữa cũng phải thắng.

Chín giờ sáng, Lâm Ngọc Ngân lại triệu tập cuộc họp với bộ phận điều hành mới thành lập không lâu.

Toàn bộ quá trình cuộc họp đều có chút áp lực.

Bởi vì những nhân viên của bộ phận vận hành này đã nỗ lực hết sức và liên hệ với tất cả các đường đi mà họ có khả năng hợp tác.

Tuy nhiên, điều này vẫn như cũ, không có cách nào đáp ứng được nhu cầu của Ngọc Thanh.

Dù sao trước đây tập đoàn Ngọc Thanh đã phát triển quá nhanh, bây giờ việc tung ra thương hiệu của riêng mình không còn là chuyện tầm thường.

Hơn nữa càng quan trọng hơn là, không ai biết có rốt cuộc có bao nhiêu mìn được ẩn giấu trong đường đi của các đối tác này mà Ngọc Thanh hiện đang liên hệ. Lâm Ngọc Ngân không ngừng xem thông tin đường đi của từng đối tác, sau đó xem xét các loại thành viên bộ phận vận hành ở hai bên bàn hội nghị.

“Những số liệu của các đối tác truyền thông mới này, mọi người có thể xác định được đầu là số liệu chân thật, đâu là số liệu giả không?”

“Ngoài ra, còn có thảo luận gì về giá mở rộng đường đi không?”

Các thành viên của bộ phận vận hành đều lắc đầu.

Trong số đó, Lý Hà, người phụ trách bộ phận vận hành, nói: “Tổng giám đốc Ngân hiện tại truyền thông mới mở rộng mảng này, khắp nơi đều có bom mìn.”

“Ngay cả khi chúng ta đã làm qua phân tích toàn diện nhất, chúng ta cũng không có cách nào phân tích một cách đầy đủ được.”

“Loại mở rộng này vốn có rủi ro rất lớn.”

“Về phần con đường dẫn lưu chi phí, nó đốt nhiều tiền hơn bất kỳ ngành công nghiệp nào hiện nay.”

“Vì vậy, trước khi tổng giám đốc Ngân chính thức áp dụng kế hoạch này, tôi vẫn phải đề cập một câu, rằng một khi kế hoạch này đã thực hiện bước đầu tiên, sẽ không có đường lui nữa.”

“Hơn nữa không cẩn thận một chút, thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.”

Lý Hà năm nay đã ngoài ba mươi tuổi. Là một tài năng truyền thông mới được Lâm Ngọc Ngân đặc biệt đã chi rất nhiều tiền để mời đến sau khi lên kế hoạch mở rộng truyền thông mới và thành lập một bộ phận vận hành trực tuyến.

Giờ đây, cô ấy không chỉ chịu trách nhiệm về hoạt động truyền thông mới của Tập đoàn Ngọc Thanh, mà còn chịu trách nhiệm về việc thiết lập trang web cửa hàng hàng đầu của thương hiệu trực tuyến Ngọc Thanh. Người này bất luận là năng lực hay là phẩm chất, Lâm Ngọc Ngân đều có thể tin tưởng về mọi mặt. Những đề nghị cô ấy đưa ra vào lúc này đều rất đúng trọng tâm.

Lâm Ngọc Ngân khẽ cau mày, trong tay không ngừng xoay chuyển cây bút ký, giống như đột nhiên lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Những gì Lý Hà nói đều rất đúng. Việc thành lập một thương hiệu trực tuyến, thông qua mở rộng các phương tiện truyền thông mới không khác gì một canh bạc.

Nếu thắng cược, thương hiệu mới Ngọc Thanh hoàn toàn nở hoa trên mạng, thậm chí có thể một bước lên mây.

Đánh bạc nếu thua, bất kì lúc nào Ngọc Thanh cũng đều có thể rơi vào cảnh không bao giờ ngóc lên được.

“Đúng rồi Trần Hùng, không phải nói là muốn tìm một người dò đường cho mình sao?”

“Đã gần mười giờ rồi, sao anh ấy còn chưa đưa người tới cho mình.”

“Em biết ngay anh đang khoác lác mà, vốn là không biết bất kỳ người dò đường nào cá.”

Thế nhưng, Lâm Ngọc Ngân chỉ mới phàn nàn được nửa chừng thì cửa phòng họp đột ngột bị mở ra.

Ngoài cửa, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, trông rất nhã nhặn bước vào.

“Anh là?”

Lâm Ngọc Ngân nhìn người đi vào, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.

Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt người đàn ông đi thẳng về phía Lâm Ngọc Ngân.

“Xin chào cô Ngân, tôi tên Phong, họ Huỳnh.”

“Huỳnh Phong, anh là Huỳnh Phong”

Huỳnh Phong một câu còn chưa nói hết, trong phòng họp lại bao phủ trong tiếng cảm thán.