Điện Đức Hoàng

Chương 246




Một cuộc chiến không hề có bom lửa khói đạn, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy tê cứng da đầu.

Đêm nay, tình hình tập đoàn Ngọc Thanh vốn dĩ đang rất tốt, vậy mà chỉ trong một đêm, đã bắt đầu rơi vào nguy cơ khủng hoảng vô cùng lớn.

Ngày hôm sau khi mặt trời vừa mọc, ngày hôm qua cảnh sắc hoa cỏ vẫn còn tươi đẹp rạng ngời.

Vậy mà hôm nay, bầu trời đã đầy mây mù giăng lối.

Trong vài ngày tới, những áng mây đen này sẽ càng dày đặc, tạo thành cơn giông tố khó lường.

Không những không tan mà còn ngày càng thêm mãnh liệt.

Chỉ trong vòng hai ngày, tập đoàn Ngọc Thanh đã bị ép tới đường cùng.

Bên trong phòng họp cấp cao của tập đoàn Ngọc Thanh, tất cả mọi người đều lo lắng như kiến nằm trên chảo lửa.

Chỉ hai ngày ngắn ngủi, dường như cả thế giới đã thay đổi. “Chủ tịch Lâm, hiện giờ phía Thiên Di đã có tận mấy công ty thời trang ngừng hợp tác với chúng ta.”

“Ngoài ra, một số nhà phân phối của chúng ta trước kia đều đã bị người khác cướp mất rồi.”

“Còn nữa, mấy bên cung cấp vật liệu cũng cố tình tăng giá.”

“Hiện giờ tập đoàn của chúng ta đang bị khủng hoảng nghiêm trọng.”

“Bất kể là nguồn cung hay bên phân phối, tất cả đều đang bị đình trệ.”

“Vấn đề nghiêm trọng hơn đó là, sáng sớm hôm nay, chúng ta đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại từ các công ty tiêu thụ, nói rằng sản phẩm của tập đoàn chúng ta có vấn đề nghiêm trọng về chất lượng.”

“Hiện giờ chúng ta còn phải đối mặt với một số lượng lớn hàng trả lại và các khoản bồi thường!”

Lâm Thanh An và Đặng Văn Vũ lần lượt báo cáo vô vàn những tin xấu.

Mỗi một tin đều như một mũi dao sắc nhọn, đâm mạnh vào trái tim Lâm Ngọc Ngân.

Đây hoàn toàn là đâm thẳng vào tim, so với việc giết chết cô thì còn khó chịu hơn nghìn lần. “Quần áo của tập đoàn chúng ta không thể nào xảy ra vấn đề về chất lượng được.”

Lâm Ngọc Ngân nghiến chặt răng, lông mày cau lại, cô vô cùng tức giận nhưng cũng chỉ đành bất lực.

“Là tập đoàn Lý Thị của Thiên Di đã giở trò sau lưng chúng ta.”

Lâm Thanh An hít một hơi thật sâu, giọng điệu đầy bất lực: “Ngọc Ngân à, Lý Thị là tập đoàn thời trang lớn nhất tỉnh Tam Giang, hiện giờ tất cả những chuyện mà chúng ta gặp phải, đều là do Lý Thị giở trò.”

“Bọn họ là một con tàu khổng lồ, chỉ cần hơi lắc lư nhẹ thôi cũng đủ khiến con thuyền nhỏ của chúng ta chao đảo lật thuyền.”

“Hơn nữa, trước đây chúng ta vì để thiết lập thương hiệu riêng nên đã đặt cược tất cả tiền vào thành phố Thiên Di.”

“Hiện giờ tập đoàn Lý Thị hung hăng đàn áp, e là tập đoàn Ngọc Thanh của chúng ta toi đời rồi.”

Lâm Thanh An nói vậy không phải là đang cố tình đe dọa, mà cục diện đã tới nước này, bây giờ cho dù Trương Văn Long và Hà Thái Trung có ra tay giúp đỡ thì cũng không thể nào lật ngược được tình thế.

Việc tập đoàn Ngọc Thanh phá sản là điều không thể tránh khỏi.

Ngay lập tức, sức lực toàn thân Lâm Ngọc Ngân như bị rút kiệt.

Sắc mặt cô càng trở nên tái nhợt.

Cô đã phải bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, nỗ lực không ngừng nghỉ mới có thể khiến tập đoàn phát triển được như ngày hôm nay.

Đây không chỉ là nơi gửi gắm của cô, mà còn là nơi gửi gắm niềm tin của tất cả các lãnh đạo cấp cao và cả công nhân viên trong tập đoàn.

Nếu như tập đoàn Ngọc Thanh sụp đổ, vậy thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.

“Tại sao lại như thế này.”

Lâm Ngọc Ngân nhắm mắt lại, khuôn mặt chỉ toàn ưu sầu và bất lực.

Trong lòng cô trào dâng một cảm giác bất lực và tuyệt vọng chưa từng có.

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của cô bỗng vang lên.

Cô nhấn nút trả lời, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói u ám và lạnh lùng của Phó Xuân Yến.

“Lâm Ngọc Ngân, bây giờ thì cô đã biết sự lợi hại của tôi chưa?”

“Cô đã thấy hối hận chưa?”