Điện Đức Hoàng

Chương 227




Cơn mưa to như trút nước vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà có xu hướng ngày càng lớn hơn.

Trong đại sảnh của một biệt thự, Triệu Văn Tuấn đang ngồi trên ghế sô pha, hai viên bi thép liên tục xoay tròn trên tay.

Hắn luôn cảm thấy hơi buồn bực, có lẽ có liên quan gì đó đến thời tiết!

Đã điều Nhạc Trường ra ngoài hồi lâu rồi, theo hiệu suất làm việc lúc trước của Nhạc Trường, thì lúc này đáng lẽ phải trở về.

Nhưng lần này, Triệu Văn Tuấn vẫn không thấy anh ta trở về!

Bên ngoài biệt thự, có rất nhiều người canh gác.

Người nào người nấy đều vô cùng dũng mãnh, tất cả có hai đến ba mươi người.

Đây là đội tinh nhuệ nhất dưới quyền của Triệu Văn Tuấn, bình thường hắn không dùng đến những người này.

Nhưng hôm nay, hắn luôn cảm thấy có chút bất an nên đã triệu tập tất cả những người tinh nhuệ nhất về biệt thự của mình.

Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên với mái tóc bằng phẳng bước vào.

“Thế nào, có tin tức gì không?” Triệu Văn Tuấn lập tức hỏi.

Người đàn ông lắc đầu nói: “Tôi đã gọi rất nhiều cuộc cho anh Trường, nhưng không nhấc máy”.

“Có lẽ, là do tiếng mưa lớn lấn át”. Triệu Văn Tuấn hít sâu một hơi, trong lòng càng ngày càng thấy bồn chồn.

Người đàn ông nói: “Ông Tuấn, thực lực của anh Trường mạnh đến cỡ nào, tất cả chúng ta đều rất rõ mà”.

“Ông đừng lo lắng, nói không chừng, anh ta đang trên đường trở về đây cũng nên”.

Triệu Văn Tuấn xoay quả cầu thép trong tay ngày càng nhanh.

Tốc độ quay không ổn định, khiến cho một quả trong những quả bóng thép rơi xuống sàn.

Triệu Văn Tuấn vội vàng đứng dậy đuổi theo quả cầu thép trên mặt đất.

“Về rồi, là xe của anh Trường!” Đúng lúc này, ngoài cửa có người hét lên.

Triệu Văn Tuấn không quan tâm mà tiếp tục nhặt quả cầu thép trên mặt đất, một lúc sau mới đứng dậy.

Ngoài cửa, xe của Nhạc Trường chạy thẳng vào trong, cách đám người Triệu Văn Tuấn khoảng bảy tám mét mới dừng lại.

Mưa rất to, nên không thể nhìn thấy ai đang ngồi trong xe! Cửa xe mở ra, một bàn chân bước ra khỏi xe. Triệu Văn Tuấn thở phào một hơi, tưởng rằng anh ta đã trở lại.

Xem ra là do hắn nghĩ nhiều rồi, dù sao đó cũng là Nhạc Trường.

Chỉ cần anh ta ra tay thì không có chuyện gì anh ta không làm được.

Đoàng đoàng Trên bầu trời, một tia sét lại giáng xuống bầu trời.

Trần Hùng bước ra khỏi xe và đứng nơi đó, mỉm cười với đám người Triệu Văn Tuấn.

Lúc này, trông anh như thần chết sắp dẫn mọi người xuống địa ngục.

Trong tích tắc, tất cả mọi người bao gồm cả Triệu Văn Tuấn đều sửng sốt.

“Tại sao lại là mày?”

“Nhạc Trường đầu?”

Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Triệu Văn Tuấn, cùng với đó là cảm giác khủng hoảng mãnh liệt.

Trần Hùng mở cửa xe sau, nhấc Nhạc Trường ra khỏi xe.

Anh ta đã tắt thở rồi, lúc này anh ta giống như một con chó đã chết bị Trần Hùng ném về phía Triệu Văn Tuấn.

“Con át chủ bài này của mày không muốn trở thành kẻ tàn tật toàn bộ như Hàn Vũ”.

“Cho nên anh ta đã cầu xin tôi, giết chết anh ta”.

“Triệu Văn Tuấn, bây giờ đến lượt mày đưa ra lựa chọn rồi!”

Ba câu đơn giản như một hồi chuông cảnh tỉnh của thần chết lần lượt giáng xuống Triệu Văn Tuấn.

Lúc này, Triệu Văn Tuấn chỉ cảm thấy lông mao trên cơ thể đều dựng ngược.

Dự cảm đó, cái loại dự cảm đó, bây giờ đã trở thành sự thật.

Ngay cả át chủ bài Nhạc Trường cũng không còn, hắn có thể dùng cái gì để chống lại Trần Hùng đây?

“Giết chết anh ta cho tôi”.