Diễn Đàn Giao Lưu Bạn Cùng Phòng Bệnh Tứ Viện

Chương 5: Quỷ kiểm tra phòng vào cửa




005: Quỷ kiểm tra phòng vào cửa

Một lát sau, Chu Tiểu Trân cầm điện thoại bấm bấm rồi đưa cho Dư Tiếu đọc.

Trong phần ghi chú viết: "Tiếu Tiếu, bọn em đã quyết định mở cửa."

Dư Tiếu nhìn hai người, hai người cũng nhìn lại Dư Tiếu. Từ ánh mắt và khóe miệng mím chặt, có thể thấy được họ đang căng thẳng và sợ hãi đến mức nào.

Dư Tiếu nở nụ cười kiên định, "Mở đi, em tin hai người."

"Được." Mắt Chu Tiểu Trân long lanh ánh nước, "Được quen và làm bạn cùng hai chị em rất vui. Dẫu sau khi mở cửa có phải chết, thì được chết cùng hai người, em cũng không có gì hối tiếc."

Nói xong cô bé đặt tay lên nắm cửa, khoảnh khắc xúc động trước khi cánh cửa mở ra, cô quay lại định nhìn hai người cộng sự thân thiết lần cuối thì bắt gặp vẻ mặt ngại ngùng của Triệu - đang đứng nép sang một bên - Lam. Nhìn qua người khác, Dư Tiếu đứng thụt hẳn vào phía trong, trên tay siết lá bùa, mắt nhắm chặt miệng lẩm bẩm.

"Các chị làm gì mà chạy xa thế?" Chu Tiểu Trân cảm thấy bị phản bội.

Triệu Lam cười gượng, "Mở cửa đi, nhiều người không tiện hành động."

"Không được!" Niềm xúc động của Chu Tiểu Trân bỗng chốc tan thành mây khói, cô kéo tay Triệu Lam, "Chị lại đây, chúng ta cùng mở cửa, Tiếu Tiếu chị cũng qua đây."

Triệu Lam: "Tiếu Tiếu không nghe thấy đâu..."

Chu Tiểu Trân: "Em qua dẫn chị ấy."

Ba cô gái trẻ chen chúc sau cánh cửa, Dư Tiếu cau mày, tuy mắc bệnh nan y nhưng không có nghĩa cô xem nhẹ chuyện sống chết. Mong các cụ phù hộ để bên ngoài là nhân viên đưa cơm thật sự. Nhưng mà nếu các cụ trên trời có linh, cô cũng không đến mức mắc bệnh khi còn trẻ như thế này, nghĩ đến đây vẻ mặt của cô càng trở nên buồn bã.

Triệu Lam và Chu Tiểu Trân cùng mở cửa, cánh cửa gỗ dày cộp hé ra một khe hở, màn sương mù đen kịt phía ngoài như thể đang chen nhau muốn tràn vào phòng, nhưng như bị một bức tường vô hình chặn lại bên ngoài. Dư Tiếu dù không nghe được nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và ác ý trong đó.

Ba người nhìn chằm chằm khe hở kia, căng thẳng đến mức quên cả thở.

Cánh cửa bỗng rung nhẹ như có người chạm vào, người Chu Tiểu Trân mềm nhũn, rúc vào Triệu Lam. Thân thể Triệu Lam yếu ớt chẳng trông mong được gì, cũng đổ ra sau dựa vào Dư Tiếu. Dư Tiếu chống tay lên tường cố đứng vững.

Dưới cái nhìn chằm chằm của sáu con mắt, một thứ gì đó màu trắng lách qua khe cửa. Thứ đó có màu trắng bệch, phần lớn ẩn trong bóng tối, nhìn qua khe cửa chẳng thể xác định được nó là gì. Dường như thứ đó bị kẹt lại vì khe cửa quá hẹp.

Ngay khi ba người đang nghĩ xem có nên khóa cửa lại hay không, một bàn tay gầy guộc xanh xao giống như xác ướp đột nhiên thò vào khe cửa.

"A —!" Chu Tiểu Trân hét lên đứt đoạn, nhấc chân định đạp bàn tay thây ma kia. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên ngoài vang lên một giọng nói từ tốn, "Đừng manh động, tôi chỉ tới đưa cơm."

Chân của Chu Tiểu Trân khựng lại giữa không trung, nhìn cái tay kia mở rộng cửa ra một chút rồi đẩy một cái túi nilông căng phồng màu trắng vào trong. Nhìn qua có thể thấy phía trong có vài chiếc hộp xốp, hương thơm của thức ăn tỏa ra từ đó.

Chu Tiểu Trân mừng phát khóc, "Đúng là cơm rồi!"

Triệu Lam kích động nắm tay cô bé, "Chúng ta đã thành công!"

Dư Tiếu tuy không thể nghe nhưng cũng cảm nhận được sự hưng phấn hai người, cô vỗ vỗ cánh tay của họ, chỉ về phía cửa nói: "Bàn tay vẫn còn ở kia kìa."

Niềm vui của hai người chợt tắt, họ phát hiện bàn tay thây ma vẫn còn giơ ở giữa khe cửa, lòng bàn tay hướng lên trên.

"Chúng tôi đã lấy cơm rồi." Triệu Lam thận trọng nói: "Anh có thể đi."

Ngoài cửa im ắng, Chu Tiểu Trân lại nâng chân lên, Dư Tiếu xoay người chuẩn bị mở ngăn tủ lấy dao. Trong lúc bầu không khí đang căng như dây đàn, giọng nói thiếu kiên nhẫn từ ngoài cửa vang lại lên, "Tiền đâu, các cô còn chưa trả tiền!"

"..."

Lần này đến lượt bên trong phòng bệnh rơi vào yên lặng, Triệu Lam xoắn xuýt một lúc rồi đáp: "Tôi không có tiền mặt, bắn Alipay được chứ?"

Bàn tay thây ma rụt vào trong bóng tối, vài giây sau thò vào một cái mã QR.

Lúc Dư Tiếu cầm dao đi ra đã nhìn thấy Triệu Lam cầm điện thoại ngồi xổm quét mã.

Sau khi trả tiền cơm, Chu Tiểu Trân đợi bàn tay kia rút về thì lập tức khóa trái cửa, cô và Triệu Lam nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, quay lại thì thấy Dư Tiếu đang đứng phía sau, cầm trong tay cầm một cái dao gọt hoa quả to bằng ngón tay.

"Tiếu Tiếu em làm gì thế?" Triệu Lam hết hồn hỏi.

"Tiếu Tiếu không nghe được mà." Chu Tiểu Trân lại bấm điện thoại cho Dư Tiếu xem.

Khi Dư Tiếu biết không còn gì nguy hiểm thì mỉm cười nói: "Em tưởng chúng ta nguy hiểm nên đi tìm dao."

Chu Tiểu Trân kinh hãi nhìn con dao nhỏ xíu trên tay cô, không thể tin nổi hỏi: "Đây là con dao mà chị bảo đi em lấy để cắt ngón tay quỷ đấy hả?"

Tuy rằng quá trình quanh co, nhưng rốt cuộc cũng có đồ ăn, lại còn rất thơm nữa. Ba cô vì bị bệnh nên ít cảm thấy đói, nhưng hôm nay lại ăn đến no căng, chắc là do tiêu hao quá nhiều sức.

Ăn cơm xong, Dư Tiếu nhắm mắt nằm trên giường, tay cầm lá bùa cô vẽ hồi sáng. Nếu nội dung được đề cập trong Diễn đàn giao lưu bạn cùng phòng bệnh Tứ Viện là thật, thì có nghĩa bùa chú cũng là hàng thật, chẳng qua cái của cô vẽ hỏng mà thôi.

Nghĩ mà xem, chủ thread giàu kinh nghiệm như thế mà tỷ lệ thành công chỉ đạt 20%, thì người mới nhập môn như cô thất bại cũng là chuyện dễ hiểu.

Cô vốn đã buồn ngủ từ lúc nãy, ăn cơm xong càng cảm thấy mơ màng. Cô đặt lá bùa dưới gối, nhắm mắt lại lập tức ngủ say.

Chu Tiểu Trân và Triệu Lam thu dọn hộp đồ ăn, bỗng Triệu Lam thấy trên hộp cơm có dán một tờ giấy ghi chú hình trái tim. Bình thường, có một số cửa hàng sẽ dán giấy ghi chú để nhờ khách hàng đánh giá tốt nên lúc đầu hai cô không để ý.

Triệu Lam chợt nghĩ, nhân viên đưa cơm của Lục Viện cũng cần khen ngợi ư? Vì thế cô bóc tờ giấy ra rồi gọi Chu Tiểu Trân qua cùng xem, "Tiểu Trân, em lại đây."

"Chuyện gì thế?" Chu Tiểu Trân từ trên xuống giường đi đến, cầm tờ giấy hình trái tim trên tay Triệu Lam. Trên đó viết, "Nhớ ngơi đúng giờ nha ~ moa moa ~ "

Triệu Lam nhìn Chu Tiểu Trân tràn đầy mong đợi, Chu Tiểu Trân nói: "Eo, gã này tởm quá."

"..."

"Cái này quan trọng à?" Triệu Lam sắp sụp đổ, "Một kẻ đưa cơm chẳng rõ là người hay không, vì sao lại để lại lời nhắn như vậy? Có phải là một kiểu nhắc nhở không?"

Chu Tiểu Trân giờ mới kịp phản ứng, "Đúng vậy, nhưng nó muốn nhắc chúng ta cái gì mới được?"

"Nhớ nghỉ ngơi đúng giờ..." Triệu Lam ngẫm nghĩ rồi bảo: "Từ sau khi chúng ta nhập viện, đêm nào cũng có y tá kiểm tra phòng, em nói xem đêm nay có hay không? Vào thời điểm kiểm tra phòng mà chúng ta chưa ngủ thì có xảy ra chuyện gì không?"

Chu Tiểu Trân nổi hết da gà da vịt, " Chị Lam chị đừng nói nữa, Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu chị nói thử xem, giờ chúng ta nên làm gì?"

Quay lại nhìn, chỉ thấy Dư Tiếu úp mặt vào tường nằm im thin thít, nếu cẩn thận lắng nghe, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Dư Tiếu.

"..."

"Không hổ là chị Tiếu của em." Chu Tiểu Trân cúi đầu quỳ lại, "Tố chất tâm lý thật sự kinh người."

"Như vậy mới tốt." Triệu Lam nghiêm túc nói: "Chúng ta cũng phải bắt chước, cố gắng ngủ một mạch đến sáng."

Nói thì nói vậy nhưng muốn làm lại chẳng dễ.

Sau tám rưỡi, đèn trong phòng bệnh đột nhiên tắt phụt, kèm theo tiếng nhạc êm tai, một giọng nữ khàn khàn như bị ai đó bóp cổ vang lên: "Ôi, tắt đèn rồi ~ Đèn tắt thì phải ngủ ngoan nha, nếu không ngoan sẽ bị ăn thịt nha~ Hi hi hi..."

"..."

Chu Tiểu Trân nằm trên giường thầm chửi bậy, thanh niên thời nay làm gì có ai tám giờ đã ngủ chứ. Chợt tiếng hít thở đều đặn từ giường bên truyền đến làm cô hâm mộ phát khóc.

Con người chính là như vậy, càng muốn đạt được điều gì lại càng không có được, giống như Triệu Lam và Chu Tiểu Trân lúc này. Nằm trên giường nhắm mắt lâu như vậy, chẳng những không buồn ngủ mà càng lúc càng tỉnh táo.

Chưa bao giờ Triệu Lam lại hận mình như lúc này, cô ước có thể tự đập một phát ngất xỉu quách cho rồi.

Thời gian trôi qua chậm rề rề, trong phòng bệnh lúc này tối đen như mực. Cảnh tượng ban ngày tua lại trong đầu từng cái từng cái một, màn đen ngoài cửa, vũng máu chuyển động trong bóng đêm, bàn tay quỷ vấy máu trên mép cửa.

Vốn trong đầu đang nhẩm đếm cừu, không biết từ lúc nào đã chuyển thành tên đồ ăn, lại chẳng biết từ lúc nao tên đồ ăn đã biến thành lưỡi người kho, móng người rút xương, salad trộn thịt người,...

Càng ngẫm càng sợ cũng càng khó ngủ.

"Chị Lam..." Chu Tiểu Trân ở giường bên cạnh khẽ gọi.

Triệu Lam nhích người, thấp giọng trả lời, "Gì thế?"

"Em không ngủ được."

"... Chị cũng không ngủ được."

"Chị bảo sẽ có người tới kiểm tra phòng thật à?" Chu Tiểu Trân sầu bạc cả tóc, "Em sợ lắm."

Triệu Lam vừa định mở lời thì phía ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân. Vì thế hai người lập tức im bặt, nằm bất động như chết.

Khi mắt không thể nhìn thấy, độ mẫn cảm của các giác quan các sẽ được phóng đại. Giống như lúc này, bọn họ có thể nghe thấy rõ tiếng mở cửa đóng cửa, còn có tiếng quần áo sột soạt.

Triệu Lam nằm trên giường cố gắng tự thôi miên, mình đang ngủ mình đang ngủ, đây là mơ đây là mơ...

Cô cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh từ bên trái tiến đến, cánh tay dưới chăn nổi hết da gà.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả những bộ phim kinh dị từng xem bỗng ùa vào trong đầu cô.

"Hừ..."

Một trận gió lạnh phả vào cổ Triệu Lam làm cô nổi hết da gà, Triệu Lam nhắm chặt hai mắt nằm bất động.

"Không ngoan nha~" Giọng nói hí hửng vang lên bên tai.

Da đầu Triệu Lam tê dại, nó biết! Nó biết mình chưa ngủ á!

Sợ hãi chỉ trong tích tắc cô bỗng phát hiện ngay ra vấn đề, nếu nó đã xác định mình chưa ngủ thì vì sao còn chưa ăn mình nhỉ?

Triệu Lam nằm bất động như cũ, mặc kệ thứ cạnh giường có nói gì cô cũng không động đậy, kiên quyết giả chết đến cùng.

Nhưng mà một giây sau cô không kiên trì nổi nữa, một đôi tay lạnh như băng bỗng túm lấy bả vai cô, rồi coi cô như con lăn mà lắc qua lắc lại.

Triệu Lam: "!!!"

Chơi vậy mà cũng được hả?

Cô nằm trên giường bị lăn qua lộn lại giống như cái chày cán bột, nhất quyết không mở mắt, không động đậy! Chết cũng không động!

Chu Tiểu Trân ở giường bên nghe được tất cả sợ phát khóc. Đột nhiên, Dư Tiếu nằm giường trong cùng trở mình, tay gãi gãi cổ, miệng lẩm bẩm vài tiếng.

"..."

Trong nháy mắt, đầu Chu Tiểu Trân trống rỗng, chị Tiếu nói mớ, chị ấy lại chọn đúng lúc này nói mớ!!!

Cánh tay lay Triệu Lam cũng vì thế mà dừng lại, tiếng bước chân lại vang lên trong màn đêm yên tĩnh, tiến về phía chiếc giường trong góc.

(Thanh: Sợ thì sợ mà nghĩ đến cảnh TL bị lăn như chày cán bột thì cũng cười dữ nha:v)