002: Trò chơi bắt đầu
Tên ngốc kia gõ cửa xong chẳng những không chịu đi vào, lại còn đứng ngoài cười khúc khích.
Triệu Lam đang truyền dịch, nằm ở trên giường không thể dậy. Tiếng gõ cửa cùng tiếng cười kia làm cô rất bực mình, cô nói: "Tiểu Trân, em ra xem có chuyện gì."
Chu Tiểu Trân mất kiên nhẫn xuống giường, mũ chẳng thèm đội, vác cái đỉnh đầu bóng loáng đi về phía cửa phòng. Đang định mở cửa thì chợt nghe thấy ben ngoài vang lên âm thành kỳ quái, nghe như tiếng móng tay cào lên ván cửa.
Tay Chu Tiểu Trân khựng lại, chợt nhận ra có chỗ không đúng. Chẳng nhẽ trong bệnh viện có bệnh nhân tâm thần ư? Đây là khoa u bướu, nào phải khoa thần kinh, y bác sĩ cũng không bao giờ đùa như vậy.
Tiếng cào ngoài cửa vẫn vang lên không dứt, Chu Tiểu Trân theo bản năng cúi đầu nhìn xuống thì thấy một mảnh giấy màu đen đang được nhét qua khe cửa, có vẻ như là một tờ rơi.
Trong bệnh viện cũng có người phát tờ rơi ư?
Dư Tiếu ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, ngắm nhìn lá bùa mới vẽ xong trên tay. Cô nhớ tới lời dặn của người dạy vẽ bùa trên diễn đàn, tiêu chí của một lá bùa thành công là một lúc sau khi vẽ xong thì lá bùa sẽ phát sáng. Cô nhìn lá bùa chăm chú hồi lâu, chẳng có thay đổi gì, quả nhiên là lừa người.
Cô mệt mỏi dụi dụi mắt, bởi vì khối u nên dạo này đôi khi cô sẽ gặp phải tình trạng điếc tạm thời. Bác sĩ nói nếu pháp đồ hiện tại không có tác dụng, thì chẳng bao lâu khối u sẽ đè lên thần kinh thị giác của cô.
Gần mắt cô thường bị mỏi, chẳng biết có phải là do ảnh hưởng của khối u hay không nữa.
Cô đang uể oải vươn vai thì phát hiện ra Chu Tiểu Trân quay lưng đứng trân trân trước cửa phòng.
"Tiểu Trân." Dư Tiếu hỏi: "Em đứng đó làm gì?"
Triệu Lam nằm nói: "Vừa nãy có người gõ cửa, xong còn đứng ngoài cười, Tiểu Trân đi mở cửa."
"Mấy chị xem này." Chu Tiểu Trân xoay người giơ tờ giấy màu đen lên, "Người vừa nãy hình như tới phát tờ rơi."
"Thế à?" Lần đầu tiên Dư Tiếu nghe thấy có người phát tờ rơi trong bệnh viện, liền hỏi: "Viết gì vậy?"
Chu Tiểu Trân lật mặt sau lên nói: "Để em xem thử... Chúc mừng bạn trở thành người được chọn, hoan nghênh đến với trò chơi sinh tồn trong bệnh viện..."
Đọc đến đây cô nhịn không được càu nhàu: "Cái quái gì vậy?"
Triệu Lam ho khan một tiếng: "Là phiếu giảm giá à?"
"Không giống lắm... Để em đọc tiếp xem sao." Chu Tiểu Trân nhìn xuống, "Phòng bệnh của bạn đã gia nhập Lục Viện, xin hãy tuân thủ nội quy của bệnh viện, xin hãy tích cực phối hợp trị liệu, xin hãy cân bằng mối quan hệ giữa bác sĩ và người bệnh một cách chính xác... "
"Còn gì không?" Dư Tiếu hỏi.
"Còn có một câu." Chu Tiểu Trân: "Chúc người bệnh sớm ngày bình phục, sớm xuất viện nha~"
Dư Tiếu phì cười, "Còn bày đặt đáng yêu nữa."
"Đâu phải do em." Chu Tiểu Trân đưa tờ rơi cho cô, "Trên đây viết như thế mà."
Dư Tiếu vừa cầm tờ giấy đã thấy chữ "nha" nằm cuối câu, hơn nữa sau nó còn có thêm một dấu ngã uốn lượn.
"Là tờ rơi của bệnh viện à?" Triệu Lam nằm trên giường hỏi: "Chỗ này không phải là bệnh viện nhân dân sao? Giờ đổi tên thành Lục Viện à?"
Dư Tiếu nhìn tờ giấy đen chữ trắng này, cứ cảm thấy nó có vấn đề.
Hoan nghênh đến với trò chơi sinh tồn trong bệnh viện...
Trò chơi sinh tồn trong bệnh viện, nghe giống như quảng cáo của mấy trò trốn thoát mật thất, cô chợt nghĩ tới Diễn đàn giao lưu các phòng bệnh Tứ Viện, nhưng trên này lại ghi là Lục Viện.
"Chẳng biết nữa." Chu Tiểu Trân nói: "Để em qua phòng trực hỏi thử."
Vào lúc Dư Tiếu còn đang mải phân tích xem Lục Viện này có liên quan tới diễn đàn kia hay không, một tiếng thét chói tai vang lên làm cô giật bắn. Ngẩng đầu thì thấy Chu Tiểu Trân đứng khựng trước cửa phòng bệnh, bên ngoài tối đen, tiếng thét chói tai là do cô bé phát ra.
Triệu Lam đang nằm vội gắng sức ngồi dậy, "Có chuyện gì thế?"
Chu Tiểu Trân cả người run rẩy, chỉ ra phía ngoài cửa, "Chuyện này... Chuyện này là sao?"
Dư Tiếu từ trên giường bước xuống, chầm chậm đi về phía cửa. Bác sĩ đã dặn cô không được vận động mạnh, đi lại phải thật chậm rãi.
Đến khi ra tới nơi, rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao Chu Tiểu Trân lại hét lên như vậy.
Ngoài phòng bệnh vốn là một hành lang dài, đèn bật sáng 24/24, cuối hàng lang bên tay phải là phòng trực y tá. Nhưng lúc này bên ngoài là một mảnh tối đen, không phải kiểu tối như đêm đen, mà là một màu đen kịt kỳ dị như tận cùng đáy nước.
Ngoài màu đen ra chẳng còn nhìn thấy được gì nữa, dường như có thứ gì đang ẩn mình ngoài kia, bất cứ khi nào cũng có thể nhảy bổ ra một con quái vậy đáng sợ.
Dư Tiếu trầm ngâm một lúc rồi nghiêm trọng hỏi: "Khối u bắt đầu ảnh hưởng đến thị giác của chị rồi à?"
"Không... Không phải, chị nhìn đi!" Chu Tiểu Trân run rẩy kéo tay áo Dư Tiếu, chỉ xuống dưới chân.
Dư Tiếu nhìn theo tay cô, nền nhà ngoài cửa cũng tối đen như mực. Nhưng từ hư vô lại xuất hiện một dòng nước màu đỏ, lan dần về hướng này, tựa như một vũng máu di động.
Hai người không chớp mắt nhìn chằm chằm vũng nước đỏ kia ngày một lớn, Triệu Lam ngồi trên giường sốt ruột muốn chết: "Hai đứa nhìn thấy cái gì thế? Sao bên ngoài lại tối như vậy? Đèn hỏng à?"
Đúng lúc này, một bàn tay sưng phồng trắng bệch với móng tay đen nhánh vừa nhìn đã thấy bất thường chợt nắm vào mép cửa, Chu Tiểu Trân hoảng sợ thét chói tai: "A!"
Dư Tiếu vung tay, cửa "Ầm" một tiếng đóng lại.
Ai ngờ mép cửa vì vướng bàn tay kia nên chẳng những không đóng được, mà còn bị bắn ngược trở ra khiến cánh cửa càng mở lớn hơn.
Chu Tiểu Trân lại thét chói tai: "Aaaa!"
Dư Tiếu lại lao đến, dùng hết sức ấn cánh cửa. Bốn ngón tay trắng bệch bị cửa kẹp vặn vẹo đến co quắp, móng tay đen đúa cào cấu trên ván cửa phát ra âm thanh chói tai.
"Đây là cái gì thế?" Chu Tiểu Trân gấp mức nhảy dựng, "Nó sắp chui vào mất!"
"Ầm!"
"Thùng thùng..."
Phía ngoài như có cái gì đang cố phá cửa, Dư Tiếu đè cả người lên cửa, bị đập đến nỗi rung lên bần bật.
"Mau khóa cửa lại!" Chu Tiểu Trân vội la lên: "Khóa cửa lại mau lên!"
Dư Tiếu nghẹn đỏ cả mặt: "Vướng ngón tay rồi, không đóng được!"
Lúc này Chu Tiểu Trân cũng bất chấp sợ hãi, giơ chân đạp bốn ngón tay kia. Đạp năm lần bảy lượt, Chu Tiểu Trân thân mang bệnh liền đạp không nổi nữa, dựa vào cửa thở hồng hộc: "Không xong rồi... Cái thứ này quá kiên trì, ngón tay bị đập nát bét rồi vẫn không chịu từ bỏ."
Dư Tiếu cúi xuống liền thấy bốn ngón tay kia đã bị Chu Tiểu Trân đạp be bét, vặn vẹo thành một hình thù kỳ quái, đang run lẩy bẩy.
"Hu hu..."
Ngoài cửa vọng đến âm thanh kỳ quái, Dư Tiếu áp tai lên cửa lắng nghe một lúc, giống như là tiếng khóc nỉ non của một người phụ nữ. Đau phát khóc rồi mà còn không chịu thu tay, Dư Tiếu nghiến răng nói: "Để chị giữ, trong ngăn kéo đầu giường chị có một con dao, em mau lấy lại đây, chặt đứt mấy ngón tay này đi."
"A?" Chu Tiểu Trân nhìn cô hết hồn, nghĩ bụng, không ngờ chị Tiếu nhìn tưởng dịu dàng yếu đuối lại là một người tàn nhẫn như vậy.
Cô cũng nghiến răng: "Đợi em lấy."
Lời vừa dứt, mấy ngón tay đang cố sống cố chết bấu vào mép cửa bỗng rụt lại, cửa "Ầm" một tiếng khép lại, Dư Tiếu vội vàng khóa trái cửa.
Lúc này sau lưng Dư Tiếu toàn là mồ hôi lạnh.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Triệu Lam run rẩy xuống giường, bởi vì cánh tay còn đang cắm ống truyền, cô không có cách nào đi xa, "Các em đang nói gì vậy? Muốn cắt ngón tay ai?"
Dư Tiếu và Chu Tiểu Trân đối mặt nhau đứng lặng trước cửa như bị phạt. Mất một lúc lâu Dư Tiếu mới cất lời: "Chẳng biết có phải vì khối u ảnh hưởng đến thị giác hay không, vừa nãy chị thấy một bàn tay kẹt ở cửa, em có thấy không?"
Chu Tiểu Trân gật mạnh đầu: "Đương nhiên là em thấy!"
"A." Dư Tiếu tự nhiên phì cười, "Nhất định là do khối u ảnh hưởng tư duy, chị bị điên rồi ha ha..."
"Chị tỉnh lại đi!" Chu Tiểu Trân nắm bả vai Dư Tiếu lắc mạnh: "Chị không điên, cũng không phải bị ảo giác, thật sự có một bàn tay quỷ đó!"
Triệu Lam: "Cái gì? Tay quỷ gì cơ?"
"Ma quỷ đó chị Lam!" Chu Tiểu Trân kéo Dư Tiếu rời xa cánh cửa: "Ngoài cửa có quỷ! Làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta phải làm sao? Không biết quỷ có vào được phòng hay không..."
Triệu Lam vô cùng bối rối: "Em đừng kích động, rốt cuộc hai đứa đã nhìn thấy cái gì? Ôi, Tiếu Tiếu em nói đi, bên ngoài thật sự có quỷ ư?"
Lúc này cả người Dư Tiếu mềm nhũn, cô nhìn Triệu Lam, cô gái này trắng bệch gầy gò, chính là người có thể trạng yếu nhất trong phòng, chẳng biết có chịu nổi loại kích thích này hay không. Vì thế cô đành nói dối: "Không, bên ngoài không có gì đâu..."
Vừa dứt lời, bóng đèn trên đỉnh đầu lóe lên, sau đó cả phòng bệnh chìm vào bóng tối.
"A a a a!!!!"
Bên tai chợt truyền đến một tiếng thét đinh tai nhức óc, đầu cô ong ong, hận không thể điếc ngay tại chỗ. Sau đó có một đôi tay lạnh lẽo đặt lên cổ cô, trọng lượng toàn thân người đó đè nặng lên người cô.
Cô tưởng Chu Tiểu Trân sợ hãi nên ôm lấy mình, vì thế một tay đưa ra sau đỡ người kia, một tay chống xuống thành giường đề phòng mình ngã sấp xuống.
"Tiểu Trân đừng sợ." Dư Tiếu cố giữ cho giọng mình bình tĩnh, "Đừng ôm chị, chị đứng không vững."
Vừa nói xong, cô liền nghe thấy tiếng Chu Tiểu Trân run rẩy phát ra từ phía xa, "Em... em có ôm chị đâu."
Dư Tiếu cứng người, Chu Tiểu Trân ở đó, vậy người đang ở trên lưng cô là ai?
"Mười."
"Chín."
Giọng người phụ nữ như bị siết cổ rù rì bên tai cô.
"Tám."
"Bảy."
"Hu...hu...hu..." Chu Tiểu Trân sợ phát khóc, "Các chị ai đang đếm ngược thế?"
"Năm."...
"Hai."
"Một."
"Hì hì... Bắt đầu thôi..."
"Tách." Sau tiếng vang nhỏ, đèn trên đầu chập chờn rồi sáng lên.
Dư Tiếu theo bản năng nhắm mắt, cảm giác trên người nhẹ bẫng, tựa như có cái gì mới biến mất. Sau khi làm quen với ánh sáng, Dư Tiếu nhìn thấy Triệu Lam đang ngồi xổm bên mép giường, còn Chu Tiểu Trân cuộn tròn trong chăn trên giường cô.
Quả nhiên người trên lưng cô khi nãy không phải là Chu Tiểu Trân.
"Giọng nói vừa rồi là sao?" Triệu Lam vịn giường đứng lên, "Cái gì bắt đầu?"
Dư Tiếu ngẫm nghĩ, xoay người nhặt tờ rơi màu đen Chu Tiểu Vân nhận khi nãy lên. Cô đột nhiên hiểu ra, cái diễn đàn giao lưu các phòng bệnh Tứ Viện kia nào phải nơi giao lưu dành cho bệnh nhân tâm thần, hơn nữa chính các cô cũng phải tham gia vào một trò chơi tàn khốc chẳng rõ tên.