Điên Cuồng Yêu Em
Nhưng ý thức của cô vẫn dừng lại trong mơ câu người đàn ông kia còn chưa nói xong ——
Không nên?
Hoắc Trọng Lâu nói không nên cái gì?
Sắc mặt Tần Khả trắng bệch, làm thế nào cũng nghĩ không ra.
Người phục vụ bàn trước mặt hình như cũng bị phản ứng đột ngột của cô làm giật mình, vội vàng bình tĩnh lại mới cung kính mở miệng:
"Tiểu thư, xin lỗi đã quấy rầy cô. Chỉ là, Tiểu Hoắc gia lên tiếng, mời cô qua bên kia ngồi."
"...!"
Vẫn còn dư lại hoảng sợ với Hoắc Trọng Lâu trong mơ, vừa nghe thấy tên họ đó, cơ thể Tần Khả vô thức run lên, "Tiểu Hoắc gia? Ai?"
Phục vụ bàn sửng sốt, liếc mắt quan sát Tần Khả một cái mới xác định đối phương thật sự không biết, anh ta bất đắc dĩ nói: "Hoắc Tuấn, Tiểu Hoắc gia. Quán bar Hell này là cậu ấy đứng tên, ghế dương cầm cô ngồi cũng là vị trí đặc biệt của cậu ấy."
"..."
Nghe thấy hai chữ "Hoắc Tuấn", lúc này Tần Khả mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bộ dạng ngây thơ vô tội của cô gái, trong lòng người phục vụ bàn cũng khó tránh khỏi cảm thông, lại nhỏ giọng bổ sung một câu.
"Tiểu Hoắc gia ghét nhất là người khác chạm vào đồ của cậu ấy, kêu tiểu thư qua đó, chắc cũng là vì chuyện đàn dương cầm này."
"Cảm ơn." Tần Khả khẽ gật đầu với đối phương, "Làm phiền anh dẫn tôi qua đó nhé."
Thấy Tần Khả đáp ứng thoải mái như vậy, phục vụ bàn lại sửng sốt, cuối cùng xoay người đi phía trước dẫn đường.
"Tiểu thư mời đi theo tôi."
Đi theo phục vụ bàn tới gần sàn nhảy mờ tối, Tần Khả chậm rãi siết chặt ngón tay.
——
Khoảng cách 19 tuổi chỉ còn có ba năm.
Cô không muốn giẫm lên vết xe đổ, có thể tránh khỏi Hoắc Trọng Lâu người yêu cô đến điên cuồng cố chấp.
Từ chỗ Tần gia, cô sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình; còn Hoắc Tuấn, đêm nay giúp anh tránh khỏi tai nạn, cô cũng coi như trả lại phần ân tình được cứu ở đoàn phim, để không phải tiếc nuối như ở kiếp trước vì không thể gặp lại lần thứ ba...
Phục vụ bàn ở đằng trước đột nhiên đứng lại, Tần Khả cũng dừng lại theo.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, mắt nhìn lên sô pha hình tròn ở trên bậc thang, từ bàn thủy tinh chậm rãi dời lên hai chân dài đi giày cao cổ của nam sinh.
Hoắc Tuấn.
"Tiểu Hoắc gia, đã mời được vị tiểu thư ấy rồi ạ."
Người phục vụ bàn cung kính khom người, lui sang một bên.
Vì vậy giữa Tần Khả với nam sinh trên bậc thang không có vật cản
nào.
Ngón tay đẹp đẽ đang vân vê ly rượu khẽ dừng lại.
Mấy giây sau, Hoắc Tuấn như không xương tựa trong góc sô pha chậm rãi ngồi thẳng dậy, cúi người về phía trước.
Vén tay áo chống khuỷu tay lên hai chân thẳng tắp. Trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt lại không kiên nhẫn, bỗng khóe miệng khẽ cong.
"Bảo lại đây liền lại đây, tại sao em lại nghe lời vậy?"
Tần Khả sửng sốt, ngẩng đầu.
Nhìn thấy đôi mắt đen nhánh kia, hiện lên tia cảm xúc giống như cô đã từng quen biết.
Đột nhiên không hiểu sao Tần Khả lại run rẩy.
"Này, Tiểu Hoắc gia, đừng mà." Trên sô pha, tròng mắt Vệ Thịnh xoay chuyển, cười hoà giải, "Hung dữ với em gái nhỏ của chúng ta làm gì?"
"Ai là em gái của anh?" Hoắc Tuấn lạnh lùng liếc qua.
"..." Vệ Thịnh liếc mắt, "Được rồi được rồi được rồi, không phải của tôi, cậu, em gái của cậu được chưa?"
Anh ta quay lại, nhìn Tần Khả.
"Bạn học Tần Khả đúng không? Nào, lên đây ngồi đi, đừng để ý đến cậu ta. Tính tình Tiểu Hoắc gia cáu kỉnh, giống như tên điên vậy."
Âm cuối nhỏ lại, khẽ lẩm bẩm, hiển nhiên cũng có chút kiêng kị.
Tần Khả bước lên bậc thang, ngực nhíu lại.