Điên Cuồng Yêu Em

Chương 6: Cứu Hoắc Tuấn 2




Những người thường tới quán bar Hell đều biết đây là chỗ mấy người Hoắc Tuấn hay ngồi. Dù cho bình thường bọn họ không ở đây, thì cũng chẳng ai dám chạm vào vị trí này.

Cho nên đa số thời gian, sô pha đều trống không —— nhưng đêm nay lại không giống vậy.

Một bên sô pha, có hai nam sinh tay cầm ly rượu, thỉnh thoảng chạm ly trên không trung. Mà ở đối diện bọn họ, một bóng dáng ngồi dựa sâu vào tận bên trong cùng của sô pha.

Áo khoác màu đen mỏng phủ từ trên đầu xuống, che khuất nửa người trên của anh. Áo thun mỏng bên dưới bị tư thế ngủ cẩu thả mà kéo lên một chút, lộ ra đường cong mạnh mẽ của eo và bụng, đường cong tuyệt đẹp của cơ bắp kéo dài tới lưng quần khiến người khác không thể dời mắt.

Hướng ra phía ngoài, chân đi đôi giày cao cổ, cặp chân thon dài thẳng được bọc bởi quần dài màu đen, tùy ý để lên trên bàn thủy tinh.

Sàn nhảy dưới bậc thang, không biết đã có bao nhiêu ánh mắt vô ý, nhiều lần nhìn lướt qua.

Mà trong tiếng âm nhạc ầm ĩ, người này lại có thể ngủ mà không bị làm phiền chút nào.

Cho đến khi có người bước lên bậc thang, đến gần sô pha, khom người xốc áo khoác đang che trên đầu anh ——

"Tiểu Hoắc gia, còn ngủ à?"

"..."

Ánh đèn sặc sỡ chiếu xuống, lộ ra một khuôn mặt khôi ngô trắng trẻo lạnh lùng.

Môi mỏng, mũi cao, mắt đào hoa.

Dưới mí mắt, hàng lông mi tinh tế run lên, mở, con ngươi đen nhánh pha lẫn tia buồn ngủ nồng đậm lộ ra.

Ánh sáng ở con ngươi xoay chuyển nửa vòng, dưới tiếng hỗn loạn ầm ĩ, cuối cùng cũng tỉnh táo.

Nam sinh đè nén lại tia không kiên nhẫn.



Đẩy ly rượu người nọ đưa tới, anh thu lại hai chân, giẫm lên mặt đất, kéo căng vai nhéo nhéo ấn đường.

Người bị đẩy tay cũng không tức giận, ngược lại cười "Hì hì" một tiếng, đặt mông ngồi bên cạnh nam sinh.

"Tiểu Hoắc gia, tối hôm qua cậu quyết chiến cả đêm với mỹ nhân ở quê à? Nếu không sao trông có vẻ như bị ép khô thế này?"

Hoắc Tuấn không nói chuyện. Hai anh em ở đối diện nhàm chán chạm ly cả tối ngẩng đầu lên, một người trong đó cười đùa.

"Không thì sao? Ông cụ Hoắc gia nôn nóng gọi về suốt đêm, đưa cái đứa con trai chẳng ra gì này về Tứu Cửu thành*, quả thật "Quyết chiến cả đêm"."

(Tứ Cửu thành*: Nguyên gốc nghĩa là Tứ Cửu thành. Chỉ bốn cửa hoàng thành, chín cửa nội四thành九城 ở Bắc Kinh. Bốn cửa hoàng thành gồm có Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn, Tây An

Môn. Còn chín cửa nội thành gồm có Chính Dương (Tiền môn), Sùng Văn, Tuyên Vũ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng. Ngày nay Tứ Cửu thành không chỉ đơn thuần chỉ về các cổng thành trên mà mang theo nghĩa rộng chỉ Bắc Kinh, bao hàm văn hóa Bắc Kinh, tình cảm cùng bầu không khí hoài niệm an tĩnh hài hòa. Nguồn từ bạn, cảm ơn bạn đã giải đáp giúp mình ạ <3)

"Kích thích thế à?"

Người vừa rồi xốc áo khoác lên Vệ Thịnh nghe vậy, cười rộ lên nhìn có chút hả hê.

"Tiểu Hoắc gia, cậu sắp thành niên rồi, ông già nhà cậu vẫn chưa chịu buông tha cho cậu, vẫn cố gắng thay đổi cậu?"

"..."

Nhớ tới cái thông báo đó, Hoắc Tuấn cũng khẽ bật cười.

Anh thờ ơ nhấc mắt lên, đốt ngón tay thon dài định cầm ly rượu. Vừa định nói gì đó, dưới mấy bậc thang, giữa sàn nhảy bỗng xuất hiện hai bóng người bước tới.

Người đi trước mặc một cái váy quây màu đỏ tươi, vừa thấy bóng dáng thì ánh sáng trong mắt chợt lóe lên.

Chính là Tần Yên.



"Tuấn ca." Trong tay cô ta cầm một ly rượu vang, biểu cảm thẹn thùng mang theo chút lớn mật, "Nghe nói hôm nay là sinh nhật của anh, em có thể mời anh một ly không?"

"..."

Ngón tay Hoắc Tuấn định nhấc lên thì dừng lại.

Bên cạnh Vệ Thịnh cười đùa, sáp đến hạ thấp giọng, "Đây đúng là một em gái có dụng tâm nha, thậm chí biết hôm nay là sinh nhật của cậu luôn?"

Hoắc Tuấn lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ta, quét tầm mắt qua. Khóe miệng anh cong lên, lười biếng dựa vào sô pha, duỗi chân để lên trên bàn thủy tinh.

Ánh mắt khinh thường.

"Cô nghe ai nói nhảm vậy?"

Sắc mặt Tần Yên trắng nhợt. Trong những người đẹp ở cao trung cô ta cũng nổi danh, nhưng lại không nghĩ tới Hoắc Tuấn sẽ không cho cô ta mặt mũi như vậy.

Kiều Cẩn Kiều Du ở đối diện hiển nhiên cũng bất ngờ. Hai người nhìn nhau, Kiều Cẩn ngồi ở bên ngoài cười một tiếng.

"Tuấn ca ăn sinh nhật không xem ngày, mà xem tâm trạng. Nhưng mà ly rượu này cũng không thể lãng phí, không bằng mời tôi được chứ?"

Lúc này Tần Yên đang xấu hổ không xuống đài được, nghe vậy đương nhiên là cầu còn không được.

Cô ta lén nhìn Hoắc Tuấn, thấy ánh mắt đối phương chưa từng dừng trên người mình, không khỏi bực bội, xách góc váy bước lên bậc thang.

Kiều Cẩn kêu cô ta và nữ sinh đi cùng ngồi xuống ghế sô pha.

Bên kia mới vừa ngồi xuống được vài giây, đột nhiên mắt Vệ Thịnh sáng lên.

"Tiểu Hoắc gia, hình như tôi thấy có người đụng vào dương cầm bảo bối của cậu kìa?"