Điên Cuồng Yêu Em

Chương 44: Dây Xích Và Chó Điên




Trong lúc Cao Hạo nhận điện thoại, Tần Khả đã mơ hồ nghe ra giọng Tần Yên ở đầu bên kia.

Cô liền làm bộ không nghe được.

Rất nhanh Cao Hạo đã kết thúc cuộc trò chuyện, tâm tình không ổn định đi tới đây, lúc nói chuyện với cô thì thất thần, không còn nhiệt tình như trước.

"Học muội Tần, anh đột nhiên nhớ tới áo khoác anh phơi bên ngoài ký túc xá vẫn chưa lấy vào."

Nhịn vài phút, Cao Hạo rốt cuộc mở miệng. Cậu ta cẩn thận quan sát nét mặt của Tần Khả.

"Mấy cái công tác với đồ dùng cơ bản anh đã hướng dẫn cho em hiểu rồi, vậy em tự xem cách thiết kế báo tường trước được không?"

Tần Khả nghe vậy ngẩng đầu, khóe mắt hơi cong, cười nhạt.

"Có thể. Tối nay đã làm phiền đến học trưởng rồi."

"Không có gì không có gì!" Cao Hạo vội vàng xua tay, cười trả lời, "Nên làm, nên làm."

"..."

"Vậy anh đi trước nhé?"

"Vâng." Tần Khả lạnh nhạt đáp một tiếng.

"Ngày mai gặp, học muội Tần."

Nói xong, Cao Hạo liền xách ba lô lên, bước nhanh rời đi.

Nhìn bóng lưng Cao Hạo vội vội vàng vàng đi ra cửa, Tần Khả khẽ nhíu mày.



Tần Yên vừa gọi điện thoại đã làm cho Cao Hạo nôn nóng rời đi như vậy, hơn nữa sau khi Cao Hạo nói chuyện điện thoại xong, rõ ràng ánh mắt mập mờ, không dám nhìn thẳng vào mắt cô...

Tần Khả cảm thấy cuộc điện thoại kia có liên quan đến mình.

Xem ra mấy ngày gần đây, phải cẩn thận xem hai người này đang tính toán cái gì.

Ánh mắt Tần Khả lạnh xuống.

Cô thất thần nhìn báo tường trước mặt, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng công tác một lần nữa bị đẩy ra.

——

Cao Hạo vừa mới nói với cô, buổi tối Ban không làm việc, cho nên lúc này sẽ không có ai, chỉ có thể là Cao Hạo đã quay lại.

Nghĩ như vậy, Tần Khả đứng dậy, "Học trưởng, sao anh lại ——"

Tiếng líu lo dừng lại.

Dừng hai giây, Tần Khả ngạc nhiên nhìn người tới: "Hoắc Tuấn?"

"..."

Mặt Hoắc Tuấn không cảm xúc đứng bên cạnh cửa, gương mặt đẹp trai trắng lạnh kia bị ánh đèn của phòng công tác chiếu xuống càng phác họa ra hình dáng đẹp đẽ.

Hình thể cao ngất thon dài cũng được tôn lên.

Một bên Tần Khả thầm cảm thán người này có một thân hình khiến người khác hâm mộ, đáng tiếc bên trong lại giống như kẻ điên, một bên nhẹ giọng hỏi:



"Tại sao anh lại ở đây?"

Hoắc Tuấn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đứng ở dưới ánh đèn vài giây.

Mấy giây sau anh bỗng cúi đầu, đồng thời bật cười một tiếng.

"Vừa rồi em gọi ai là "học trưởng"?"

Tần Khả im lặng mấy giây, chớp mắt.

——

Không hiểu sao lại có một trận chột dạ bao phủ lấy, cùng với đó, cô có dự cảm nếu như nói ra đáp án sẽ chết rất thảm.

Nhưng nếu im lặng...

Tần Khả ngước mắt, đối diện với một đôi mắt đen nhánh.

Bên trong giăng đầy mây đen, như sét đen đang ẩn núp, một bộ dạng sơn vũ dục lai*.

(Sơn vũ dục lai*: Thành ngữ chỉ một điều gì đó sắp xảy ra.)

Tần Khả: "..."

Nói cũng "Chết" mà không nói cũng "Chết". Đây không phải là đề bài lựa chọn, đây là đề bài mất mạng.

Mà hiển nhiên cái mà Hoắc Tuấn thiếu chính là tính nhẫn nại.

——