Nam sinh tuổi này thường thích nói những lời thô tục thiếu dinh dưỡng, nói không biết lựa lời, Kiều Cẩn Kiều Du cũng đã quen.
Ngồi ở trên tảng đá Tần Khả lại không quen được.
Sắc mặt cô gần như là trắng bệch không còn chút máu.
——
Kiếp trước bởi vì màn hôn lễ vô danh vô thực của Hoắc Trọng Lâu và Tần Yên, cô trở thành em gái trên danh nghĩa của Hoắc Trọng Lâu. Cũng đã không biết bao lần nghe thấy những lời đồn đãi mang tính vũ nhục như vậy.
Đây chính là chuyện mà cô không thể chịu đựng được.
"Không hổ danh là Tuấn ca, lại có thể tìm được em gái kết nghĩa xinh như vậy."
"Thật là hâm mộ."
"Không có việc gì thì là em gái kết nghĩa, có việc... Hắc hắc hắc ——"
Ở nơi tiếng cười chói tai này, Tần Khả cực kỳ tức giận đứng dậy.
Gần như cùng lúc, cô thấy Hoắc Tuấn bước qua hung hăng đạp một cước lên ngực người nọ, bên tai là giọng nói rét lạnh như băng ——
"Tao làm mẹ mày."
"..."
Tần Khả hơi nguôi giận, do đứng dậy quá nhanh nên di chứng cảm nắng kéo tới.
Trước mắt cô tối sầm.
Thân thể mềm nhũn vô lực không chống đỡ nổi, trong một tràng tiếng la sợ hãi ngã xuống.
Trước khi mất đi ý thức, cô chỉ nhớ rõ chính mình rơi vào trong một lồng ngực nóng hổi.
*
Tần Khả tỉnh lại trong phòng y tế của căn cứ khu huấn luyện quân sự.
Cô vừa mở mắt ra, người bên cạnh đã phát hiện, bỗng dưng xoay người lại nhìn cô ——
"Khả Khả, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi!?"
"..."
Thấy rõ là Cố Tâm Tình, lúc này ngẩn ngơ vài giây, không hiểu sao Tần Khả cảm thấy trong ngực mình dường như lướt qua một tia tiếc nuối.
Thật giống như...
Trong một giây này dường như cô đang chờ mong một người khác.
Tần Khả không dám nghĩ thêm.
Cô nở một nụ cười nhạt, sắc mặt tái nhợt chọc cho người ta rũ lòng thương, "Tớ bị ngất xỉu?"
Cố Tâm Tình: "Theo như bác sĩ nói, cậu ngất đi là do bị cảm nắng, cũng may là chỉ bị nhẹ thôi, cho nên nằm ở đây một chút để hạ nhiệt, sau đó đừng phơi nắng nữa là được."
Tần Khả gật đầu.
Sau đó cô mới nhớ tới, "Tớ đang ở căn cứ?"
"Bằng không thì ở đâu?"
"Trước khi ngất xỉu, không phải chúng ta đang ở nửa đoạn đường của huấn luyện dã ngoại sao?"
Đã vậy còn là đường núi, tra tấn Tần Khả không nhẹ.
Cô nhíu nhíu mày, "Làm thế nào mà tớ xuống được?"
Vừa nhắc tới cái này, đôi mắt Cố Tâm Tình sáng lên.
"Cậu thật sự không có ấn tượng nào sao? Là Hoắc Tuấn cõng cậu xuống núi đó! Khả Khả, sau này cậu còn nói cậu với Hoắc Tuấn không quen biết đánh chết tớ cũng không tin —— Cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Tuấn lúc cậu ngất xỉu đâu, âm u đến nỗi giống
như muốn giết người vậy đấy."
Cố Tâm Tình tựa hồ nhớ tới cái gì đó, khoa trương run lập cập, lắc đầu.
"Cả một đường anh ta cõng cậu chạy về —— Trước kia bọn họ nói thể lực của Hoắc Tuấn thật sự rất rất tốt nhưng tớ còn không tin, lần này tớ thật sự tin rồi!"
Nhớ tới một đường gồ ghề lại dài dằng dặc, Tần Khả không khỏi lo lắng hỏi: "Vậy anh ta... Không sao chứ?"
"Không sao."
Cố Tâm Tình gãi gãi thái dương, "Nhưng mà lúc đầu hình như có huấn luyện viên cản lại, muốn thế chỗ, kết quả còn bị Hoắc Tuấn đang cõng cậu dùng chân gạt ngã."
Cố Tâm Tình lúng túng cười với Tần Khả.
"Cho nên anh ta ở phòng y tế đợi một lát, sau khi nghe nói cậu không sao, đã bị huấn luyện viên gọi đi rồi."
Tần Khả: "..."
Cố Tâm Tình khoát tay một cái, "Nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng cho anh ta, trong căn cứ này nếu thật sự có người có thể chế ngự được Hoắc Tuấn, thì năm lớp mười anh ta cũng sẽ không náo loạn làm cho căn cứ gà chó không yên."
Tần Khả thở phào nhẹ nhõm.
Trường học nghe đồn Hoắc Tuấn rất có bối cảnh địa vị, đúng là không thể dễ dàng khiến anh khuất phục. Cô suy nghĩ một chút, nên cũng chẳng cần phải lo lắng nữa.
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu.
Đột nhiên có người đẩy cửa phòng y tế ra ——
"Tiểu Khả, em không sao chứ!?"
Giọng nữ lo lắng vừa vang lên, Tần Khả còn chưa kịp ngẩng đầu, đã thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Tần Yên chạy tới mép giường, kích động nắm lấy tay cô ——
"Em làm chị sợ muốn chết!"
"."
Tình cảm đã chân thành đến mức độ này rồi à?
Tần Khả cảm thấy vô cùng vi diệu.
Mấy giây sau cô như cảm thấy gì đó, nâng mắt lên, tầm mắt nhìn lướt qua vai Tần Yên.
Ngoài cửa, vị thứ nhất trong bảng xếp hạng nịnh bợ của Tần Yên thầy Ngô Thanh Việt, đang đẩy cửa bước vào.
... Quả nhiên.
Tần Yên sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào có thể tạo được hình ảnh tốt trước mặt Ngô Thanh Việt.
Tần Khả khẽ cười trào phúng trong lòng.
Giây tiếp theo, cô dường như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lóe lên.
Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.
------oOo------