Điên Cuồng Yêu Em

Chương 24: Hội Diễn Tân Sinh (5)




Ánh đèn chưa sáng, âm nhạc đã vang lên.

Trong nháy mắt nhịp đầu tiên của bản《 Croatian Rhapsody* 》 đã đánh trúng tất cả học sinh, hô hấp mọi người dừng lại, nháy mắt trong sân huấn luyện ồn ào đã trở nên yên lặng không tiếng động.

(Crotian Rhapsody: Track số 12 nằm trong album The piano player được viết bởi nhà soạn nhạc Tonci Huljic 《(Hergick) và được biểu diễn》 bởi Maksim Mrvica (Maksim Muer Mitrovica), âm nhạc với nhịp điệu sinh động mô tả việc phải chịu đựng ngọn lửa chiến tranh sau lễ rửa tội Croatia, giữa đống tro tàn đổ nát thê lương ngược dưới ánh nắng chiều là hình ảnh bi thảm đầy bụi bặm, máu và nước mắt.)

Một ngọn đèn chiếu xuống, dừng ở giữa sân khấu.

Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt mặc một bộ váy màu trắng nằm ở trên mặt đất. Theo tiếng âm nhạc bắt đầu, đầu ngón tay của cô tác động đến cổ tay, cổ tay tác động đến cánh tay, cánh tay tác động đến thân trên, vòng eo chậm rãi đong đưa...

Trong lúc thân thể mềm mại của cô đứng lên, tiếng dương cầm cùng lúc phát ra, hùng hồn và lưu luyến đan xen, phảng phất tràn ngập mùi thuốc súng, bầu trời âm u, màn mưa sẽ kéo tới, mọi vật bị nuốt chửng—— chỉ duy nhất bộ váy trắng kia, giống như một đóa hoa nhỏ màu trắng yếu ớt không tên tung bay trong ngọn lửa chiến tranh, chậm rãi bày ra khe hở còn sót lại bụi bặm trong chiến trường khói thuốc...

Sau giai điệu trầm thấp ung dung, tiết tấu hùng dũng thanh thoát

chợt dâng lên, bộ váy trắng giữa sân khấu cũng bay lượn theo, đôi chân thon dài tinh tế dựng lên, mũi chân chạm nhẹ trên mặt đất, váy trắng xoay vòng đầy rung động, xoay nhanh như một tán ô trắng tinh, bước nhảy duyên dáng giẫm lên mỗi một nhịp dương cầm, làn váy lắc lư trong không trung khiến cho người ta đắm say.

Cằm vũ công ngẩng cao, đôi mắt vô cùng lạnh lùng xinh đẹp, như không cam lòng mà giãy giụa, cô xinh đẹp rạng rỡ đến bức người, cùng với nhịp điệu động lòng người, tiếng dương cầm phẫn nộ giãy giụa, tiết tấu trào dâng như phát tiết, toàn bộ đều được bóng dàng nhỏ bé yếu ớt nhu hòa giải thích từng cái, vui sướng tràn trề.

Âm sắc của đàn dương cầm càng thêm mãnh liệt, nhịp chân của vũ công giữa sân khấu càng lúc càng nhanh, từ dáng múa của cô nỗi bi thương tuyệt vọng bao trùm toàn bộ ánh đèn và sân khấu, giống như những đốt đỏ của ngọn lửa chiến tranh lọt vào mắt tất cả mọi người, sinh mệnh giãy giụa giữa hy vọng và tuyệt vọng, như ca như khóc, hết sức ưu nhã bi tráng, cuối cùng cô đem hết toàn bộ nhiệt huyết ——

Đến lúc cao trao, tiếng dương cầm đột nhiên im bặt.

Mà trong khoảnh khắc đó, bóng dáng nhỏ bé yếu ớt kia như bị cái gì đánh trúng, bỗng dừng lại.

Mấy giây sau, tiếng dương cầm ung dung một lần nữa chảy xuôi.



Giữa sân khấu ngực vũ công phập phồng mãnh liệt, lấy một loại tư thế tuyệt đẹp lại tuyệt vọng, chậm rãi vô lực ngã xuống đất.

Như là một tia sinh mệnh cuối cùng mất đi.

Ngọn đèn tối đi, tiếng nhạc dừng lại.

Mọi thứ đều yên tĩnh như cũ.

"......"

Mấy nghìn người trên sân huấn luyện, yên lặng ước chừng mười giây.

Mười mấy giây sau, tiếng vỗ tay vang dội như sấm, như thủy triều chợt dâng lên, quét qua khắp căn cứ.

Cùng lúc đó.

Hậu trường.

Tần Yên choáng váng, không thể tin được nhìn chằm chằm trên sân khấu, ánh mắt dường như muốn đâm thủng từng tầng màn che dày nặng —— cô ta không thể tin, tiếng vỗ tay ồn ào không ngừng của toàn trường, làm thế nào lại tặng cho Tần Khả?

Rõ ràng vũ đạo của Tần Khả kém xa cô ta!

Chẳng lẽ là...