Điên Cuồng Yêu: Cao Tổng Chớ Làm Loạn!

Chương 70: Con ơi... Đừng rời bỏ mẹ...




"Anh Daniel Will tha thứ cho em được không?" Bối Kiều nói với gương mặt gượng ép.

Daniel Will biết trước kiểu gì Bối Kiều sẽ tới cầu anh, cũng đã chuẩn bị trước tâm lý để hành hạ cô rồi. Cuộc đời anh chưa bao giờ bị phụ nữ "đá" cô dám ở trước mặt anh nói yêu người khác, dĩ nhiên cô phải bị trừng phạt thích đáng, có vậy anh mới hả dạ được.

Anh ta vuốt ve gò má non mịn của cô, sau đó cười trào phúng.

Nhìn anh ta cười, trong lòng Bối Kiều có dự cảm chẳng lành.

"Muốn anh tha thứ cho cưng cũng được thôi, miễn là cưng cùng với đám đàn bà này hầu hạ anh đây chu đáo."

"Cùng?" Đôi môi cô run rẩy, mấp mấy hỏi lại.

"Đúng vậy, không được à? Không được thì thôi anh cũng không ép cưng đâu."

Ngoài miệng anh ta tỏ vẻ mình không ép buộc người khác, nhưng thái độ của anh ta rõ ràng là đang cảnh cáo. Chỉ cần cô dám làm phật ý anh ta, cô chắc chắn sẽ không được yên ổn.

Anh ta là tên bẩn thỉu, nhưng cô biết mình không thể nào làm khác đi.

Lòng bàn tay cô nắm chặt hơn, đến nổi những móng tay nhọn dài của cô đâm vào da thịt đến mức rớm máu.

Kềm chế sự buồn nôn cô ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh, cuối cùng nổi tuyệt vọng cũng bao trùm lấy cô, Bối Kiều gật đầu đồng ý.

Đám đàn ông ở đây cười phá lên, có kẻ còn lớn tiếng mỉa mai:"Will mày đỉnh thật, ngay cả Bối tiểu thư danh giá cũng vì mày mà biến thành **...hahahaha..."

Nước mắt lấp lánh rơi xuống từ gương mặt xinh đẹp, nhục nhã, cùng uất ức bào mòn tâm trí cô.

Nhưng cô sẽ không phản kháng, chỉ cần Cao Tuấn được yên bình cô tình nguyện đánh đổi.

"Đi thôi các em gái, hôm nay đứa nào làm anh lên đỉnh. Anh thưởng gấp đôi!"

Đám con gái khoảng 5,6 người bao vây lấy anh giống như chiếc bánh đầy mật ngọt. Bối Kiều chỉ im lặng cuối đầu đi theo anh và đám người kia vào thang máy

Trái tim cô rơi giờ phút này như xuống vực thẳm không đáy.

Vậy là kết thúc rồi... Cô sẽ dơ bẩn, không còn xứng đáng với anh nữa. Lúc trước anh đã chê bai cô rồi, bây giờ cô càng bẩn thì anh làm sao thèm liếc mắt tới.

Bối Kiều cười nhạt, cô chắc chắn là bị quả báo rồi...

Ngay lúc cửa thang máy sắp sửa đóng lại, một bàn tay đàn ông kéo cổ tay cô rồi thành công kéo cô ra khỏi thang máy đông người.

"Đi theo anh."

Bối Kiều nhìn Cao Minh Khải ngạc nhiên, sao hắn lại có mặt ở đây?

"Mày là thằng nào?"

Daniel Will dĩ nhiên sẽ không nhịn, bây giờ anh ta là người nắm cán nên không dễ dàng gì bỏ qua cho cô được.

"Anh Khải anh về đi, chuyện này là chuyện riêng của nhà em."

"Im lặng nghe lời!"

Cao Minh Khải kéo cô ra phía sau lưng, ý tứ bảo vệ rất rõ ràng. Hắn nhìn thẳng vào Daniel Will, lạnh giọng nói:"Bối Kiều là em gái của tao, thứ dơ bẩn như mày không xứng chạm vào em ấy đâu."

"A, tao nhớ rồi... Mày chính là Cao Minh Khải, cái người mà Annie Trịnh giới thiệu là bạn?" Anh ta khá có ấn tượng về hắn, vì gương mặt xuất chúng của hắn không dễ dàng gì có thể gặp được trên đời.

Với lại anh vẫn còn "cay" cái vụ hắn "hớt tay trên" của anh vào đêm đó. Mỹ nhân vừa nhìn đã sinh cho anh ta cảm giác muốn dày vò, đúng là hiếm gặp vậy mà bị hắn giành mất.

"Kẻ thù" ở trước mặt, lại thuận tình hợp lý để kiếm chuyện, Daniel Will sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Bối Kiều đồng ý đi theo tao, mày hỏi cô ta đi." Daniel Will trừng mắt với ý tứ cảnh cáo cô.

"Muốn dẫn em tao đi, mày phải xem sắc mặt của tao đã."

Nói rồi hắn kéo tay Bối Kiều định rời đi, hắn không thích nhiều lời với người khác. Cao Tuấn điện thoại nhờ vã hắn, cho nên Cao Minh Khải mới đành phải ra tay vụ này.

"Mẹ khiếp, mày là thằng *** nào mà dám cướp người của bổn thiếu gia?"

Nắm đấm của Daniel Will vừa vung lên đã bị một cánh tay đàn ông khác ngăn lại, Trần Huy cùng Lý Cảnh đồng thời xuất hiện. Bây giờ là tình thế ba chọi một, anh dĩ nhiên không dám khinh xuất.

Anh ta đay nghiến chỉ vào mặt mấy người đàn ông rồi nhổ nước bọt, sau đó vào thang máy bấm đi lên.

Đợi tới khi anh ta khuất bóng, Bối Kiều mới ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở. Cô biết cô tránh không thoát, Cao Minh Khải sẽ không thể bảo vệ cô cả đời này được...

"Đứng lên đi, anh đưa em về." Cao Minh Khải vươn tay ra muốn đỡ cô.

Bối Kiều ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn hắn, sau đó mím môi đặt tay mình vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn.

Là cô có lỗi với hắn, nếu hắn biết cố gây ra chuyện tày trời, liệu hắn có hối hận vì ngày hôm nay đã cứu cô không?

*

"Trần Ngọc Châu?"

Không biết là ngọn gió nào đưa Trần Huy tới tận phim trường tìm cô, anh vừa rồi còn gọi đúng tên họ của cô.

Trần Ngọc Châu đứng trước mặt anh, cố gắng nặn ra một nụ cười thương mại để đáp:"Em là Annie Trịnh, anh nhìn nhầm người rồi."

"Em xong cảnh chưa? Mời anh uống ly nước chứ?"

"Được ạ."

Cô và Trần Huy chọn một quán cafe gần với phim trường, lát nữa cô còn có cảnh quay nên không định đi xa. Trần Huy cũng không phải tới đây để xin một ly nước từ cô, Trần Ngọc Châu biết anh có chuyện gì đó muốn nói.

Khi cả hai đã ổn định vị trí, cô mới mở lời:"Có chuyện gì anh cứ nói đi, anh Trần."

"Em quay lại là vì trả thù Minh Khải thật sao?"

Nụ cười trên môi cô phút chốc cứng ngắt, nhưng chỉ trong nháy mắt cô cố gắng giả vờ như rất bình thường đáp:"Anh lại nhầm người rồi kìa, anh Trần."

"Em có nghe qua câu đừng bao giờ lừa gạt bác sĩ chưa nhỉ?"

"Em không hề gạt anh, em không phải cô Trần gì đó đâu." Cô cứng miệng.

"Cao Minh Khải cũng đã biết em chính là Trần Ngọc Châu từ lâu rồi. Chính anh ta đưa mẫu móng tay của em cho anh thử ADN..."

Cô mím môi nhìn anh, rõ ràng là với tình cảnh như thế này cô không thể nói dối được nữa.

"Anh ta không nói chính là em, nhưng anh nghi ngờ mẫu móng tay anh ta đưa là của em nên lén lấy tóc của em để thử lại lần nữa. Quả nhiên là anh ta nhìn ra từ trước. Cao Minh Khải không nói với em là anh ta đã biết hay sao?"

Cô im lặng lắc đầu.

Trần Huy thở dài, mãi một lúc mới mở miệng được:"Vậy... Em có biết chuyện anh ta đang cố làm bằng chứng giả để cáo buộc chính mình kẻ phóng hoả giết chết cả nhà em không?"

"..."

"Em biết?" Anh đoán là cô biết, nhìn thái độ của cô thì đủ hiểu.

"Em hận anh ta đến vậy sao? Em đành lòng nhìn Cao Minh Khải ở tù?"

"Vậy em phải tha thứ ư?" Cô cũng muốn biết nếu đặt mình vào vị trí của cô, Trần Huy sẽ làm như thế nào?

"Em biết Cao Minh Khải là kẻ cố chấp mà, anh ta sẽ không thể trơ mắt nhìn mẹ anh ta ngồi tù. Cũng không thể để gia đình em oan ức. Cuối cùng thì sao... Anh ta chọn cách hủy diệt chính mình. Em thật sự muốn nhìn anh ta chết trong tù thật ư?"

"Vậy theo anh, em phải làm thế nào?" Cô cố tình cắt cớ, cái cách Trần Huy nói giống như cô là người có tội vậy.

"Em đừng hiểu lầm ý của anh. Hôm nay anh tới đây không phải để cầu xin em tha thứ cho Cao Minh Khải. Anh chỉ muốn nói cho em nghe toàn bộ sự thật thôi, trên danh nghĩa là một người bạn. Bây giờ em đã biết mọi chuyện anh ta đang làm, hai người tự giải quyết là được rồi. Anh... Không xen vào, cho dù em quyết định thế nào, anh sẽ rất tôn trọng."

Cuộc nói chuyện chỉ vậy, không có kết quả gì cả. Chỉ là khi biết ra sự thật, trong lòng cô có chút cảm giác được an ủi. Hoá ra ngay từ đầu, hắn vẫn luôn nhận ra cô.

*

"Anh ta bắt con cùng những cô gái khác cùng nhau hầu hạ anh ta, mẹ... Mình có cần phải bắt con gái mình làm mấy chuyện nhơ nhuốc như vậy không?" Bối Kiều cố gắng nói cho Bối phu nhân hiểu.

Kết quả cô lại bị tát thẳng mặt, Bối phu nhân đánh cô mấy cái liên tiếp, miệng bà ta không ngừng chửi mắng nào là:

"Không biết điều này..."

"Thứ vô dụng..."

"Đồ ngu, đồ cứng đầu..."

Bà ấy đánh tới mức Bối Kiều ngất xỉu...

Lúc Bối Kiều tỉnh lại thì đã thấy trong phòng của cô có rất nhiều người, trên dưới Bối gia đều tập hợp ở chỗ này.

Bối phu nhân với gương mặt xám xịt, bà đợi cô tỉnh rồi vứt thẳng một đống giấy tờ vào mặt cô. Trong đó có một dòng chữ kết luận như thế này:"Thai nhi sống trong tử cung, sáu tuần..."

Cảm giác lúc này của Bối Kiều là kiểu vừa sung sướng mà vừa tuyệt vọng. Cô vậy mà mang thai rồi, là đứa con của cô và Cao Tuấn. Nhưng cô cũng biết bây giờ là thời điểm đứa nhỏ không nên xuất hiện nhất!

"Nhục nhã, nhục nhã quá mà. Tại sao số tôi lại khổ như vậy, sinh ra đứa con gái mất nết như nó chứ?"

"Mẹ..." Cô mếu máo gọi.

"Tao không phải mẹ mày, tao không có thứ con hư đốn như mày!" Bà quát vào mặt cô.

Bối phu nhân nhắm mắt, cố gắng hít thở để đè nén cơn tức giận đang dần tăng lên tới mức đỉnh điểm.

"Bỏ nó đi." Bà lạnh giọng.

"Mẹ... Đừng mà mẹ... Con xin mẹ đừng bắt con bỏ đứa bé đi mà... Nó... Nó là cháu của mẹ mà... Mẹ..." Cô quỳ xuống cầu xin bà, Bối Kiều hoảng sợ tới mức dập đầu liên tục trước mặt bà.

"Nó không phải cháu của tao, mày cũng không phải là con của tao. Ngày mai đưa nó tới bệnh viện Bối thị bí mật phá bỏ đi, đừng để tin này lọt ra ngoài."

"Đừng mà mẹ..."

"Cha... Cha cứu con đi, cứu đứa nhỏ đi mà cha..."

"Bà ơi... Bà cứu con với..."

"Ông ơi..."

Cô hết ôm chân người này, níu tay người kia nhưng ai nấy cũng đều lắc đầu rồi rời đi không chút thương hại nào.

Khi chỉ còn mình cô, Bối Kiều lùi vào trong góc phòng, cô ôm đầu vò vò tóc. Cô phải làm sao đây, vô thức cô đặt tay lên bụng mình, lẩm bẩm:"Con ơi, con ơi đừng rời bỏ mẹ mà... Con ơi... Cao Tuấn anh đang ở đâu?"