Không biết Tạ Hữu làm cách nào có thể vượt qua vô số rào cản của Cao Minh Khải mà làm nam chính trong ảnh bìa tạp chí với cô.
Anh và cô hợp tác, ngay cả cô cũng không biết. Bìa tạp chí lần này chụp theo chủ đề nước hoa unisex mang phong cách gợi cảm. Vốn dĩ ban đầu là Trần Ngọc Châu hợp tác với một ca sĩ trẻ đẹp trai, đông fan ai mà ngờ đến phút chót lại đổi thành Tạ ảnh đế. Nhìn thấy anh ở hậu trường chụp ảnh, gương mặt cô lạnh như băng không chút biểu cảm.
Vậy mà Tạ Hữu cứ không sợ mất mặt đi tới, anh bắt chuyện trước:"Chúng ta có duyên thật đấy, em xem có phải do ông trời cố ý tác hợp hai ta không?"
"Ông trời đó là đang nói Tạ ảnh đế đây sao?" Cô không biểu cảm nói.
Tạ Hữu bị thái độ thờ ơ này của cô thu hút, đúng là khí chất của một nữ cường. Cô càng cứng anh càng thấy giống với Trần Ngọc Châu, lúc mới gặp cô ấy cũng không ngại đắt tội mà vạch trần anh một cách tương tự.
"Chuẩn bị xong chưa?" Anh đột nhiên sấn tới, sau đó nói tiếp vào tai cô:"Lát nữa nếu có đụng chạm, em thử so sánh xem tôi và Cao tổng ai cho em cảm giác tốt hơn?"
"Biến thái!"
Cô đẩy anh ra, trừng mắt mắng. Tạ Hữu vẫn nhởn nhơ như không phải nói anh.
Dự án đã nhận cô cũng không thể nói không chụp, thôi thì cứ làm nhanh xong nhanh rồi không còn liên quan gì nữa là tốt nhất!
Trang phục lần này trong buổi chụp ảnh của cô là một chiếc đầm màu đen khoét sâu quyến rũ, hình tượng hướng tới nữ thần xinh đẹp, thoát tục.
Còn Tạ Hữu trong phong cách lịch lãm, áo sơ mi trắng, quần tây xám bạc sang trọng, chân đi giày da thoạt nhìn rất giống với vị tổng tài trong truyền thuyết.
"Chúng ta bắt đầu nhé. Mẫu nam và mẫu nữ trước tiên làm một số động tác nhìn nhau để tương tác đi. Tiêu chí của chúng tôi là sự quyến rũ hoang dã, cả nam và nữ đều phải thể hiện được." Chỉ đạo chụp ảnh không ngừng gieo rắc ý tưởng vào lỗ tai hai người.
Tạ Hữu rất tự nhiên ôm eo cô, anh cuối mặt cách mặt chừng mười centimet, khoảng cách cực kì gần gũi. Trần Ngọc Châu tựa hồ có thể nghe được hơi thở đầy mùi hooc môn nam tính của anh, hương thơm nước hoa thoang thoảng vươn vấn trên đầu mũi của cô.
Tư thế này thật sự quá mức thân mật, cô định đẩy người ra thì nghe chỉ đạo chụp ảnh hô lên:"Tốt, cứ tiếp tục phát huy. Annie em tương tác với Tạ ảnh đế một chút... Phải rồi sờ tay lên cằm anh ta... Tốt lắm duy trì một lát!"
"Tôi cũng không tệ mà phải không, Annie?" Anh nói xong còn cố ý bóp phần thịt ngay eo cô một cách đầy mờ ám.
Trần Ngọc Châu trừng mắt với anh, ngay lập tức đã bị ekip nhắc nhở bảo cô đừng trừng mắt lên.
Tạ Hữu nghe vậy liền mỉm cười, nụ cười rất lưu manh đáng ghét!
Còn Trần Ngọc Châu hận không thể đánh chết anh.
"Anh còn là chính nhân quân tử thì đừng bày ra mấy trò bỉ ổi đó." Cô nghiến răng nói, âm lượng vừa đủ cho hai người nghe.
"Tôi chưa từng nói mình là chính nhân quân tử."
"Tạ Hữu!" Cô rít lên.
"Ừ, tôi đây."
Tạ Hữu cuối càng thấp hơn, đến mức môi cả hai chỉ cần cử động là chạm vào nhau. Cô lúng túng đến thở mạnh cũng không dám, còn anh thì đang giương môi cười đắt ý.
"Đúng rồi tốt lắm, một kiểu nữa là được."
Tạ Hữu dám hôn vào cổ cô, anh ta thật sự rất quá đáng!
"Được rồi, quá tốt. Vất vả rồi Tạ ảnh đế. Annie em nên cám ơn Tạ ảnh đế đó, anh ấy nhường sports light cho em đó nha." Chỉ đạo chụp hình xong việc liền nịnh nọt.
"Vâng cám ơn mọi người, vất vả rồi." Cô cười như không cười, sau đó định đi xuống chỗ nghỉ.
Anh kéo tay cô lại, khiến cô trực tiếp va vào lồng ngực anh, tiếp xúc của bọn họ lại gần như không có khoảng cách.
"Thế nào còn chưa cám ơn tôi đã vội phủi mông bỏ đi?" Anh nhoẻn miệng cười, rất đẹp trai nhưng cô miễn nhiễm.
Trần Ngọc Châu lúc này không né tránh nữa, cô đối mặt với anh, thậm chí còn không ngại ngùng gì lấn anh một bước. Cô trừng mắt, thẳng thắn đáp:"Anh còn muốn diễn nữa? Có phải diễn nhiều quá nên Tạ ảnh đế không còn được phân biệt được thật giả hay không?"
"Nếu mà tôi phân biệt được thì đã không đứng ở đây, cái nhãn hàng nước hoa nhỏ bé này em nghĩ tôi có hứng thú hay sao? Cái làm tôi hứng thú, chính là em."
"Annie đã xong chưa vậy em? Cao tổng tới rồi, đang chờ em." Chị Jane chạy lại chỗ hai người bọn họ tách ra, vừa rồi Cao Minh Khải đến nhìn thấy hai người họ dính lấy nhau không rời.
Hắn không nói gì, đi thẳng vào phòng đạo cụ rồi. Chị Jane biết sắp có trận lôi đình, lúc đó chị cố tình nhìn lén sắc mặt của hắn, đen như đáy nồi vậy.
"Bạn trai tôi đã đến, mời buông tay."
"Bạn trai? Em nghe thấy không nực cười sao?" Tạ Hữu bắt đầu có chút tức giận rồi, anh ghen tị với Cao Minh Khải.
Dựa vào đâu hắn mà đã độc chiếm Trần Ngọc Châu rồi ngay cả Annie Trịnh cũng không buông tha?
"Em..."
Trong lúc anh đang miên man suy nghĩ cô vậy mà giẫm vào giày da của anh không chút nể tình, làm cho anh đau tới mức ôm chân kêu oai oái. Trần Ngọc Châu tỏ vẻ như mọi chuyện không liên quan tới mình, lắc mông rời đi.
Tạ Hữu thật sự rất muốn tét mông cô luôn, người phụ nữ độc ác!
*
Trần Ngọc Châu đẩy cửa phòng đạo cụ bước vào, nhìn thấy Cao Minh Khải đứng ngay cửa sổ chắp tay ra phía sau lưng ngắm cảnh. Cô nhào tới ôm hắn từ phía sau, phần thịt mềm ở trước ngực không "nể nang" gì dán chặt vào lưng hắn cọ cọ.
"Sao anh lại đến đây? Nhớ em rồi hả?" Cô dịu dàng hỏi, thật ra cô thừa biết hắn đang nổi nóng.
Chuyện cô hợp tác với ai làm gì, hắn là công ty quản lý nên chắc chắn biết thừa.
"Tôi nhớ em, vậy em thì sao? Có nhớ tôi không?" Cao Minh Khải quay lại vòng tay ôm lấy eo con kiến của cô.
"Dĩ nhiên là nhớ anh, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây em đều nhớ Cao tổng đó." Cô lấy lòng hắn, không muốn hắn vì mấy chuyện vớ vẩn đó mà bị ảnh hưởng tâm lý.
"Nếu thật như lời em nói, vậy chứng minh đi?"
Cao Minh Khải không nặng nhẹ gì mà kéo cô lại bàn trang điểm, đặt cô lên trên đó trực tiếp áp chế đôi môi mềm mại. Trần Ngọc Châu không có nửa điểm từ chối, cô vòng tay qua cổ hắn đáp trả thậm chí rất nhiệt tình.
Nhưng hắn không chỉ muốn hôn, hắn còn muốn nhiều cái khác nữa.
Bàn tay đàn ông mò vào trong váy dự tiệc gợi cảm, xoa nắn hai bầu ngực mềm mại. Hắn nhàu nặn, thi thoảng lại véo véo không biết chúng bị biến thành cái dạng gì rồi.
Trần Ngọc Châu thở dốc, vì bị kích động mà cơ thể cô run rẩy, hai viên đậu hồng nhạt vì bị kích thích liền dựng đứng đầy nghị lực.
"Ưm, Cao tổng chớ làm loạn! Lát nữa em còn phải đi ăn cùng ekip đó, buổi tối nha." Cô dỗ ngọt.
"Không đợi được, nó không chịu nổi." Hắn đem tay cô kéo xuống sờ vào đũng quần sớm đã bị nhồi lên một cục cứng ngắt.
Cao Minh Khải động tình lại muốn hôn, nhưng Trần Ngọc Châu biết rõ không thể ở chỗ này. Lần trước cô quay clip nóng của Trác Ny cũng là ngay tại phòng đạo cụ, cô cũng sợ bị nghiệp báo.
"Có người đến thì sao... Cao tổng nhịn, nhịn được không vậy?"
Hắn vồ vập liền bị cô đẩy ra, dáng vẻ đói bụng của hắn trông đáng yêu vô cùng.
Cao Minh Khải không chịu "nhịn" hắn nhấc cô lên đi về phía cửa ra vào sau đó dán chặt lưng cô lên cửa, hai chân cô quấn lấy hông hắn. Chỗ tư riêng tư của cả hai va chạm cọ cọ, rất kích thích.
"Nếu sợ có người nhìn lén, em canh cửa đi."
Tâm tư của cô, hắn sớm đã đoán được.
"Ưm... A Khải... Vội cái gì chứ!!!"
Hắn rất tranh thủ, vừa nói xong liền kéo ** *** hung mãnh chen vào trong huyệt động ấm áp. Cô bị doạ cho một phen, nhưng rồi cũng bị hắn thuần phục rên rỉ một cách đè nén.
Cao Minh Khải rong ruổi trong cơ thể cô mồ hôi sớm đã thấm ướt áo sơ mi, tư thế này có hơi mất sức vì hắn vừa phải nổ lực "ra vào" còn phải chế trụ cô ở trên không trung.
"A... Anh nhẹ chút... Quá sâu... Có người... Cao tổng có người đến... aaaa..."
Trần Ngọc Châu cố gắng đè nén tiếng rên của mình, cô nghe rõ mồn một bước chân bên ngoài. Đại não lúc này căng thẳng hết cỡ, cô vừa lo bị người khác phát hiện vừa bị Cao Minh Khải làm rất "mạnh" đến ấm ức thút thít
"Annie có trong đó không, tôi cần gặp cô ấy hỏi chút chuyện." Là giọng đàn ông, cô đoán là của Tạ Hữu.
Bên ngoài một giọng nữ đáp lại:"Tạ ảnh đế hiện tại em Annie đang thay quần áo, lát nữa gặp lại ở bữa cơm được không?"
Trần Ngọc Châu sợ đến mức tim đập nhanh, phía dưới co thắt một trận chỗ nóng ấm chật hẹp liền "cắn" chặt hắn. Đột nhiên Cao Minh Khải dùng sức...
"Tôi có thể chờ..."
"Á..."
Tiếng thét chói tai của phụ nữ, nghe rất thê thảm nhưng cũng rất kích thích. Tạ Hữu dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, anh mím môi nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt một lúc.
"Tạ ảnh đế, mời anh ra ngoài đi. Tôi sợ người khác dị nghị." Chị Jane lúng túng giải vây, đều là người trưởng thành dĩ nhiên có thể hiểu rõ những thanh âm kia.
"Tôi đi trước, lát gặp ở bữa cơm."
Tạ Hữu quay lưng bước đi, tiếng giày da nện xuống sàn mỗi lúc một nhỏ dần.
Trần Ngọc Châu ủy khuất khóc, cô đánh vào bã vai hắn cắn răng nói:"Anh đáng ghét, em làm sao còn mặt mũi gặp người. Đáng ghét... Đánh chết anh!!!"
"Là ai cắn tôi hả? Đó chỉ là sự trừng phạt nhỏ vì em dám không tập trung." Hắn thở dồn dập thủ thì vào tai cô.
Trần Ngọc Châu không trả lời, hắn cũng bắt đầu nhiệt tình rong ruổi rồi buông vũ khí đầu hàng sớm. Hoàn cảnh này Cao Minh Khải biết không nên chiến tranh đường dài, còn nữa cô đang giận nên đặc biệt siết hắn rất chặt!
"Đừng nổi nóng, xấu lắm!" Hắn hôn lên má cô, rồi di chuyển đi lại ghế sofa đặt Trần Ngọc Châu nằm xuống một cách rất dịu dàng.