Đèn trong nhà không mở, phòng khách cũng không có ai...
Trần Ngọc Châu đẩy cửa phòng ngủ, quả nhiên là Cao Minh Khải đang ở trong này cuộn chăn.
"Cao tổng, anh tắm rửa chưa vậy?"
Cô trèo lên giường ngọt ngào hỏi.
"Rồi." Hắn lạnh nhạt đáp, ngữ điệu này rõ ràng là đang giận.
Bàn tay nhỏ bé như rắn nước luồng vào trong quần ngủ của hắn, tìm nơi nguy hiểm của đàn ông mà xoa xoa. Cô kề môi lên vành tai của hắn, cố ý cắn nhè nhẹ lôi lôi kéo kéo, rồi thì thầm:"Tự mình tắm... Vậy chỗ này đã rửa sạch chưa vậy Cao tổng. Để nhiễm trùng không tốt đâu đó!"
"..."
Người nọ không thèm trả lời cô, nhưng khối thịt kia đã bị động chạm mà sưng lên thành một cái lều trại.
"Không muốn nói, vậy em phải kiểm tra mới được. Cao tổng, em muốn kiểm tra anh!"
Phía dưới của hắn có chút ấm nóng, hắn bị "ngậm" rồi "liếm" rất nhiệt tình. Cô dỗ hắn bằng phương thức này, nếu hắn không động tình thì hắn sớm không phải là đàn ông rồi.
Mà hắn chính xác là đàn ông, là một người đàn ông tinh lực dồi dào.
Cao Minh Khải ghị gáy cô, bắt cô tiếp nhận thứ đó càng sâu càng nhanh hơn. Đợi tới khi cô đánh hắn kháng nghị, hốc mắt vì bị bắt nạt mà đỏ hoe Cao Minh Khải mới ép cô vịn vào thành giường, vểnh cao mông cho hắn đi vào.
Trong cao trào, nữ nhân rên rỉ thở dốc:"Cao tổng, nhẹ... Nhẹ chút... Ưm... Đừng... Quá sâu rồi em không được... Aaaa..."
Mặc cho cô kêu la lộn xộn, cũng không hề hấng gì với người đàn ông ở phía sau. Hắn càng làm càng nhanh, càng mạnh, không hề "thương tình" chút nào.
"Dám ở sau lưng tôi đi hẹn hò, em muốn chết rồi hửm?"
...chát...
Hắn tét mông cô đau điếng, nhưng cũng vì hành động đó mà bụng dưới cô vô thức co thắt phun ra một đống mật dịch.
Cô nức nở, khổ sở cầu xin:"Em không có... Không có đi hẹn hò... Em chỉ có anh thôi, Cao tổng... Anh nhanh chút được không?"
"Đúng là thiếu dạy dỗ mà, nhanh hơn chứ gì?"
Không phải!
Hiểu lầm rồi!!
Ý cô là hắn nhanh ra chứ không phải là tốc độ nhanh hơn!!!
Trần Ngọc Châu cũng không biết đêm đó mình trải qua như thế nào, chỉ biết là cô đã ngất xỉu trước khi hắn "dạy dỗ" xong.
Lần sau cô thề là cô không đi gặp Tạ Hữu nữa, chính là bị anh ta liên lụy đến khóc không ra nước mắt.
"Anh mới thiếu dạy dỗ đấy, đáng ghét!" Sáng sớm Cao Minh Khải đã bị người phụ nữ bên cạnh đá cho té giường.
Hắn lờ mờ mở mắt, không tức giận mà chỉ cong môi cười. Ném gối vào người cô rồi đi vào phòng tắm, cô nhìn mà tức chết.
Cao Minh Khải tắm xong, ra bàn đã có sẵn thức ăn. Hắn từ phía sau ôm cô, Trần Ngọc Châu vẫn đang bận hoàn thành món ốp la tình yêu.
"Ăn sáng đi, rồi uống thuốc nhé?"
"Lịch trình hôm nay của em thế nào?" Hắn ngồi vào bàn, tâm trạng thoải mái vui vẻ hỏi.
"Bữa nay em làm đêm, buổi trưa sẽ nấu cơm mang đến cho anh được không?"
"Mệt thì ngủ tiếp, không cần cực nhọc đâu." Hắn không muốn cô vì chuyện ăn uống của hắn mà cực khổ, hắn có thể tùy tiện được.
"Không mệt mà, vui lắm." Cô đem đĩa trứng đặt trước mặt hắn, gương mặt tuy có chút thiếu ngủ nhưng vẫn rạng rỡ.
Khoé môi của hắn cũng cong lên tạo thành một nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn bây giờ chỉ tràn ngập hình bóng của cô.
*
Trác Ny bị giao cho cảnh sát nên Trần Ngọc Châu cũng phải bớt chút thời gian để hầu toà, điều mà cô cảm thấy lạ ở đây là cô ta không chỉ bị tố vì tội bắt cóc, cưỡng hiếp mà còn bị kiện vì hành vi ngộ sát.
Vụ hoả hoạn năm đó nhanh chóng được lật lại, là ai chứ?
Bối Kiều xua tay, nhíu mày phản ứng ngay:"Tôi không có kiện cô ta..."
"Vậy là ai chứ?"
"Hay là có ai biết gì đó rồi? Cô có để lộ sơ hở gì không?"
"Không có, ngoài đi làm kiếm danh tiếng thì tôi không gặp ai cả."
Chuyện này khiến cho cả hai người phụ nữ đồng thời chìm trong miên man suy nghĩ. Ngồi một lúc điện thoại của Bối Kiều reo lên vài tin nhắn, cô ấy xem xong lập tức quay phắc về hướng cửa ra vào.
Trần Ngọc Châu cũng hiếu kỳ nhìn theo, cô nhìn thấy Cao Tuấn đang đi ăn tối với một vị tiểu thư nào đó.
"Cô về trước đi, chuyện đó tính sau. Bây giờ tôi có chút việc."
"Ờ, ừ?"
Không đợi Trần Ngọc Châu ra khỏi nhà hàng Bối Kiều đã đi lại chỗ bàn của Cao Tuấn náo loạn?
Bối Kiều kéo ghế ngồi xuống nơi bàn ăn riêng tư của một nam, một nữ, cô ấy liếc xéo cô gái kia mà hỏi:"Đây là ai vậy anh Tuấn?"
"Đừng nháo, đây là vị tiểu thư anh đang xem mắt. Phiền em đừng quấy rầy bọn anh."
"Ai cho anh đi xem mắt hả?" Bối Kiều xù lông hỏi thẳng.
Mà vị tiểu thư kia thoạt nhìn cũng không phải dạng vừa, nghe Bối Kiều chất vấn Cao Tuấn cô ta liền nhân cơ hội tra hỏi ngay:"Vị tiểu thư này cho hỏi cô là gì của Cao tiên sinh vậy?"
"Cô ấy là em gái cùng lớn lên của tôi, tính tình có hơi ương ngạnh mong cô đừng chấp nhé." Cao Tuấn vẫn là thái độ ôn hoà ấy.
"Anh ấy là của tôi, cô từ bỏ đi." Bối Kiều lớn giọng đánh dấu chủ quyền.
..."Tôi lại cảm thấy Cao tiên sinh không thích cô đâu với lại tôi cũng thích anh ấy mất rồi, phải làm sao đây Bối tiểu thư?"...
...Từ phía bên kia cũng là thái độ nghênh ...
...chiến, không ai nhường nhịn một ai...
...Rầm...
Ly trên bàn bị hất xuống sàn nhà, tiếng đổ vỡ làm cho mọi người đều chú ý bọn họ. Bối Kiều kéo vị tiểu thư kia ra khỏi ghế, hung dữ siết chặt khủy tay cô ta.
"Cô xứng với ảnh sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm qua vừa thấy cô ở quán bar ôm ấp người đàn ông khác mà? Chữ yêu thích của cô, rốt cuộc có giá trị hay không?"
"Cô buông ra, điên hả?"
"Cút khỏi nhà hàng của tôi. Bối Kiều tôi cấm cửa cô!"
"Con nhỏ điên này, mày nghĩ mày là ai chứ?"
Bọn họ rốt cuộc cũng ẩu đả, xô qua kéo lại. Cao Tuấn chủ động tách họ ra, trên mặt anh nhanh chóng xuất hiện vài dấu móng tay cào do hai vị "điên" nữ để lại.
"Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là cậy quyền hiếp người." Vị tiểu thư phẩy ra, từ bên bốn phía vệ sĩ áo đen đều tập trung lại chỗ của bọn họ.
Trần Ngọc Châu thật sự là mở mang tầm mắt đó, lần đầu tiên thấy giới nhà giàu "thanh toán" lẫn nhau.
"Cao tiên sinh anh tránh sang một bên đi, để em dạy dỗ con mụ điên này."
"Chuẩn bị sẵn người rồi à, thì ra là mày cố tình. Tin nhắn cũng là mày gửi cho tao đúng không?"
Vị tiểu thư kia nghe Bối Kiều nói xong thì giương môi cười đắt ý, không phủ nhận vậy là thừa nhận.
"Nể mặt tôi, đừng náo loạn. Trước tiên tôi đưa cô về." Cao Tuấn vẫn là thái độ dĩ hoà vi quý.
"Nể mặt anh? Anh là cái thá gì mà bổn tiểu thư phải nể mặt anh. Nói thẳng nhé, anh chỉ là con mồi để tôi nhử con nhỏ Bối Kiều này thôi. Tôi đã chướng mắt nó từ lâu rồi!"
"Mẹ khiếp! Mày dám nói anh ấy cái gì thế hả?" Cô có thể nhẫn nhịn khi người ta nói lời không tốt về cô, nhưng họ khinh thường anh, cô không cho phép!
Bối Kiều nhào tới, bọn họ lại đánh nhau rồi. Lần này còn có đám vệ sĩ góp mặt, cô thấy rõ ràng Bối Kiều đang yếu thế.
Người ta chuẩn bị sẵn từ trước, còn không nắm chắc phần thắng sao?
Trần Ngọc Châu đi tới tách hai người đang nắm tóc nhau ra, không tránh khỏi trên cánh tay bị xướt da nhẹ.
Họng súng kề vào thái dương của vị tiểu thư kia, khiến cô ta thoáng chốc xanh mặt.
"Cô Annie cô không sao chứ?" Người áo đen hỏi thăm cô.
"Ai đấy, các người biết tôi là ai không mà dám dí súng vào đầu tôi?" Vị tiểu thư lớn tiếng la hét.
Người vệ sĩ áo đen nghe vậy mới lạnh nhạt đáp:"Tôi không cần biết cô là ai, nhưng cô động tới cô Trịnh nhà chúng tôi thì tôi buộc phải động thủ. Cao thiếu gia có căn dặn, nếu có người nào tổn hại tới cô ấy thì cứ việc nặng tay."
"Cao thiếu gia? Đừng nói là Cao Minh Khải nha?"
"Cô đoán đúng rồi!"
Sắc mặt vị tiểu thư kia xanh trắng thất thường, thậm chí tay cô ta run rẩy giơ hai tay lên trên đầu với tư thế giống hệt tội phạm đầu hàng.
"Còn không cút hả, dám động vào bọn tôi cô ăn gan hùm rồi!" Bối Kiều hả hê, còn đá vào khủy chân cô ta một cái rõ đau.
Đúng là Bối Kiều bị nuông chiều từ nhỏ nên chẳng nhịn được người khác mà!!!
Cao Minh Khải sai người âm thầm bảo vệ cô, từ khi nào mà ngay cả cô không biết?
Đống hỗn độn nhanh chóng được giải quyết, cô cũng nói với Bối Kiều là đến giờ cô phải về. Trần Ngọc Châu gật đầu chào Cao Tuấn một cái, anh thất thần cũng chưa định thần lại được.
Đợi tới khi bóng lưng cô biến mất trong dòng người, anh mới giật mình vì bị Bối Kiều đẩy một cái.
"Hồn phách của anh muốn đi theo người ta luôn rồi kìa." Cô nói móc.
"Anh về đây." Cao Tuấn lạnh nhạt rời khỏi nhà hàng, anh đối với Bối Kiều chỉ có lạnh lùng hơn.
Cô xách dép chạy theo phía sau anh, đứng trước anh mặt mũi gì đó cô sớm đã không cần nữa rồi.