Đợi Cao Minh Khải tắm rửa xong đi ra, Trần Ngọc Châu đã hâm nóng lại canh bằng máy hâm được bày trí sẵn trong bệnh viện. Cô ngồi ở bên cạnh, ngắm nhìn hắn ăn trong đôi mắt chứa đầy hạnh phúc.
"Có thể nói thật không? Anh muốn biết sự thật, bà ấy đã ép em sao?" Cao Minh Khải đột ngột hỏi mấy lời này làm cho cô nhất thời không cười nổi nữa mà trở nên căng thẳng.
Thấy thái độ này của Trần Ngọc Châu, hắn cũng nặng nề trong lòng.
Hắn có cảm giác cô hôm nay không có thật, tất cả chỉ do ảo giác của hắn tạo ra mà thôi.
"Tony nó là con của anh..."
Bầu không khí trầm xuống, cô lén quan sát nét mặt hắn, còn hắn thì nhìn chằm chằm cô. Mãi một lúc sau hắn mới có can đảm hỏi lại:"Em nói thật chứ, sẽ không gạt anh đó chứ?"
"Năm đó Cao phu nhân tới tìm em, buộc em phải rời xa anh. Cao Tuấn được bà ấy sai bắt cóc rồi cưỡng hiếp... Nhưng em nôn mửa liên tục nên bị anh ấy phát hiện ra em đang mang thai, anh ấy thương xót nên không làm theo lời bà ấy mà âm thầm tha cho em."
"Sao không nói với anh?"
Cao Minh Khải ôm chầm lấy cô, gương mặt hắn thống khổ.
Trời ơi người phụ nữ của hắn đang trải qua cái gì thế này, vậy mà hắn không hề hay biết?
"Em... Em không nỡ phá bỏ đứa con nên mới nghỉ học sau đó trốn đi thật xa. Em sợ Cao phu nhân lại giở thủ đoạn gì đó với mẹ con em... Em xin lỗi A Khải đáng lý ra em không nên giấu diếm anh chuyện lớn như vậy, tại vì em sợ... Em rất sợ..."
"Không sao, không sao anh sẽ bảo vệ hai mẹ con mà. Tin anh, Châu em phải tin tưởng anh!"
Hắn thật sự không ngờ mẹ của hắn có thể tàn độc tới mức đó, chỉ vì hắn thích cô mà bà ấy hủy hoại cô. Miên mang trong suy nghĩ sắc mặt hắn lạnh dần, hắn thề là sẽ không để mẹ con cô chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.
Bàn tay hắn siết chặt vai cô. Nằm trong lồng ngực của hắn, Trần Ngọc Châu có được cảm giác ấp áp lạ thường. Cô sẽ tin tưởng hắn, tin tưởng hắn bảo vệ được mẹ con của cô.
Cao Minh Khải chắc chắn có khả năng đó, cô nhất định phải có lòng tin ở hắn.
Trần Ngọc Châu đã kể lại toàn bộ sự việc năm xưa cho hắn nghe, cô nói vì sợ mẹ hắn biết sự tồn tại của Tony nên mới cố ý làm khai sinh trễ một năm cho cậu bé nhằm che giấu. Lần đó gặp lại hắn cũng là tình cờ, vì cô túng thiếu lại không có học thức nên mới phải sa chân vào con đường diễn viên đóng thế, đóng vai quần chúng để tìm chút cơm, cháo qua ngày. Với lại cô cũng có mong muốn nổi tiếng, nếu như may mắn cô có tiền có thể lo cho Tony một cuộc sống đầy đủ hơn.
Những lời này của cô giống như mũi dao từng chút từng chút khảm sâu vào trong lòng ngực hắn đến mức rỉ máu. Mấy năm trời sống trong nhung nhớ và có lúc hắn đã từng hận cô vì đã nhẫn tâm vứt bỏ hắn, nhưng mà hắn không hề biết chính mình đã gây cho cô bất hạnh này.
Một cô học sinh giỏi, ngoan ngoãn có tiếng trong trường vậy mà bị một tên phá gia chi tử như hắn vấy bẩn, đã vậy còn khiến cho tương lai của cô mù mịt và tăm tối.
Hắn thở dài não nề, ôm lấy cơ thể mảnh mai trong lòng, giọng hắn run run:"Anh xin lỗi vì đã để em chịu quá nhiều thiệt thòi. Châu, anh yêu em chưa bao giờ ngừng yêu em cả. Chúng ta kết hôn em nhé?"
"Anh..." Trống ngực cô đập liên hồi, cô thật sự có thể kết hôn với người đàn ông này ư?
Cô, không phải nằm mơ đó chứ?
"Ngày mai chúng ta đi đăng ký, anh mặc kệ người nào không đồng ý. Anh phải cho em danh phận, nhận lại đứa con trai của anh. Em có nguyện ý không Châu?"
"Em... Em yêu anh."
Cô ở trong lòng hắn vừa khóc vừa cười, cái cảm giác hạnh phúc mà mấy năm qua đã dần dần biến mất trong cuộc đời cô nay đã trở về. Ông trời ơi, Cao Minh Khải muốn kết hôn với cô. Hắn nói hắn yêu cô, hắn muốn ở bên cô.
Điều quan trọng rằng hắn sẽ bảo vệ hai mẹ con cô, bằng mọi giá!
*
Buổi tối ấy cô mang tâm trạng phấn khởi trở về nhà, khoé môi không thể nào nhịn được mà cong lên. Nghĩ tới chuyện cả nhà ba người bọn họ sắp được đoàn tụ, lúc nảy cô còn không tin tưởng đây là sự thật mà ngắt nhéo mình mấy cái xem đây có phải là mơ hay không nữa.
Đáng lý ra cô nên nói cho hắn nghe từ sớm, tại vì cô ngu ngốc không tin hắn nên mới dày vò cả hai đến mức này. Nhưng giờ mọi chuyện đều đã qua rồi, hạnh phúc thật sự đã mỉm cười với bọn cô rồi.
Cô nghĩ cô nên mời Bối Kiều một bữa cơm, vì nhờ cô ấy mà cô nghĩ được nhiều chuyện thông suốt.
"Cha, mẹ con về rồi."
Cô vui vẻ cười nói khi bước chân vào cửa, khác với bộ dạng ủ rũ của hôm qua. Tony chạy tới ôm cô, cậu bé nhũi vào trong lòng cô nhõng nhẽo nói:"A mẹ về, con nhớ mẹ lắm."
"Ôi con trai lại nhõng nhẽo đấy à, đã ăn cơm chưa vậy?"
"Ông bà đợi mẹ về ăn chung đó."
Tony kéo cô ra sau bếp, bàn cơm đã bày biện những món ăn đơn giản. Cha mẹ cô cũng đã ngồi chờ sẵn trên bàn cơm, mấy ngày nay tâm trạng cô rơi xuống đáy vực điều đó làm cho ông bà càng lo lắng. Cô biết cô đã khiến cho cha mẹ khổ sở vì mình quá nhiều rồi.
"Cha, mẹ thật xin lỗi, đều tại con suy nghĩ không chu đáo..." Cô cay cay khoé mắt nhận lỗi.
"Ngồi xuống ăn cơm đi, lỗi phải cái gì. Suy nghĩ thông suốt là được rồi." Mẹ Trần cũng mủi lòng, ai sinh con đẻ cái rồi cũng sẽ hiểu, không có gì tốt bằng nhìn thấy con mình trưởng thành, nên người.
Cha Trần nóng giận la mắng là thế, nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho con gái của ông. Bà còn nhớ ngay sau cái đêm mà cha Trần giận tới mức đập đồ, ông thủ thỉ với bà rằng:"Sao số con gái tôi nó khổ, hay là không cho nó cưới nữa. Nó ở vậy sống với Tony là được rồi, tôi sẽ đi chạy xe thuê cho ông chủ đầu ngõ rồi lấy tiền phụ nó nuôi cháu bà à."
"Đợi coi con bé nó tính sao, không hạnh phúc vậy thì không gả. Nhà chúng ta cũng không tới nổi chết đói, tôi nhìn con tôi như vậy cũng không đau lòng lắm chứ ông."
Cuộc nói chuyện đó cả đời này Trần Ngọc Châu có lẽ cũng không biết, cô chỉ biết cha mẹ vẫn rất yêu thương cô và Tony.
Vậy là đủ rồi!
Bữa cơm đạm bạc nhưng chan chứa tình cảm của gia đình, có lẽ đây là khoảnh khắc dễ thở nhất trong mấy ngày gần đây.
Ăn cơm xong cả nhà sinh hoạt một lát thì mẹ Trần dỗ Tony đi ngủ, cậu bé ngủ với bà nội từ nhỏ nên sớm đã quen. Lúc chỉ còn cô và cha Trần, ông mới hỏi:"Thằng Tuấn gần đây nó có nói gì không?"
"Dạ không cha." Cô đáp, xong lại ngập ngừng...
"Có chuyện gì không? Con có yêu nó không, hay cưới nó vì nó là cha của thằng Tony thôi?"
"Cha... Con... Con... Anh ấy không phải đâu..." Cô không dám nói sự thật nên cứ ngập ngừng mãi.
Thấy vậy cha Trần mới thở dài, mở lời trước:
"Nói đi, nói sự thật cho cha nghe. Có cái gì mà cứ ấp ấp úng úng, ta là cha của con không phải là người ngoài."
Cô thút thít, nén nước mắt:"Con và Cao Minh Khải hồi đi học có lén yêu đương, con là của anh ấy chứ không phải của Cao Tuấn. Cao phu nhân nói con không xứng cho nên không cho chúng con yêu nhau nữa..."
"Nó có biết chuyện này không?" Ông nghiêm mặt.
"Con đã nói cho anh ấy nghe vào hôm nay, ảnh nói... Muốn cưới và nhận lại Tony. Cha à... Tụi con có thể không?" Cô lo lắng nhất là cha Trần, ông ấy sẽ phản đối. Vì trông ông ấy có vẻ rất thiện cảm với Cao Tuấn...
"Hạnh phúc là được, cha mẹ chỉ mong con hạnh phúc và trưởng thành hơn thôi."
"Thật hả cha? Cha chấp nhận bọn con ạ?" Gương mặt cô bừng sức sống, lập tức bày ra biểu cảm vui mừng.
"Con gái, cha mẹ chỉ cần con vui vẻ và hạnh phúc thôi. Có lẽ do cha quá nghiêm khắc với con, nên con mới hình thành tâm lý sợ hãi với ta. Cái đó... Là lỗi của cha."
"Cha à, con yêu cha lắm."
Cô nhào vào lòng ông, giống hệt hồi nhỏ độ bằng tuổi của Tony cô cũng đã từng là một cô công chúa nhõng nhẽo của ông. Thời gian ấy mà qua nhanh thật, khiến cô quên mất mình cũng là "bảo bối" của cha mẹ.
*
Hôm nay Cao Minh Khải chính thức được xuất viện, hắn nói muốn dẫn cô và Tony đi ăn cơm thế là cô vui vẻ đồng ý. Cái cảm giác gia đình này, cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều lần rồi.
Cảm giác hiện tại hạnh phúc hơn nhiều so với tưởng tượng.
Cả ba người ăn cơm ở nhà hàng sang trọng, ăn xong rồi hắn còn ghé quán kem mua cho Tony một phần. Cao Minh Khải là một người cha rất chiều ý con, cậu bé chỉ cần đòi cái gì hắn đều đem cho con trai mình.
Cảnh tượng một nhà ba người thu vào tầm mắt của người phụ nữ ngồi trên xế hộp sang trọng, ánh mắt bà lạnh dần bàn tay siết chặt quai túi hiệu. Trần Ngọc Châu cô ta vậy mà dám chống đối bà, Cao Huệ bà không thể nào thua dưới tay một con nhóc hỉ mũi chưa sạch như cô ta được.