Điên Cuồng Độc Chiếm - Khủng Long Xanh

Chương 81: Em thấy yên tĩnh không?




Nhật Huy nhìn Phong Đại với vẻ chết khiếp, muốn vùng khỏi người hắn mà bị hắn giữ chặt lại. Hai tay Phong Đại y như gọng kìm vây lấy Nhật Huy không cho cậu thoát. Phong Đại dí sát mặt vào mặt Nhật Huy, chóp mũi hai người chạm nhau. Tim Nhật Huy đập thình thịch, ban đầu còn vùng vẫy, sau bị ôm phát đau phải ngồi im trong lòng hắn.

Giọng Phong Đại đều đều, ánh mắt cong cong, nét mặt hưng phấn hơn, khoái trá kể cho Nhật Huy một việc rùng rợn theo cách thú vị:

- Giờ hai đứa nó nhỏ xíu vậy chỉ cần ném mạnh xuống đất là im re ngay. Mình có hai đứa, em muốn ném một đứa không? Chỉ cần em thoải mái thì một hay hai đứa con không là gì cả. Ném xong mình vứt chúng nó ra ngoài, ở đây rừng núi heo hút chẳng ai biết đâu.

Nhật Huy lạnh toát người, không tin được Phong Đại có thể thốt ra những câu ghê rợn như thế. Hắn không phải người! Chính hắn bắt cậu sinh con, giờ lại muốn giết chúng. Đầu Nhật Huy ong ong, Phong Đại sẽ động đến hai đứa bé, chỉ cần cậu đồng ý một câu hay gật đầu một cái thì hai đứa trẻ sẽ biến mất. Hắn kinh tởm, ghê sợ hơn trước cả trăm, cả nghìn lần. Nhật Huy sợ chảy nước mắt, cả người mất hết sức lực, mặt trắng bệch, tay run run, môi mấp máy muốn nói mà không nói nên lời. Tại sao lúc trước cậu có thể yêu một kẻ tâm thần thế này?

Phong Đại thấy Nhật Huy sợ vậy, hắn mỉm cười, nụ cười méo mó rờn rợn:

- Sao cục cưng sợ thế hử? Em không ưa chúng nó thì mình bỏ đi thôi, sau mình đẻ đứa khác. Sao lại sợ vậy hả? Ngoan nào, ngoan nào, anh có làm gì em đâu, anh giúp em hết buồn cơ mà.

Nhật Huy hé miệng muốn nói chuyện, cổ họng cậu nghẹn ứ ú ớ mấy âm vô nghĩa, nước mắt chảy liên tục. Nhật Huy liếc sang hai đứa nhóc nằm ngọ nguậy đợi bú sữa. Giờ cậu không thấy sợ tiếng khóc của chúng, cậu sợ chúng chết. Phong Đại nhìn theo, hắn áp chặt má vào má Nhật Huy, nỉ non:

- Em tiếc hả? Làm sao bây giờ? Em đâu có yêu bọn nó. Không yêu thì bỏ đi. Để anh làm.

Nói dứt câu Phong Đại bỏ Nhật Huy lên giường. Nhật Huy sợ quá tay chân run rẩy, động tác trì trệ không có sức. Phong Đại rất nhanh, hắn bước phăm phăm ra chỗ nôi, đẩy nôi đi trước mặt Nhật Huy. Nhật Huy chết khiếp, mắt mở to muốn rớt con ngươi, ú ớ hét, nhoài người theo:

- Aaaa... Aaaaaa... K... Không...

Người Nhật Huy èo uột như rắn không xương. Cậu gồng người, tay đập mạnh chân bắt nó hoạt động. Chân cậu thấy đau, nhưng nó không nghe lời, đại não bị sự sợ hãi xâm chiếm làm mọi thứ đình trệ. Nhật Huy bò lê ra mép giường, cậu cảm giác người mình rất nặng, lê mãi không xong. Cậu bò xuống giường, bò theo hướng Phong Đại vừa đi, nước mắt nước mũi tèm lem, bụng bị kéo lê đau nhói. Nhật Huy ú ớ một lúc cũng lấy lại giọng, cậu gào thảm thiết:

- Không! Không được! Trả đây! Nó cũng là con anh mà! Anh không được làm gì hết! Trả cho em! Trả con cho em!

Nhật Huy bò tới cửa phòng ngủ, cậu thấy Phong Đại mới đẩy nôi ra phòng khách, tay với vào nôi định bế một đứa lên. Nhật Huy càng dồn sức vào tay bò nhanh hơn, chân hơi có lực trườn theo, cậu gào:

- Trả đây! Trả đây!

Phong Đại quay lại. Hắn bước nhanh tới chỗ Nhật Huy bế ngang người cậu lên, đưa cậu trở lại phòng ngủ. Nhật Huy vùng vẫy, giựt tóc đập vai Phong Đai, gào Phong Đại không được động vào hai đứa nhỏ. Phong Đại mắt điếc tai ngơ, chịu đau dỗ dành Nhật Huy như chẳng có việc gì:

- Ngoan nào, đợi anh chút, nhanh lắm.

Phong Đại ấn nhanh Nhật Huy lên giường, chạy vụt đi chốt cửa phòng ngủ từ bên ngoài. Nhật Huy hét muốn nổ họng, bò lên tới cửa đập cửa ầm ầm, gào chửi hắn:

- Đồ chó! Đồ khốn kiếp! Anh làm gì bọn nó tôi sống chết với anh! Anh không được giết bọn nó!

Đấy là con cậu, cậu không thể để chúng có mệnh hệ gì. Con của cậu, con của cậu!

- Oe oe oe... Oe oe...

Cậu nghe thấy tiếng khóc của đứa lớn, sau đấy là tiếng khóc của đứa nhỏ. Dù rất sợ lúc bọn nó khóc Nhật Huy vẫn phân biệt được tiếng của hai đứa, cả mấy cử động nhỏ xíu khác biệt của từng đứa. Tâm lý có kháng cự hay bài xích đến mấy thì bản năng người làm cha luôn hiện hữu, vô thức để ý đến chúng.

- Phong Đại! Đại! Anh không được làm gì bọn nó! Em không ghét con! Em yêu cả hai đứa! Em thề! Em chưa quen với bọn nó thôi, vài hôm nữa em sẽ quen! Em xin anh! Em van anh! Anh Đại! Anh Đại! Trả con cho em! Trả con cho em! AAAA! Trả đây! Mở cửa ra! Đồ chó chết này! Anh có nghe tôi nói không? Phong Đại! Phong Đại!

Nhật Huy hết xin rồi chửi, hét lạc cả giọng. Cậu đập cửa, kéo tay nắm cửa đủ kiểu mong Phong Đại chú ý.

"Bộp", Nhật Huy chết sững. Tiếng gì thế? Tiếng gì vừa vang lên thế? Nhật Huy áp tai vào cửa cố nghe tiếng khóc của hai đứa trẻ. Chỉ còn tiếng khóc của đứa nhỏ. Tim Nhật Huy hẫng mấy nhịp. Phong Đại làm thật, hắn giết con của cậu, hắn làm thật, hắn không dọa cậu. Cậu mất con rồi, cậu mất một đứa con rồi. Nhật Huy khóc nức nở, lẩm bẩm:

- Đừng, đừng mà. Đừng làm thế, đừng, đừng...

"Bộp", mọi thứ yên tĩnh hẳn, không còn tiếng khóc nữa. Nhật Huy sững sờ, tay buông thõng, ngồi bệt xuống sàn, thất thần nhìn cửa. Mất hết rồi, không còn gì nữa rồi. Chúng bị giết hết rồi. Cậu... cậu mới ở với chúng được mấy ngày. Số lần cậu ẵm bồng chúng đếm được trên đầu ngón tay. Cậu chưa cho bọn nó bú sữa được bữa nào ra hồn, toàn Phong Đại làm. Đúng vậy, Phong Đại chăm sóc chúng thay cậu, cũng chính tay hắn tiễn bọn nhỏ sang thế giới bên kia. Hắn giết hai đứa nhỏ, còn cậu gián tiếp giết chúng. Con của cậu biến mất rồi.

Cửa mở, Nhật Huy không nhúc nhích gì, ánh mắt ngơ ngác. Phong Đại lau vệt nước đỏ trên mặt, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Nhật Huy. Hắn nâng mặt Nhật Huy lên, mỉm cười, giờ phút này hắn chính là ác ma.

- Anh xong rồi này. Yên tĩnh không? Em thoải mái hơn chưa?

Nhật Huy lắc đầu, người dại ra. Phong Đại ôm Nhật Huy, để đầu Nhật Huy áp lên vai hắn, tay vỗ nhè nhẹ lưng cậu.

Nhật Huy ngơ mất chục giây, sau đấy lấy lại tinh thần nhìn về phía phòng khách. Cậu thấy đệm lót nôi trên sàn, dưới đệm độn lên một cục. Cạnh đấy là chiếc chăn mỏng ban nãy cậu đắp cho hai đứa, dưới chăn cũng độn lên một cục nhỏ. Hai cục đấy im thin thít, không có tiếng khóc hay nhúc nhích gì hết. Có mấy vết loang đỏ chảy ra dưới chăn và đệm. Tầm mắt Nhật Huy bị vệt đỏ chói thu hút, càng nhìn càng gai mắt. Nhật Huy thở hổn hển, nước mắt mới ngừng chảy lại tuôn ra. Cậu há miệng, a a ơ ơ vài tiếng, cổ họng sau vài âm vô nghĩa mới lấy được giọng, Nhật Huy hét thảm thiết:

- Aaaaaaa...

Phong Đại chói tai, nghiêng người sang bên kia. Nhật Huy túm lấy Phong Đại, cậu vạch cổ áo hắn, cắn cổ hắn bật máu. Phong Đại ăn đau, mím môi chịu không đẩy Nhật Huy ra. Nhật Huy day cắn cổ hắn không thấy hắn phản ứng gì, cơn giận bùng nổ. Cậu nhả ra, chuyển sang đấm tát Phong Đại. Phong Đại chịu vài cái mới chặn tay Nhật Huy lại. Nhật Huy thấy hắn phản ứng, chửi rủa, giọng cực thê lương:

- Đồ chó! Trả con đây! Trả con cho tôi! Sao anh dám động vào con tôi? Nó cũng là con của anh mà! Sao anh tàn nhẫn thế? Sao anh ác thế?

Phong Đại phản kháng, hắn đè ngược Nhật Huy xuống sàn, chế trụ tay cậu sang hai bên, im lặng nhìn cậu vùng vẫy. Nhật Huy gào liên tục, gào mệt khản giọng, không nghe được câu trả lời từ Phong Đại thì khóc tức tưởi. Hắn là con quỷ, hắn bắt cậu sinh con rồi cướp chúng khỏi tay cậu. Hắn... hắn... cậu, cậu... Nhật Huy tuyệt vọng, không thiết gì nữa.

Phong Đại đợi Nhật Huy im mới cúi xuống, nói nhỏ vào tai cậu:

- Em muốn bọn chúng im mà, anh đang thực hiện nguyện vọng của em đấy.

Nhật Huy run rẩy, lắc đầu, giọng mũi đặc nghẹt:

- Không... không phải...

- Không phải như nào?

Nhật Huy khóc nấc lên, Phong Đại nghiêng đầu đợi Nhật Huy trả lời.

- Chỉ... chỉ muốn bọn nó... ngoan, không khóc... muốn ôm... ôm bọn nó thật ngoan... Anh giết bọn nó mất rồi, không còn nữa rồi.

Phong Đại mỉm cười, mắt hơi nheo, nói với vẻ dịu dàng:

- Vậy em cần con không?

Nhật Huy nói đầy thổn thức:

- Cần, cần, rất cần.

- Em có yêu con không?

Nhật Huy đáp luôn không suy nghĩ:

- Yêu, yêu chứ, hức... yêu lắm.

Giây phút mất đi mới biết bản thân rất để tâm, rất quý trọng chúng. Cậu mất hết rồi, Phong Đại giam cậu ở đây rồi tước đoạt mọi thứ của cậu, từ tự do, gia đình cho tới hai đứa con của cậu. Cậu không còn gì nữa.

———————————

Khô máu với đại đi huy ơi 🥲