Điên Cuồng Độc Chiếm - Khủng Long Xanh

Chương 45: Anh không thương em à? (H)




Tắm rửa xong, Phong Đại bế Nhật Huy ra ngoài. Phong Đại tròng áo phông của mình cho Nhật Huy, không cho cậu mặc quần, người cậu lọt thỏm trong cái áo rộng thùng thình. Phong Đại mặc mỗi quần đùi, dáng người rắn chắc, cân đối.

Tóc Nhật Huy dài hơn Phong Đại, nước từ tóc nhỏ ra ướt một mảng vai áo. Tóc Phong Đại ngắn hơn, để theo kiểu undercut, sau gáy thỉnh thoảng có giọt nước chảy xuống tấm lưng trần, ánh đèn chiếu vào lấp lánh.

Phong Đại sấy tóc cho Nhật Huy, vừa sấy vừa sờ soạng cậu. Hắn áp sát ngực vào lưng cậu, rất thân mật, không giống mới cãi nhau vừa nãy, cứ như hai người chưa hề xích mích. Con quái vật ngủ say rục rịch tỉnh giấc, chọc vào mông Nhật Huy.

Nhật Huy sợ, cậu cảm nhận được có thứ chạm vào mông mình, cậu rất quen thuộc với nó. Mỗi lần Phong Đại sấy tóc cho cậu xong đều sẽ đè cậu xuống làm ít nhất một lần. Cậu đang muốn cắt đứt với hắn, tất nhiên sẽ không muốn thân mật với hắn. Nếu hắn dùng vũ lực ép buộc cậu thì chẳng khác gì cưỡng bức cậu. Nhật Huy tưởng tượng thôi đã lạnh cả sống lưng. Những âu yếm vuốt ve ngày thường rất thoải mái, hồi hộp, đầy mong chờ nay chỉ còn ghê tởm, sợ hãi.

Tóc Nhật Huy khô, Phong Đại tóm lấy cậu nhóc của Nhật Huy, mút cổ cậu. Nhật Huy giữ tay Phong Đại lại, vặn vẹo người, không dám ngoái cổ ra sau, cậu không muốn thấy ánh mắt nóng rực của hắn, cậu sợ. Cậu lắp bắp:

- Không... được. Tôi, à không, em... em mệt, mình đi ngủ đi.

Phong Đại cười híp mắt, tay tuốt lên tuốt xuống cậu nhóc ỉu xìu, mặc kệ Nhật Huy né tránh. Hắn liếm vành tai cậu, cười hì hì:

- Huy à, mình là người yêu, em không được từ chối. Giờ anh sẽ không nhịn nữa. Ngoan, để anh ôm em nào.

Phong Đại đẩy Nhật Huy nằm xuống, đè lên người cậu. Nhật Huy biến sắc, giãy dụa.

- Dừng lại! Anh bảo mình sẽ như trước cơ mà. Giờ em không muốn, thả em ra. Đại! Thả em ra! Anh định nuốt lời à?

Phong Đại giữ gáy Nhật Huy không cho cậu bật dậy, vén áo cậu qua mông, đè chân lên bắp đùi cậu.

- Ngoan nào bé cưng. Mình làm bao nhiêu lần rồi, có gì mà không muốn chứ. Đợi lát nữa anh chịch em nước chảy dầm dề là biết muốn hay không muốn ngay.

Cặp mông căng tròn lắc qua lắc lại, lỗ nhỏ ẩn ẩn hiện hiện. Phong Đại nuốt nước bọt, nắn bóp mông cậu, thích tay quá. Hơi thở hắn trầm hơn, ánh mắt nóng rực, bập bùng lửa tình. Con quái vật bật thẳng dậy, hừng hực sức sống, hưng phấn hơn mọi khi. Phong Đại kéo quần đùi xuống một chút, con quái vật bật ra, nhăm nhe muốn chui vào chỗ sung sướng điên đảo trước mặt.

Phong Đại vuốt con quái vật mấy cái, cạ cạ bên ngoài lỗ nhỏ. Nước từ đỉnh đầu con quái vật rỉ ra, bôi trơn một chút cho lỗ nhỏ căng chặt. Hắn nương theo đó ấn đỉnh đầu con quái vật vào được một xíu, nhấp lên nhấp xuống, không nới lỏng cẩn thận như mọi lần.

Nhật Huy mặt tái nhợt, cứ thế đâm vào cậu sẽ chết mất. Cơ thể cậu không muốn nên lỗ nhỏ khô khốc, mới cho vào một chút cậu đã thấy đau, đến cả cậu nhóc cũng không cứng nổi. Phong Đại còn không đeo bao. Sẽ có em bé mất. Không, không được. Cậu không thể có con với hắn. Nếu có con cậu không thể cắt đứt với hắn. Không lẽ đây cũng là cách phạt cậu? Nhật Huy vùng vẫy dữ hơn, gào lên, vừa sợ vừa tức:

- Dừng lại! Anh dừng lại! Đau! Mau bỏ ra! Không muốn! Đã bảo không muốn mà! Anh có nghe em nói không? Đại! Đại!

Càng nói giọng Nhật Huy càng thảm thiết. Phong Đại dừng lại, không ấn vào tiếp, để con quái vật nằm ở khe mông cậu, thỉnh thoảng cọ một chút. Phong Đại cúi xuống hôn má Nhật Huy, tay vẫn giữ gáy cậu, dỗ dành:

- Tại anh sốt ruột quá, em đừng giận. Đau lắm à?

Cậu rưng rưng nước mắt, mong hắn khi thấy cậu đau sẽ dừng lại.

- Đau lắm, đau lắm. Anh đừng làm nữa, em chết mất.

- Anh xin lỗi. Anh nới lỏng cho em trước nhé.

- Không, không muốn.

Hắn hôn má cậu.

-  Sao lại không muốn, hả? Nói anh nghe xem nào.

- Nhỡ có em bé mất, anh biết em chưa sẵn sàng mà. Đừng làm nữa. Anh không thương em à?

- Thương chứ. Thương thì mới muốn chịch em. Ngoan, khi nào được ba ngón tay anh mới đâm vào nha.

- Không, không.

Nhật Huy vặn vẹo, quờ quạng với tay ra sau chạm phải tóc Phong Đại. Tóc Phong Đại vẫn ẩm, cậu vội tìm cớ trì hoãn dù biết nó khó chấp nhận.

- Đừng làm nữa, để em sấy tóc cho anh xong mình đi ngủ. Em mệt lắm, anh tha cho em hôm nay đi. Em xin anh đấy. Đại, em sấy tóc cho anh rồi mình đi ngủ nhé.

Phong Đại không đồng ý. Hắn đang hưng phấn, hắn phải làm mấy chuyện hư hỏng với người yêu của hắn.

- Làm xong rồi sấy. Anh làm nhanh lắm, đợi một chút.

Nhật Huy tuyệt vọng, tim nhức nhối. Phong Đại liếm ướt mấy ngón tay, đâm vào trong lỗ nhỏ. Người cậu co rúm lại, lỗ nhỏ chật chội không chịu tiếp nhận vị khách quen thuộc, hút chặt ngón tay hắn không cho đi vào quá sâu. Phong Đại cho vào trong hai ngón, ngón thứ ba không chen vào được. Hắn cảm thán:

- Sao nay chặt vậy nhỉ? Khô nữa. Huy à, hay anh đâm vào luôn nhé. Chắc phải có nhóc của anh đi vào nó mới chịu rỉ nước này.

Nhật Huy run rẩy:

- Đừng, đừng. Em đau chết mất. Anh bảo mình vẫn như trước mà, lúc trước em không muốn anh sẽ dừng lại. Anh không được nuốt lời.

- Nhưng anh muốn đi vào lắm rồi. Em xem, nó đau khóc ra nước luôn này.

Phong Đại di di con quái vật lên mông Nhật Huy, vệt nước dài dính lên mông cậu, gió điều hoà thốc vào lành lạnh. Cậu rùng mình, đổi cách cầu xin:

- Em dùng miệng được không?

- Không thích. Anh thích chịch em bây giờ cơ.

Mùi kẹo sữa dần tản ra, Phong Đại dùng phoremone kích thích Nhật Huy. Nhật Huy vội úp mặt xuống gối, không để bản thân hít phải phoremone của Phong Đại. Dù vậy cậu vẫn bị ảnh hưởng, tai đỏ ửng, nhịp thở tăng thêm mấy phần. Hắn cười dịu dàng ghé vào tai cậu nói nhỏ:

- Để lâu quá anh hứng phát điên mất, sợ lúc đấy không kìm chế được sẽ đánh dấu em.

Tim Nhật Huy giật thót. Không được, nó còn tệ hơn cả việc cậu mang thai. Bị đánh dấu đồng nghĩa với việc từ nay về sau cậu sẽ thành omega của Phong Đại, Phong Đại là alpha của cậu. Cậu sẽ bị phụ thuộc vào Phong Đại, đến kỳ phát tình chỉ có làm tình với hắn mới xoa dịu được sự khô nóng, thèm khát nhục dục. Cậu sẽ bị kiểm soát mãi mãi.

- Không được đánh dấu! Anh... anh...

- Vậy giờ thế nào? Cho anh làm được không? Bé ngoan, anh sẽ đeo bao, sẽ không đánh dấu em, nha. Em muốn sao? Anh khó chịu lắm rồi. Để thêm một lúc nữa anh sẽ mất kiểm soát thật đấy. Huy ơi, cho anh làm nhé, anh sẽ làm em sướng ngất luôn.

Nhật Huy bắt buộc phải thoả hiệp. Cậu là trứng, hắn là đá, hiện tại cậu không phản kháng được. Cậu ngẩng đầu, má bị ép đỏ ửng, khổ sở ngước ra sau nhìn hắn.

- Anh không được đánh dấu em. Anh phải đeo bao, em không muốn có em bé.

Nói xong nước mắt Nhật Huy chảy dài, khổ sở không thôi. Phong Đại hài lòng cười, nụ cười đầy vặn vẹo, chẳng hề giấu diếm sự khoái trá trước mặt Nhật Huy như ngày trước. Nhật Huy nhìn hắn sởn cả tóc gáy, khóc thút thít. Cậu không biết bộ mặt thật của hắn méo mó tới vậy, hiện cũng chẳng thèm đóng kịch với cậu. Cậu bước vào bẫy mà không hay, còn cảm ơn ông trời vì đã cho cậu gặp hắn. Đúng là ngây dại, ngu ngốc.

- Nín nào, anh làm gì em đâu mà em khóc. Mình là người yêu, ngủ với nhau là bình thường. Nhớ nha, không được từ chối anh.

Nhật Huy gật đầu, dụi mắt, sống mũi cay xè. Phong Đại liếm nước mắt còn sót trên má cậu, vị nó mằn mặt. 

- Nhớ thật không? Nói thì anh mới tin.

- Nhớ... hức, em nhớ rồi.

- Ừm, phải vậy chứ. Em cứ ngoan thế này anh càng yêu em hơn.

Nhật Huy cay đắng. Cậu không cần hắn yêu cậu. Cậu muốn hắn buông tha cậu.

Phong Đại không muốn cưỡng bức Nhật Huy, chứ với tình cảnh hiện tại hắn muốn chơi kiểu nào thì chơi kiểu đó, không phải mất công dỗ dành. Có điều Nhật Huy là cục cưng, là bé yêu của hắn, hắn không nỡ làm cậu đau đớn, khổ sở. Hắn muốn cậu đồng ý với mong muốn của hắn, cũng như hắn sẽ cố thoả mãn hết mong muốn của cậu. Nhưng nó phải đáp ứng điều hắn đặt ra là cậu không được rời khỏi hắn.

Phong Đại có cách để khiến Nhật Huy thoả hiệp với mình. Cho cậu nếm ít đau đớn, doạ cho sợ, sau đó hạ bậc thang để cậu tự so sánh, sau đó sẽ chấp nhận những thứ hắn thèm khát. Dù mọi việc không được thuận lợi lắm thì sau này hắn vẫn sẽ có cách để Nhật Huy yêu lại hắn. Cuộc sống trong mơ sắp bắt đầu rồi.

——————————

Từ giờ là hết êm đềm rồi 😂 chuẩn bị tinh thần nha mn