Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 28: Lật giở bí mật




Tri Vãn nghe thấy vậy vội chạy đến kéo Tề Vận ra. Cô không nghĩ chuyện Phó Tinh Trì tỏ tình với mình lần trước bị mọi người phát hiện.

Nhưng rõ ràng cô đã từ chối, cũng đã nói rõ với anh mình đã sớm có người trong lòng.

Lâm Duệ nghe được, anh không ngờ cô dám giấu mình chuyện lớn như vậy.

Xem ra em gái nhỏ lớn thật rồi, giờ còn có nam sinh mò đến tận cửa.

"Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu! Em có thể giải thích…" Tri Vãn sợ anh hiểu lầm liền lập tức nắm lấy tay anh. Cô ngước ánh mắt to tròn, run rẩy lên nhìn Lâm Duệ.

Anh có thể cảm nhận trong mắt cô là sự hốt hoảng không hề che giấu.

"Tôi đâu có nghĩ gì! Nghe thấy em gái được người khác yêu thích như vậy, người làm anh như tôi vui còn chẳng hết!"

Lâm Duệ thản nhiên xoa đầu cô, câu nói của anh nhẹ nhàng thốt ra nhưng lọt vào tai Tri Vãn như có sức nặng. Cô hơi sững người, ánh mắt bần thần, khuôn mặt xinh đẹp cúi gằm xuống.

Tề Vận chứng kiến cuộc nói chuyện giữa hai anh em, cô có chút ngạc nhiên về thái độ gấp gáp vừa nãy của Tri Vãn. Cô dường như rất lo sợ Lâm Duệ sẽ hiểu lầm.

Chẳng lẽ nhà cô không cho yêu sớm hay sao?

Tề Vận cho là vậy, và cũng chỉ có lí do này để giải thích sự hụt hẫng trong mắt Tri Vãn. Nó giống như nỗi đau đứng trước người mình thích nhưng pha luôn nhẫn nhịn che giấu tình cảm.

"Còn đây là…" Lâm Duệ chủ động chào hỏi Liễu Tuyết Nhu, vừa nãy nói chuyện với Tề Vận mà anh không để ý trong phòng vẫn còn một người.

Ánh nhìn của Lâm Duệ dời đến cô gái còn lại trong phòng. Liễu Tuyết Nhu cảm nhận được ánh mắt của anh, cô hồi hộp nhìn về phía anh, cả người căng thẳng, hai tay bất giác đan vào nhau.

Cô ta đã sớm chú ý tới Lâm Duệ khi trông thấy màn hình laptop của Tri Vãn. Người đàn ông ngũ quan anh tuấn, khí khái bất phàm, hơn nữa nghe đâu sự nghiệp cũng ổn định.

Liễu Tuyết Nhu lại nhìn về phía Trị Vãn.

Sao hết lần này đến lần khác đàn ông tốt đều bị Tri Vãn cướp đi.

Cô ta có tình cảm với Phó Tinh Trì, tỏ tình hai ba lần đều bị anh từ chối. Vậy mà Tri Vãn lại dễ dàng có được không tốn chút công sức nào.

Liễu Tuyết Nhu thu lại suy nghĩ trong lòng, cô ta khẽ mỉm cười nhìn anh, đôi bàn tay nhỏ nhắn vươn ra: "Chào anh, em là Liễu Tuyết Nhu! Em đã từng thấy anh ở màn hình máy tính của Tri Vãn!"

Lâm Duệ nghe vậy rất ngạc nhiên, anh ở cùng Tri Vãn cả một kỳ nghỉ đông, nhưng lại hoàn toàn không biết trong máy tính của cô có hình mình.

"Em nói gì vậy?" Lâm Duệ nghi ngờ hỏi lại.

"Cũng không có gì đâu anh, chuyện là…"

"Là tấm hình em chụp cùng với anh hồi còn ở nhà cũ, em thấy khá đẹp nên tiện tay lưu vào." Tri Vãn ngay lập tức ngắt lời Liễu Tuyết Nhu, cô quăng cho cô ta một ánh nhìn cảnh cáo.

Lâm Duệ như nhớ ra gì đó, quả thật hồi còn ở Lâm gia hai người đã từng chụp chung một bức ảnh. Nhưng lâu ngày anh đã sớm quên đi nó rồi, không ngờ cô vẫn giữ đến bây giờ.

Lâm Duệ ngó đồng hồ trên tay, cũng sắp đến giờ anh phải về công ty chuẩn bị cho cuộc họp vào buổi chiều.

"Cũng muộn rồi tôi xin phép về trước, làm phiền hai em chăm sóc Tri Vãn rồi!" Anh giúp cô sắp xếp đồ đạc Tiểu Tùng vừa mang vào.

"Không có gì đâu anh! Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường!" Liễu Tuyết Nhu ngọt giọng đáp lại, ánh mắt cô ta nhìn Lâm Duệ như chỉ hận không thể bám dính lấy anh.

Bên ngoài Tiểu Tùng đang đứng đợi sẵn, Tri Vãn tiễn anh ra khỏi cửa. Cô nhìn Lâm Duệ, không đành lòng rời xa anh. Lần này nhập học, khẳng định phải rất lâu mới được gặp lại anh.

"Sao vậy?" Lâm Duệ thấy cô vẫn đứng đực ở cửa, tò mò lên tiếng.

"Không muốn xa anh chút nào!" Tri Vãn hơi sụt sịt, khóe mắt đã đỏ ửng lên.

Cô định quay đi để anh không trông thấy bộ dạng ngốc nghếch của mình. Nhưng Lâm Duệ đã kịp giữ lấy bả vai cô, anh hơi cúi người, vươn đầu ngón tay thon dài lau sạch nước mắt cho cô.

"Sao lại như con nít vậy? Em đã 19 tuổi rồi đó, đừng khóc nữa!"

Thấy cô vẫn nhỏ giọng nức nở, Lâm Duệ đột nhiên rất muốn trêu chọc cô. Anh ghé sát vào tai cô, gặm cắn phần da non mềm sau gáy: "Đừng khóc nữa, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà trực tiếp muốn em ở đây!"

Tri Vãn trợn tròn mắt nhìn anh, cô mím chặt môi đè lại tiếng nỉ non còn sót lại.

Lâm Duệ thấy vậy liền mỉm cười hài lòng, anh cúi người xuống ngậm lấy đôi môi anh đào của cô hôn mút một hồi.

"Đừng lộn xộn nữa, ở đây còn có người!" Tri Vãn thở hổn hển đánh vào tay anh.

Lâm Duệ cười tà mị, anh cắn mạnh vào môi dưới của cô, cùng đầu lưỡi quấn quýt một hồi nữa mới lưu luyến rời khỏi.

Chà đạp đôi môi của cô xong, Lâm Duệ mới tiêu sái rời đi. Vãn nhìn theo bóng lưng của anh thật lâu, cho đến khi khuất dạng sau bức tường ký túc xá. Bấy giờ cô mới quay người trở lại phòng mà không hề phát hiện có người đứng ở đó đã chứng kiến toàn bộ những chuyện vừa rồi.