Điện Chủ Ở Rể

Chương 659: Còn tàn nhẫn hơn Mục Thịnh Uy




“Không sai”, Mục Thịnh Uy cũng hùa theo: “Cho dù trên người Mục Hàn đang chảy dòng máu của tôi, thế nhưng huyết thống của nó không thuần khiết, chỉ là một thằng con hoang, căn bản không có tư cách làm con cháu của nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Dù cho nó có thêm thành tựu đi chăng nữa thì cũng làm sao mà so bì nổi với Sảng Nhi của chúng ta chứ?”

Niềm kiêu hãnh lớn nhất đời này của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng chính là sinh được đứa con trai là Mục Sảng – người được cả nhà họ Mục ở thủ đô ca ngợi là con cưng của trời.

Đặc biệt là sau khi Mục Sảng trải qua việc cần thay tuỷ mới có thể tiếp tục sống tiếp, nhưng Mục Sảng không cần thêm bất cứ sự trị liệu nào nữa mà đã có thể đi lại bình thường, thậm chí còn trở nên khoẻ mạnh hơn cả khi trước.

Điều này càng khiến cả nhà họ Mục ở thủ đô cho rằng sự thuần khiết của huyết mạch trên người Mục Sảng đã đạt đến cấp độ dày công tôi luyện luôn rồi.

Dù gì Mục Thịnh Uy cũng là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ.

Mà Phụng Cầu Hoàng lại là thiên kim của thế gia số hai Hoa Hạ.

“Con hoang thì chỉ đáng bị Sảng Nhi chà đạp dưới gót chân mà thôi”, Phụng Cầu Hoàng căm phẫn nói.

“Bố, mẹ, chúng ta không cần phải tức giận chỉ vì một đứa hèn hạ như thế”, Mục Sảng lại điềm nhiên nói: “Con chỉ xem những lời mà Mục Hàn đã từng nói giống như tiếng chó sủa loạn mà thôi”.

“Cậu ta sủa càng lợi hại thì càng nói lên rằng trong lòng cậu ta sợ con”.

“Sảng Nhi, con có thể nói ra được suy nghĩ này chứng tỏ cảnh giới của con lại nâng cao thêm một bậc rồi”, Mục Thịnh Uy không khỏi gật đầu tán thưởng, nói: “Quả thật là chuyện vui đáng chúc mừng!”

“Bố”, Mục Sảng cười nói: “Bố mẹ đừng để tâm tới chuyện lần này nữa, cứ để cho con tự mình ra tay, con phải khiến cái tên hèn hạ kia biết được rằng chỉ một mình con thôi cũng đã là độ cao mà cậu ta không có cách nào đuổi kịp rồi”.

“Còn muốn giết cả nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta? Rõ ràng là mộng tưởng hão huyền mà!”

“Tốt! Rất tốt!”, Mục Thịnh Uy vỗ tay nói: “Sảng Nhi, không hổ là con trai của bố mẹ, lần này bố không ra tay nữa, để con tự mình đối phó với cái đứa con hoang đó nhé”.

“Bố tin rằng với năng lực của Sảng Nhi con thì đây vẫn chưa phải là chuyện gì khó khăn”.

“Yên tâm đi bố”, Mục Sảng gật đầu nói: “Lần này con tuyệt đối sẽ không cho Mục Hàn có thêm bất cứ cơ hội trở mình nào nữa!”

“Con phải khiến cho thằng con hoang kia hiểu rằng cái gì gọi là sức mạnh lớn thật sự”.

Nghe Mục Sảng nói vậy, trong mắt Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng ngập tràn niềm vui.

Có thể nói Mục Sảng là niềm hy vọng và nơi dựa dẫm lớn nhất của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng.

Năm đó, sự ra đời của Mục Sảng có mối quan hệ mang tính quyết định với việc Mục Thịnh Uy có thể bộc lộ hết tài năng từ trong rất nhiều người có quyền thừa kế, cuối cùng kế thừa vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô.

Từ khi sinh ra, Mục Sảng đã được gia chủ tiền nhiệm, cũng chính là bố của Mục Thịnh Uy coi là hy vọng thừa kế ba đời của nhà họ Mục ở thủ đô.

“Được!”, Mục Thịnh Uy nói: “Sảng Nhi, lần này con đi tỉnh một chuyến, con là rồng thần trên trời, bố mà cứ giữ chân con ở trong rãnh nước thì con sẽ không phát huy được hết bản lĩnh của mình”.

Mục Sảng vẫn luôn hoạt động tại thủ đô thực ra là bởi vì thân phận quá đỗi tôn quý.

Mục Sảng gánh vác cả tương lai của nhà họ Mục ở thủ đô, một khi xảy ra chuyện không may gì thì không một ai có thể đảm nhiệm nổi trách nhiệm này.

Vậy nên dù là ở thủ đô, mỗi lần Mục Sảng ra ngoài thì đều dẫn theo đội ngũ cả nghìn tên bảo vệ.

So với Mục Sảng, sự phô trương của Mộ Dung Phương ở hội con ông cháu cha Đông Hải rõ ràng chỉ là con kiến.

Nhận được sự đồng ý của Mục Thịnh Uy, Mục Sảng lại nhìn sang Phụng Cầu Hoàng: “Mẹ, mẹ có đồng ý cho con đi tỉnh một chuyến không?”

“Bố con nói không sai, rồng thần sao có thể bơi trong rãnh nước cơ chứ? Con ra ngoài rèn luyện một thời gian để kế thừa gia nghiệp nhà họ Mục ở thủ đô trong tương lai, đây cũng là chuyện rất tốt”, Phụng Cầu Hoàng trầm ngâm một lát rồi lại lên tiếng: “Có điều lần này con ra ngoài, bố mẹ buộc phải làm tốt công tác bảo vệ cho con”.

“Ông nói xem có đúng không?”

“Công tác bảo vệ cho Sảng Nhi phải làm thật tốt”, Mục Thịnh Uy nghĩ ngợi, nói: “Đội ngũ bảo vệ vốn có thì cứ giữ nguyên không thay đổi, tôi sẽ điều động thêm một tốp vệ sĩ cấp cao theo sát bảo vệ cho Sảng Nhi”.

“Không đủ”, Phụng Cầu Hoàng lắc đầu, nói chen vào: “Tôi sẽ điều thêm một nhóm cao thủ từ nhà họ Phụng tới đây nữa”.

“Còn nữa, chặng đường mà Sảng Nhi đi qua có phải đều được trù định từ trước không?”

“Đúng”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Buộc phải bảo đảm không được xảy ra bất cứ sai sót nào”.

Nhìn thấy Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng càng nói càng tỉ mỉ, thiếu điều khiêng mình lên để đi, Mục Sảng vội vàng giơ tay ra, nói: “Dừng lại!”

“Bố, mẹ, hai người cũng quá…”

“Cảm giác giống như đang coi thường con trai của hai người vậy!”

“Có phải bố mẹ cảm thấy con không đủ thực lực không?”

“Con trai, bố mẹ tin vào thực lực của con”, Mục Thịnh Uy nghiêm túc nói: “Đương nhiên bố mẹ biết, dựa vào thực lực của một mình con thôi đã có thể áp chế cả phía nam Hoa Hạ rồi”.

“Thế nhưng không phải con đang gánh vác trên vai niềm hy vọng cả trăm năm tới của nhà họ Mục ở thủ đô hay sao, bố mẹ tuyệt đối phải bảo đảm cho con được bình an vô sự!”

“Được rồi”, nghe Mục Thịnh Uy giải thích như vậy, Mục Sảng cũng không nói thêm gì nữa: “Nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ đi. Nghe nói qua vài ngày nữa, Mục Hàn sẽ tổ chức đám cưới thế kỷ gì gì đó”.

“Bố mẹ cứ ở thủ đô đợi tin tốt của con trai đi”.

“Được!”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Bố mẹ sẽ ở thủ đô đợi con trở về”.

“Đúng!”, Phụng Cầu Hoàng cũng hùa theo: “Sảng Nhi, con phải khiến cho đứa con hoang kia hiểu rằng từ đầu tới cuối nó đều không có bất kỳ tư cách gì để đặt chân vào nhà họ Mục ở thủ đô nửa bước. Nó không có nổi một phần mười nghìn bản lĩnh của con”.

Lúc Mục Sảng đang chuẩn bị rời đi thì mới chú ý đến Mục Đường đang nằm bên cạnh.

Ông ta vẫn đang nằm trên vũng máu.

“Bố, mẹ”, Mục Sảng hoài nghi hỏi: “Mục Đường phạm phải gia quy gì sao?”

Mục Thịnh Uy liền kể lại mọi chuyện cho Mục Sảng nghe.

“Hoá ra là như vậy”, sau khi Mục Sảng nghe xong thì khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười nham hiểm.

Sau đó hắn bước đến trước mặt Mục Đường, lạnh lùng cười nói: “Thật sự không thể ngờ ông lại là ngôi sao may mắn của đứa con hoang kia!”

“Đứa con hoang kia có thể sống tới giờ, tính ra thì ông cũng có công lao rất lớn đấy!”

Mục Sảng nói xong thì đạp một chân lên trên vết thương nơi cánh tay đã đứt lìa của Mục Đường.

“A!!!”

Cơn đau đớn kịch liệt truyền tới, Mục Đường kêu lên như xé rách cả tim gan.

Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Mục Đường, Mục Sảng lại đạp mạnh xuống vết thương trên cánh tay còn lại của ông ta.

Mục Đường đã đau đớn tới mức không thể hít thở, trên trán be bét máu.

Mục Đường cố dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình muốn đập đầu tự sát.

So với Mục Thịnh Uy thì thủ đoạn của Mục Sảng còn tàn nhẫn hơn.

Mục Đường thà chết trong tay Mục Thịnh Uy chứ không muốn bị Mục Sảng giày vò như vậy.

Rõ ràng còn đau đớn hơn cả xuống địa ngục.

“Sao thế, muốn chết à?”, Mục Sảng nắm lấy tóc Mục Đường, đập mạnh xuống đất: “Tôi cứ không cho ông được toại nguyện đấy”.

“Cậu chủ Sảng, tôi…thật sự không thể chịu nổi nữa, xin cậu chủ Sảng cho tôi được chết!”

Mục Đường bất lực nói.

“Sao tôi có thể ngốc tới mức cho ông chết cơ chứ”, Mục Sảng cười híp mắt, nói: “Ông nói xem nếu như ông chết rồi, Mục Hàn sẽ đau lòng biết bao, có phải không?”