Thấy Vi Tiểu Thiên mãi không dám nhúc nhích, Thao Thiết bước tới, cướp lấy điện thoại trong tay hắn, dùng tay bóp vỡ nát, biến thành bột rơi xuống từ kẽ tay Thao Thiết.
Cảnh tượng này dọa Vi Tiểu Thiên biến sắc ngay lập tức.
Vi Tiểu Thiên hoàn toàn tin rằng Thao Thiết có thể bóp chết hắn như vậy.
“Còn muốn báo cảnh sát à?”, Thao Thiết hỏi.
“Không báo, không báo nữa”, Vi Tiểu Thiên liên tục xua tay.
“Vô dụng!”, Thao Thiết đá vào bụng Vi Tiểu Thiên.
Vi Tiểu Thiên lập tức cảm thấy bụng cuộn trào lên, há miệng nôn ra một ngụm máu.
Cuối cùng, Vi Tiểu Thiên và mấy tên đàn em của hắn bị Quỳ Ngưu và Thao Thiết lôi đi.
Tứ đại chiến thần dùng thủ đoạn cứng rắn bắt đám thợ săn ảnh và phóng viên có liên quan trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, đồng thời làm tê liệt các phương tiện truyền thông.
“Đại ca, tất cả đám thợ săn ảnh và phóng viên có liên quan đến vụ việc đều đã bị bắt rồi”, Quỳ Ngưu báo cáo với Mục Hàn: “Trong đó, có Vi Tiểu Thiên và Vương Tuyết Phong là những tên cầm đầu”.
“Tốt lắm”, Mục Hàn gật đầu, nhìn Hoàng Điểu, ra lệnh: “Tiếp theo đến lượt đến công ty truyền thông kia rồi!”
“Hoàng Điểu, gửi email đến công ty truyền thông kia, tôi sẽ cho bọn họ một cơ hội để sửa chữa sai lầm”.
“Tôi hiểu rồi, thưa đại ca”, Hoàng Điểu lập tức hiểu ý.
Cô ấy ngồi trước máy tính, bắt đầu thao tác.
Cùng lúc đó.
Trong tòa nhà văn phòng của một công ty truyền thông.
Với tư cách là ông chủ, Dương Chí Hùng cũng chưa tan làm, mà ở lại làm việc cả đêm, vì muốn sau khi nhận được tin tức tiếp theo về chuyện mang thai của Lâm Nhã Hiên, ông ta có thể nhanh chóng bôi nhọ Lâm Nhã Hiên.
Dương Chí Hùng chỉ dựa vào sự kiện bôi nhọ Lâm Nhã Hiên mà đã kiếm được rất nhiều tiền. Chỉ trong vòng chưa đầy mười ngày, ông ta đã thu được năm trăm triệu tệ, vượt kế hoạch doanh thu trước hai quý.
“Cô cháu gái này đúng là ngôi sao may mắn của mình!”
Dương Chí Hùng vắt chân ngồi lên bàn làm việc, vui vẻ lẩm bẩm: “Lâm Nhã Hiên à, tôi cũng biết cô là người phụ nữ vô tội, nhưng không có cách nào khác nữa, ai bảo cô đắc tội với tập đoàn Thịnh Uy chứ!”
“Hơn nữa, cô là mỏ vàng của tôi, sao tôi có thể bỏ qua cho cô một cách dễ dàng được đây?”
Dương Chí Hùng thật sự không còn lương tâm.
“Bảo tao từ bỏ cái mỏ vàng, não tao có bị úng nước đâu?”
“Hậu quả nghiêm trọng? Nghiêm trọng hàng xóm nhà mày ấy”.
Dương Chí Hùng không hề để tâm đến lời cảnh cáo này, lập tức viết tiếp bài báo bác để bôi nhọ Lâm Nhã Hiên, đăng trên các diễn đàn.
Mà là đám người trước mặt.
Nhìn đám người này rõ ràng không phải người có ý tốt với ông ta.
Thao Thiết siết chặt nắm đấm, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ vẻ háo hức muốn thử: “Ông chủ Dương, cơ hội đã trao cho ông rồi, nhưng thật đáng tiếc, bản thân ông lại không trân trọng nó!”
“Cậu... cậu muốn làm gì?”, Dương Chí Hùng lập tức hoảng sợ.