Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 638




Chương 638: Thú Nhận toàn bộ

“Lâm Nhã Hiên mang thai đứa con của tao và tái hôn với mày cùng lúc. Cô ta đúng là một bà hoàng đấy, có khi còn được mệnh danh là một tay chơi thứ thiệt. Ngay cả anh Quán Hy năm đó cũng phải xấu hổ vì không bằng cô ta!”

“Thật nực cười khi thằng chồng cũ là mày lại tình nguyện bị cắm sừng, hơn nữa bênh vực con đàn bà đê tiện này!”

Lưu Minh Tùng cố hết sức để chế giễu.

Tuy nhiên, lần này Mục Hàn không tức giận đánh Lưu Minh Tùng.

Thay vào đó, anh lạnh lùng nói: “Lưu Minh Tùng, tôi đã nhiều lần cho anh cơ hội chủ động nói ra chân tướng, nhưng anh lại không trân trọng!”

Trong lòng Lưu Minh Tùng bỗng dấy lên một dự cảm xấu.

Hắn hơi sợ hãi, nói: “Mày… mày muốn làm gì?”

Mục Hàn không để ý tới Lưu Minh Tùng, mà tát thẳng vào mặt hắn, ra lệnh: “Đưa hai người bọn họ ra phía sau nhìn xem”.

“Vâng, đại ca!”, Thao Thiết một tay nhấc Lưu Minh Tùng, tay còn lại nhấc Tô Manh, ném họ ra chỗ cửa phòng như thể hai món hàng.

Quỳ Ngưu kéo cửa cuốn lên.

“Ơ, đây…”

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Lưu Minh Tùng và Tô Manh chết sững người.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt là hàng chục người đang quỳ, tất cả đều bê bết máu như thể vừa bước ra từ địa ngục.

Là một cựu trinh sát, Lưu Minh Tùng hoàn toàn có thể hình dung được mấy chục người này đã bị tra tấn dã man và phi nhân tính như thế nào!

Trong số đó, hàng người quỳ ở phía trước đều là những gương mặt quen thuộc.

Vương Tuyết Phong, Vi Tiểu Thiên, Dương Chí Hùng…

Tất cả bọn họ đều là những nhân viên có liên quan, những người đã tạo ra những tin tức nóng hổi về việc Lâm Nhã Hiên mang thai.

Những người này thậm chí không có chỗ nào còn lành lặn.

Ai nấy đều run lên, quỳ rạp trên mặt đất, không dám nói lời nào.

“Lưu Minh Tùng, anh có biết đám người này không?”, Mục Hàn nói: “Nếu anh không biết thì để tôi giới thiệu với anh một chút nhé. Đây là phóng viên nổi tiếng Vương Tuyết Phong, đây là thợ săn ảnh nổi tiếng Vi Tiểu Thiên, còn đây lại là ông chủ của tòa soạn lừng danh Dương Chí Hùng…”

“Tôi có thể khẳng định với anh rằng những người này đều đã thú nhận”.

Nghe những lời của Mục Hàn, trái tim của Lưu Minh Tùng đột nhiên chùng xuống.

Nhìn bộ dạng của đám người này, cho dù họ chưa thừa nhận thì cũng sắp rồi.

“Lưu Minh Tùng, tôi không biết anh cảm thấy thế nào sau khi nhìn thấy những người này?”, Mục Hàn tiếp tục hỏi: “Anh không định thú nhận sao?”

“Tôi nhận, tôi nhận!”, Lưu Minh Tùng sợ ngay lập tức.

Lưu Minh Tùng đã dự rằng nếu hắn không thú nhận, kết cục bi thảm của đám người này sẽ được chuyển y nguyên sang cho hắn.

Lưu Minh Tùng có thể chịu được một số thủ đoạn tra tấn.

Nhưng thủ đoạn giống như kiểu tra tấn cấp địa ngục này, Lưu Minh Tùng vừa nhìn đã hãi.

“Có người đã tìm thấy chúng tôi và hứa cho chúng tôi một khoản tiền khổng lồ, đủ để chúng tôi sống phần đời còn lại ở nước ngoài. Họ bảo chúng tôi nghĩ kế, lợi dụng việc tổng giám đốc Lâm mang thai để gài bãy và bôi xấu danh tiếng của cô ta”.

“Ban đầu chúng tôi cũng không muốn dùng cách này để hãm hại tổng giám đốc Lâm, nhưng đối phương lại lợi dụng vợ con tôi để đe dọa tôi. Sau này, khi tôi lấy số tiền khổng lồ từ họ, tôi ngày càng lún sâu, chỉ đành tiếp tục hãm hại cô ấy”.

“Kể cả sau khi tổng giám đốc Lâm mang thai, tôi có chủ động đề nghị chia sẻ công việc với tổng giám đốc Lâm. Vả lại cũng tầm thời điểm đó, việc xuất hiện ở khách sạn nơi tổng giám đốc Lâm và anh ra vào đều là chỉ thị của đối phương, họ cố ý dấy lên tin đồn rằng cô ấy và tôi có một mối quan hệ ngoài luồng…”

Lưu Minh Tùng đã thú nhận tất cả sự thật về chuyện này.

Ngay cả một số chi tiết cụ thể về việc hãm hại Lâm Nhã Hiên cũng được mô tả rất rõ ràng.

“Tốt lắm”, Mục Hàn gật đầu, hỏi Hoàng Điểu: “Lời thú nhận vừa rồi của Lưu Minh Tùng đã được ghi âm lại, đúng không?”

“Đã ghi lại hết rồi ạ, đại ca”, Hoàng Điểu trả lời.

“Mục Hàn, à, không! Ông chủ Mục!”, Lưu Minh Tùng nói: “Tôi đã thú nhận tất cả mọi thứ, vì vậy anh thả chúng tôi đi mà!”

“Thả các người ra?”, khóe miệng Mục Trần hơi nhếch lên, lộ ra vẻ thâm trầm: “Trước kia tôi cho các người nhiều cơ hội như vậy để các người thú nhận nhưng đâu có ai trân trọng”.

“Bây giờ mới thú nhận không phải là hơi muộn sao?”

Sắc mặt Lưu Minh Tùng trắng bệch, lo lắng hỏi:”Mục Hàn, ý của anh là gì?”

Mục Hàn liếc mắt, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ muốn các người hiểu được, cơ hội ấy mà, một khi bỏ lỡ thì nó sẽ trôi đi ngay. Trên đời này không có thứ thuốc hối hận đâu!”

Dứt lời, Mục Hàn chấp hai tay sau lưng rồi rời đi.

Thao Thiết một tay nhấc Lưu Minh Tùng, tay còn lại nhấc Tô Manh, rồi dẫn họ đến một căn phòng khác.

Thao Thiết nhìn Lưu Minh Tùng và Tô Manh đang hoảng loạn, mỉm cười nói: “Hai người biết gì không? Tuần trước tôi nhặt được vài con chó hoang đấy, cả tuần nay chúng đã bị bỏ đói”.

“Tuy nhiên, hôm qua tôi đột nhiên phát hiện ra mấy con chó hoang này rất có thể là sói…”

Lưu Minh Tùng và Tô Manh đều chết sững khi nghe thấy lời này của Thao Thiết.

Trái tim hắn như nhảy lên tận cổ họng trong nháy mắt.

Quả nhiên, Thao Thiết thả vài con chó hoang to lớn vào, rồi khóa cửa lại…

“À hú”.

Điều khiến Lưu Minh Tùng và Tô Manh sợ hãi hơn cả là mấy con chó hoang này không sủa mà là những tiếng sói tru rùng mình.

“A!”

“Cứu mạng!”

“…”

Tiếng hét xé gan xé phổi vang lên không ngừng.

Cảnh đại chiến người và sói trong phòng chứa bí mật kéo dài hơn một giờ đồng hồ.

Những con sói này đã được quân đoàn Côn Luân thuần hóa cẩn thận, mặc dù rất hung ác nhưng chúng rất có chừng mực, sẽ không cắn chết Lưu Minh Tùng và Tô Manh.

Tuy nhiên, Lưu Minh Tùng và Tô Manh không chết nhưng cũng mất luôn nửa cái mạng.

Khắp nơi trên người hắn là những vết sẹo do bị bầy sói cắn, thậm chí một số phần da thịt còn bị xé ra.

Lưu Minh Tùng và Tô Manh đã ngất đi trong cơn đau không cách nào chịu nổi, sau khi tỉnh dậy thì lại ngất đi vì đau đớn tột cùng.

Quá trình này lặp đi lặp lại không ngừng.

Vì không liên lạc được với các phương tiện truyền thông lớn, đám người Mục Diệp và Dương Tử Yên đều hoảng sợ.

Họ đã đợi cả đêm.

Cũng không tìm ra mấu chốt của vấn đề.

Cho đến sau khi bình minh.

“Vẫn không liên lạc được sao?”, sự kiên nhẫn của Mục Diệp gần như cạn kiệt.

Dương Tử Yên lắc đầu nguây nguẩy.

Đêm nay, Dương Tử Yên cảm thấy mình lắc đến muốn lủng đầu.

“Tôi có linh cảm không tốt!”, Mục Diệp khẽ nói: “Tôi nghi ngờ những người này đã bị Mục Hàn tìm được!”

“Chuyện này sao có thể chứ?”, Dương Tử Yên vẫn không tin: “Tập đoàn Phi Long nhỏ nhoi có thể tìm được người của Thịnh Uy Khống Cổ sao?”

“Không ổn rồi!”, Đúng lúc này, một lãnh đạo cấp cao chạy tới, lo lắng nói: “Tổng giám đốc Mục, theo tin tức mà tôi vừa nhận được, Lưu Minh Tùng và Tô Manh vẫn còn liên lạc với chúng ta tối hôm qua, đột nhiên không có tin tức gì nữa…!”

“Cái gì?”, Dương Tử Yên sửng sốt.

Đúng lúc này, một tin tức nóng hổi khác xuất hiện.