Chương 616: Quân đoàn Mãnh Thú tấn công
Năm trăm cường giả hàng đầu đã tập trung đầy đủ trước mặt Mục Trường Sinh.
Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của năm trăm cường giả hàng đầu không thua gì mình, sự tự tin của Mục Trường Sinh lập tức tăng lên gấp bội.
Có những người này ở đây, cho dù giết hết toàn bộ Đông Hải cũng không thành vấn đề.
“Mộ Dung Vô Địch và đám chó chết ấy lại dám bất kính với tao!”, Mục Trường Sinh cắn răng cắn lợi nói: “Xem lần này tao dồn chúng mày vào chỗ chết như thế nào!”
Mục Trường Sinh nhanh chóng giao nhiệm vụ.
Giết chết Mục Hàn và Sở Vân Lệ là nhiệm vụ hàng đầu.
Còn về những người khác thì tiện thể giết hết.
Sau khi sắp xếp xong kế hoạch, chỉ đợi màn đêm buông xuống, Mục Trường Sinh sẽ bắt đầu hành động.
Mặt khác.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Sở Nhậm Hành chủ động đưa Sở Vân Lệ về căn phòng mà bà ấy đã ở trước đây.
Cách bài trí đồ đạc trong phòng vẫn giống y như trước đây, dù nhiều năm không ở nhưng trông vẫn sạch sẽ và ngăn nắp, giống như Sở Vân Lệ vẫn luôn sống ở đây vậy.
Sở Chiêu Quân ở bên cạnh nói: “Cô Vân Lệ, những năm nay, ông vẫn luôn giữ gìn căn phòng này của cô, mỗi ngày đều sai người tới quét dọn vệ sinh”.
Sở Nhậm Hành rơm rớm nước mắt.
Nhìn căn phòng quen thuộc trước mặt, chỉ là người không còn, Sở Vân Lệ không khỏi thấy nhói trong lòng.
Sở Nhậm Hành lấy tay lau nước mắt, nói: “Vân Lệ, con gái của bố, những năm nay thật sự cực khổ cho con rồi!”
“Nhưng bây giờ thì ổn rồi, bắt đầu từ hôm nay, con có thể quang minh chính đại quay về nhà họ Sở rồi”.
“Vẫn như trước đây”, Sở Vân Lệ vươn tay sờ vào chiếc giường, khẽ nói: “Đêm nay con ở đây đi!”
“Đợi qua ngày mai, con phải quay về tỉnh, hai mẹ con đoàn tụ, con muốn được ở cùng với bọn trẻ hơn!”
“Không sao đâu!”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Vân Lệ, con muốn ở đâu đều được, căn phòng này luôn dành cho con, con muốn về ở bất cứ lúc nào cũng được”.
Sau đó Sở Nhậm Hành sắp xếp người hầu cho Sở Vân Lệ nghỉ ngơi.
“Mục Hàn, ông ngoại cũng chuẩn bị phòng cho cháu”, sau khi ra ngoài, Sở Nhậm Hành nói với Mục Hàn: “Ông dẫn cháu qua đó xem nhé!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu, nói: “Tuy nhiên tôi vẫn chưa muốn ngủ, tôi muốn đi dạo một mình trong sân chút”.
“Được”, Sở Nhậm Hành cung kính nói: “Cháu có gì dặn dò thì có thể gọi ông bất cứ lúc nào”.
Nói xong, Sở Nhậm Hành chậm rãi rút lui.
“Em Chiêu Quân, đã muộn rồi, em quay về nghỉ ngơi đi!”, Mục Hàn nói với Sở Chiêu Quân.
“Vâng ạ, anh Mục Hàn”, Sở Chiêu Quân nói: “Anh cũng đừng về quá muộn nhé!”
Nửa đêm yên tĩnh.
Mục Hàn chắp hai tay sau lưng, một mình đi dạo trong sân, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Vừa nhìn màn hình, khóe miệng Mục Hàn không khỏi nhếch lên: “Vương Chung Quy, thằng nhãi cậu sao đêm hôm lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi thế?”
“Đại ca, tôi muốn báo cáo công việc với anh”, ở đầu dây bên kia, Vương Chung Quy hưng phấn nói: “Nhiệm vụ chiến đấu ở chiến khu biên giới đã hoàn thành thuận lợi, tôi bảo đảm với anh, trong vòng năm mươi năm, nước láng giềng sẽ không dám động vào lãnh thổ Hoa Hạ chúng ta nữa!”
“Không hổ là đệ tử của tôi!”, Mục Hàn hài lòng gật đầu: “Cuộc chiến thứ nhất đã đổi lại cho chúng ta năm mươi năm hòa bình ở biên giới Hoa Hạ, thời gian năm mươi năm hòa bình này, công nghệ khoa học của Hoa Hạ nhất định sẽ ngày càng phát triển, vươn lên tầm cao mới!”
“Đến lúc đó, những quốc gia láng giềng vẫn không cam tâm này sẽ không thể nào khiêu khích Hoa Hạ được nữa!”
“À đúng rồi, đại ca”, Vương Chung Quy cười híp mắt nói: “Còn nhớ lần trước khi tôi đi có nói với anh, e là tôi không thể đến tham dự đám cưới của anh và chị dâu ấy?”
“Bây giờ thì có thể rồi!”
“Hơn nữa, không chỉ một mình tôi, tôi đã liên lạc với tám vị tư lệnh của các chiến khu lớn Hoa Hạ, tất cả đều sẽ đến tham dự hôn lễ của anh!”
“Làm gì mà hoành tráng vậy?”, Mục Hàn vui vẻ hỏi.
“Phải thế chứ?”, Vương Chung Quy nói: “Dù sao đây cũng là hôn lễ của đại ca, đại ca lại là đại thống soái duy nhất từ khi Hoa Hạ được thành lập đến giờ, tám vị tư lệnh của chiến khu lớn ai mà không muốn tham dự hôn lễ của anh chứ!”
“Được rồi, được rồi!”, Mục Hàn cười nói: “Cứ đến hết đi!”
“Đến lúc đó, tôi sẽ dành cho Nhã Hiên một bất ngờ lớn nhất trong đám cưới thế kỷ này”.
Khi Vương Chung Quy và Mục Hàn đang nói chuyện với nhau, tin nhắn của Hoàng Điểu gửi tới.
“Đại ca, xung quanh có động tĩnh lạ!”
“Có không ít cường giả đang tới gần”.
“Sao vậy, đại ca?”, dường như cảm nhận được sự bất thường của Mục Hàn, Vương Chung Quy lập tức lo lắng hỏi.
“Hình như có không ít cường giả đang nhắm vào tôi”, Mục Hàn nói.
“Là bọn nào không có mắt vậy, lại dám động vào đại ca?”, Vương Chung Quy hình như nghĩ tới gì đó liền nói: “Đại ca, sức chiến đấu của quân đoàn Mãnh Thú lần trước anh cho tôi mượn thật sự rất tốt, mặc dù được tạo thành bởi những lùm cỏ hoang của Hồng Anh Xã, nhưng trên chiến trường, không hề yếu ớt một chút nào”.
“Tất nhiên rồi!’, Mục Hàn gật đầu nói: “Dù sao cũng là chiến lực mạnh nhất của Hồng Anh Xã, cộng thêm việc Hồng Anh Xã từ trước đến nay có tinh thần yêu nước rất cao, vì vậy khi gặp phải kẻ địch sẽ liều thân mình luôn!”
“Đúng vậy”, Vương Chung Quy cũng không khỏi cảm thán: “Nếu Hoa Hạ có thêm những người đàn ông như này tham gia vào quân đội, vậy thì biên giới của chúng ta sẽ càng thêm bảo toàn”.
“Quân đoàn Mãnh Thú có lẽ đã quay về tỉnh rồi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể điều động bọn họ!”
“Không thành vấn đề!”, Mục Hàn nói: “Quân đoàn Côn Luân cộng thêm quân đoàn Mãnh Thú, cho dù có bao nhiêu cường giả đên cũng chỉ trở thành những bao cát đỡ đạn thôi!”
Sau khi Vương Chung Quy nói chuyện với Mục Hàn xong lập tức liên lạc với Quỳ Ngưu.
Quỳ Ngưu vừa nghe tin quân đoàn Mãnh Thú quay về rồi, nhanh chóng giao nhiệm vụ tác chiến: “Có người muốn gây bất lợi cho đại thống soái, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ đại thống soái!”
Dù mới trở về từ chiến trường, tình trạng kiệt sức vẫn chưa thuyên giảm nhưng sau khi nhận được lệnh bảo vệ đại thống soái, quân đoàn Mãnh Thú không ngần ngại lập tức tập hợp và tiến hành nhiệm vụ.
Quân đoàn Mãnh Thú di chuyển rất nhanh chóng, khi năm trăm cường giả hàng đầu nhà họ Mục ở thủ đô vẫn chưa kịp tới, bọn họ đã tới trước một bước, bảo vệ khắp xung quanh Mục Hàn.
Lúc đó khoảng mười hai giờ đêm.
Năm trăm cường giả hàng đầu của nhà họ Mục ở thủ đô đã đến.
“Các anh em, đã nhìn thấy chưa?”, Mục Trường Sinh chỉ tay vào Mục Hàn đang ngắm trăng một mình, ra lệnh: “Giết chết tên đó cho tôi!”
Năm trăm cường giả hàng đầu lập tức tiến lên.
“Làm gì đấy?”
Lúc này, vô số ánh sáng chói lọi chiếu tới.
Khiến cho năm trăm cường giả hàng đầu không mở mắt ra được.
Hàng nghìn người của quân đoàn Mãnh Thú lao ra từ bốn phía, bao vây năm trăm cường giả hàng đầu.
“Mục Trường Sinh, ra đây đi!”, lúc này, Mục Hàn đi tới trước, hét lớn về phía Mục Trường Sinh ở không xa.
Mục Trường Sinh biết rằng mình đã bại lộ, chỉ đành bước qua đó.
Nhìn thấy quân đoàn Mãnh Thú mặc đồng phục rằn ri, Mục Trường Sinh khẽ rùng mình.
Đám người này là… Mục Trường Sinh đang cố gắng tìm ra thân phận của quân đoàn Mãnh Thú.