Chương 507: Toàn bộ đều quỳ trước mặt Mục Hàn
Tuy nhiên khi Kim cang Tống và người phụ tá ra đến bên ngoài nào thấy bóng dáng Tiêu Ngũ Nhạc đâu?
“Làm sao đây?”, người phụ tá hỏi.
“Còn làm sao nữa? Mau đuổi theo!”, vẻ mặt Kim cang Tống lo lắng sốt ruột: “Nhất định phải đuổi kịp Tiêu Ngũ Nhạc trước khi anh ta kịp gặp mặt đại thống soái, nếu không tình hình sẽ khó mà khống chế nổi!”
Có điều Tiêu Ngũ Nhạc luôn mạnh mẽ quyết đoán, tốc độ rất nhanh chóng.
Kim cang Tống không thể đuổi kịp.
Lúc này Mục Hàn ở trong phòng bảo vệ nhàn nhã xem phim như thường lệ, dáng vẻ yên ổn với thực tại.
Lâm Nhã Hiên thấy vậy, cho là Mục Hàn đã sa đọa, chẳng hề lo nghĩ đến chuyện kiếm được một tỷ tệ, trong lòng vô cùng thất vọng, cũng đành mặc kệ anh.
Suy cho cùng, tập đoàn Thiên Thành vừa mới tiến vào thị trường của tỉnh, còn có rất nhiều chuyện cần làm.
“Tổng giám đốc Lâm, không ổn rồi!”.
Trong lúc Lâm Nhã Hiên đang nằm nhoài trên bàn trong văn phòng đọc văn kiện, cô thư ký hoảng hốt chạy vào báo cáo: “Bên ngoài công ty có rất nhiều người kéo đến, e là không có chuyện tốt lành gì!”
“Sao cơ?”, Lâm Nhã Hiên không khỏi nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ kính.
Chỉ thấy rất nhiều tên côn đồ, đang mang theo dao rựa, hùng hổ xông về phía tập đoàn Thiên Thành.
Đặc biệt là tên cầm đầu, cả người quấn một lớp băng gạc trắng chặt như đòn bánh tét.
Dù không nhìn rõ mặt, nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn có ấn tượng về Kiều Dật bên cạnh Tiêu Ngũ Nhạc.
“Là đám con ông cháu cha ở Đông Hải đó, hắn đến trả thù rồi !”, Lâm Nhã Hiên chợt hiểu ra.
Lúc trước Mục Hàn nói với Lâm Nhã Hiên, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này
Hiện giờ Lâm Nhã Hiên đã biết cách giải quyết của Mục Hàn rồi.
“Tổng giám đốc Lâm, phải làm sao đây?”, thư ký hỏi.
“Tôi… tôi cũng không biết”, đối mặt với cảnh chém giết này, Lâm Nhã Hiên cũng hơi hoảng sợ.
Thế nhưng, ngay sau đó, đội bảo vệ đã nhanh chóng tập hợp một số lượng lớn nhân viên bảo vệ, chặn ở cửa lớn tập đoàn Thiên Thành.
Mục Hàn cũng xuất hiện.
Cũng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên lập tức bình tĩnh hơn nhiều, giống như tìm được chỗ dựa vững chắc.
Cô nói với thư ký: “Chúng ta cũng đi xem thử”.
Lúc này.
Vương Học Bính dẫn đầu nhóm bảo vệ của tập đoàn Thiên Thành sẵn sàng đón địch.
Thấy Mục Hàn đi tới, anh ta liền bước lại gần, nhỏ giọng nói: “Đại ca, hội con ông cháu cha ở Đông Hải này có vẻ cũng có chút thế lực, chớp mắt đã tập hợp được bao nhiêu người thế kia rồi!”
“Đánh lộn không phải dựa vào số đông”, Mục Hàn cười nhạt, liếc nhìn Tiêu Ngũ Nhạc, cố tình cà khịa: “Ồ, đòn bánh tét này từ đâu đến vậy?”
“Khốn kiếp!”, Tiêu Ngũ Nhạc nghe xong liền tức đến mức tháo băng quấn trên đầu ra, hung hăng nói: “Gọi tao là đòn bánh tét, mày chán sống rồi à!”
“Thằng kia, mày dám đánh tao ra nông nỗi này, lúc thả tao đi chắc nên hiểu rõ, chuyện này không dễ mà xong như vậy đâu!”
“Không biết tự lượng sức mình”, Mục Hàn cười chế nhạo.
“Ranh con, tao biết mày đánh đấm rất giỏi”, thấy Mục Hàn nhìn lực lượng đông đảo bên mình nhưng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như cũ, Tiêu Ngũ Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng hôm nay mày nhất định phải chết!”
“Mấy trăm anh em bên cạnh tao đây, chuyện thường làm là liếm máu trên lưỡi dao, cho dù mày có giỏi đến đâu, tuyệt đối cũng không có cơ hội giành phần thắng!”
“Vậy cứ thử xem”, Mục Hàn chẳng thèm để tâm.
Mấy loại người này, đừng nói là mấy trăm, cho dù mấy chục nghìn người tới, Mục Hàn cũng chẳng coi ra gì.
Sáu năm trước, liên quân của hơn bốn mươi nước tấn công vào biên giới Hoa Hạ, một mình Mục Hàn đối mặt với đội quân hàng trăm nghìn người, còn chẳng hề nao núng.
“Được! Nếu mày đã không sợ chết vậy tao sẽ cho mày được toại nguyện!”, Tiêu Ngũ Nhạc vẻ mặt tự mãn, vẫy tay, ra lệnh: “Các anh em của Hồng Anh Xã, xông lên cho tôi, băm vằm thằng oắt con này!”
Lâm Nhã Hiên và thư ký vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng đã thấy tình cảnh tượng này, trái tim chợt nhảy ngược lên tận cổ họng.
Có điều, điều khiến Tiêu Ngũ Nhạc kinh ngạc là đám tay chân của Hồng Anh Xã không hề nhúc nhích.
Tên cầm đầu bất ngờ đánh rơi con dao trong tay, đi đến trước mặt Mục Hàn, vội vàng quỳ gối, hô lớn: “Kính chào anh Mục!”
“Chúng tôi kính chào anh Mục!”
Hàng trăm người của Hồng Anh Xã khác đều răm rắp làm theo.
Cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.
Lúc này Tiêu Ngũ Nhạc đã chết lặng.
“Các người điên hết rồi à?”, Tiêu Ngũ Nhạc tức giận nói: “Sao phải quỳ trước mặt hắn?”
Tiêu Ngũ Nhạc hoàn toàn không biết rằng, lần trước Hồng Anh Xã và Mục Hàn xảy ra xung đột, để tránh các anh em không chọc giận Mục Hàn nữa, Hồng Chân Long đã phát cho mỗi người một bức ảnh của Mục Hàn, liên tục dặn dò, nếu gặp người này nhất định không được để xảy ra mâu thuẫn, tốt nhất là nên cúi đầu bái lạy.
Vì vậy, đám người Hồng Anh Xã vừa nhìn đã nhận ra Mục Hàn ngay.
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng hết sức kinh ngạc, không hiểu những người có vẻ hung hăng, ác liệt này tại sao lại đột nhiên quỳ gối trước mặt Mục Hàn?
“Cậu Tiêu, thực xin lỗi! Chuyện này chúng tôi không giúp được rồi”, lúc này, người đứng đầu nói: “Anh Mục có thân phận cao quý, là người Hồng Anh Xã chúng tôi tuyệt đối không dám chọc đến!”
“Vả lại, tôi cũng khuyên cậu một câu, tốt nhất là quỳ xuống dập đầu với anh Mục đi, cầu xin anh ấy tha thứ, bằng không hậu quả cậu không gánh nổi đâu!”
Nói xong, người này liền quay sang nói với Mục Hàn: “Anh Mục, chúng tôi không hề biết, người Tiêu Ngũ Nhạc muốn đối phó là anh, hôm nay mạo phạm đến anh Mục, mong anh trách phạt!”
“Tôi không trách mấy người, không biết thì không có tội!”, Mục Hàn xua tay, nói: “Đây là chuyện giữa tôi và đám Tiêu Ngũ Nhạc, giờ mấy người biết nên làm gì rồi chứ?”
“Vâng ạ”, người đứng đầu nhóm Hồng Anh Xã gật đầu: “Đám chúng tôi sẽ rút ngay đây, tuyệt đối không dám cản trở anh Mục dạy dỗ người khác”.
Nói xong, người dẫn đầu nhóm Hồng Anh Xã và hàng trăm tên côn đồ bỏ chạy nhanh như chớp.
Vất vả lắm mới mượn được hơn trăm người đến khua chiêng gióng trống, kết quả chỉ trong nháy mắt, chỉ còn sót lại một mình, không mấy thân thiện của Mục Hàn, Tiêu Ngũ Nhạc không khỏi hoảng hốt.
“Tiếp theo nên tính toán nợ nần giữa chúng ta rồi”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch, dáng vẻ xắn tay áo chuẩn bị sẵn sàng.
Điều này khiến Tiêu Ngũ Nhạc sợ chết khiếp.
“Mày… mày muốn là gì?”, Tiêu Ngũ Nhạc mới bị Mục Hàn đánh một trận ác liệt nếu nói trong lòng không hoảng sợ là nói dối.
“Mày hết lần này đến lần khác đến kiếm chuyện với tao, là coi tao như hổ giấy, hay là lần trước tao đánh chưa đủ, mày vẫn muốn bị đánh lần nữa?”
Mục Hàn nheo mắt, nói.
“Chờ chút!”, lúc Mục Hàn chuẩn bị ra tay, Lâm Nhã Hiên hét lên với anh: “Chồng à, anh nói với em sẽ giải quyết mọi chuyện, thì ra là dùng cách này à?”
Mục Hàn cười gượng gạo.
“Chồng à, dĩ hòa vi quý”, Lâm Nhã Hiên khuyên ngăn: “Em thấy bọn họ đã nhận được bài học rồi, cũng biết sợ rồi, hay là thôi, tha cho họ đi”.
Suy cho cùng Tiêu Ngũ Nhạc cũng thuộc hội con ông cháu cha ở Đông Hải, Lâm Nhã Hiên lo nếu làm to chuyện, sau này bọn họ sẽ báo thù dữ dội hơn.