Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 487




Chương 487: Hổ phù hiệu lệnh ba quân

Nhà họ Sở gióng trống khua chiêng trở về Đông Hải, đương nhiên đã dẫn đến sự chấn động trong giới vương tộc.

Nhất là địa vị của đám người trẻ tuổi Sở Chí Minh lại càng được nâng cao hơn rất nhiều.

Ngôi sao hy vọng Sở Chí Toàn của nhà họ Sở được giới vương tộc không ngừng nhắc đến, trở thành con nhà người ta.

Bao nhiêu sự thay đổi đó khiến cho Sở Nhậm Hành vui không ngậm được miệng.

Mà cụ ta hoàn toàn không hay biết chuyện này chẳng liên quan gì đến Sở Chí Toàn.

Tất cả đều nhờ vào Mục Hàn.

Từ lần nhận được sự cảnh cáo của nhà họ Sở, thời gian này nhà họ Lâm vẫn luôn như đi trên lớp băng mỏng, cẩn thận từng ly từng tý, an phận hơn rất nhiều, cũng không còn nghĩ tới việc chia rẽ Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên nữa.

Ngoài việc tiếp tục yên tâm chuẩn bị tổ chức đám cưới ra, Mục Hàn còn bắt tay vào xây dựng công ty bảo vệ.

Sau lần họp mặt chiến hữu, Mục Hàn đã bắt đầu hành động rồi.

Thông qua công ty bảo vệ sẽ có thể tiếp nhận quân nhân đã giải ngũ, để sau khi họ ra khỏi quân đội không còn phải lo lắng về công việc và sinh hoạt hàng ngày, giải quyết được nỗi lo sau này của những người làm binh lính.

Xét từ một khía cạnh nào đó, điều này vô cùng có lợi cho việc Hoa Hạ chiêu mộ binh lính.

Tuy rằng trước mắt trong nước Hoa Hạ đang bình ổn, nhưng tình hình ở khu vực biên giới luôn rất phức tạp. Bất cứ lúc nào, những quốc gia có ý đồ xấu cũng nghĩ đến việc xâm lược biên giới Hoa Hạ.

Về phần Lâm Nhã Hiên cũng đã cơ bản chuyển xong trụ sở tập đoàn Thiên Thành đến tỉnh rồi.

Mười tỷ tệ giành được từ hội nghị đấu thầu đầu tư lần trước cũng đang được sử dụng một cách có đường có lối.

Là thành phần cốt cán của tập đoàn Thiên Thành, Giải trí Thiên Thành lại càng tiếp tục nỗ lực hơn, đầu tư một số tiền lớn xây dựng một bộ phim do Lư Vy đảm nhiệm vai chính. Khi phim được công chiếu buổi đầu tiên đã giành được thành tựu vô cùng to lớn, doanh thu phòng vé lên đến ba trăm triệu tệ, phá kỷ lục phòng vé của nền điện ảnh Hoa Hạ.

Do được dư luận đánh giá tốt nên ngày thứ hai bộ phim này công chiếu, lại một lần nữa phá kỷ lục phòng vé.

Sau ba ngày, doanh thu phòng vé của bộ phim điện ảnh này đã đạt tới một tỷ rưỡi tệ.

Có thể nói điều này đã tạo ra một thần thoại trong giới điện ảnh Hoa Hạ.

Lư Vy dựa vào diễn xuất điêu luyện của mình, đã giành được sự khen ngợi của dư luận trên diện rộng, một bước trở thành nữ diễn viên hàng đầu của Hoa Hạ.

Bộ phim mà Lư Vy đảm nhiệm vai chính bán quá chạy cũng khiến cho Lâm Nhã Hiên – tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thành vô cùng bận rộn.

Lúc này Lâm Nhã Hiên đang ở trong văn phòng, làm việc một cách nghiêm túc, kỹ lưỡng.

Chợt điện thoại của cô vang lên.

Là Phương Viên gọi tới.

“Nhã Hiên, bộ phim Lư Vy diễn vai chính bán chạy quá, chúc mừng cậu nhé”, Phương Viên chúc mừng ngay.

“Phải nói là mọi người cùng vui”, Lâm Nhã Hiên cười nói: “Nếu như không có sự đầu tư và ủng hộ cật lực của tập đoàn Phi Long các cậu thì Giải trí Thiên Thành bên mình đâu có được thành công ngày hôm nay chứ?”

“Cậu đó, vẫn cứ khiêm tốn như vậy”, Phương Viên nói: “Phải rồi, mình có chút chuyện cần nói với cậu. Giờ mình đang ở bên dưới tòa nhà công ty cậu, lát nữa mình lên nhé”.

“Ok!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói.

Đợt này vì công việc thực sự quá bận rộn nên đã lâu rồi Lâm Nhã Hiên không gặp Phương Viên.

Ngay sau đó Phương Viên đã có mặt.

Sau khi Phương Viên vào trong phòng đã bị thu hút ngay bởi chiếc hộp gấm nhiều màu sắc đặt trên bàn Lâm Nhã Hiên, không nhịn được liền giơ tay ra cầm lên và hỏi: “Nhã Hiên, đây là cái gì vậy?”

“Là đồ mà một người bạn của Mục Hàn tặng đấy, nói là làm quà mừng cưới cho mình và Mục Hàn”, Lâm Nhã Hiên vô tư nói.

“Ồ?”, Phương Viên hơi tò mò: “Mình có thể xem được không?”

“Được chứ!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói.

Thế là Phương Viên liền mở chiếc hộp gấm ra.

Chỉ thấy bên trong có một món đồ trông giống như một chiếc huân chương vậy, toàn thân có màu vàng, tỏa ra tia sáng lấp lánh chói mắt. Nhất là mặt trước còn khắc một con mãnh hổ đang gầm rống.

Trông vô cùng hoành tráng.

“Cái này là huân chương à?”, Phương Viên quan sát kỹ chiếc huân chương Hổ Phù và phát hiện ra trên mặt còn khắc mấy chữ nhỏ kỳ lạ: “Chiến thần hộ quốc?”

Lâm Nhã Hiên không khỏi ngẩn ra rồi cũng vội qua xem: “Ý, đúng là có thật nè!”

“Nhã Hiên, chắc không phải chiếc huân chương này là Chiến thần hộ quốc tặng cậu đấy chứ?”, Phương Viên cười hớn hở nói: “Mình đã nghe nói rồi, vào mấy ngày trước, Chiến thần hộ quốc – tướng quân Vương Chung Quy đã đi suốt đêm về tập kích kẻ địch thành công, lại lập được chiến công cho Hoa Hạ ta”.

Lăng Sở Sở ở một bên đang sắp xếp tài liệu nghe thấy thế, tim đột nhiên đập thình thịch.

Không phải là Phương Viên đã đoán ra thân phận của Vương Chung Quy rồi đấy chứ?

Nếu như vậy, thân phận của Mục Hàn cũng sẽ bị lộ.

Lăng Sở Sở bất giác liếc nhìn Lâm Nhã Hiên một cái.

“Chuyện này… chắc không phải đâu?”, Lâm Nhã Hiên vội lắc đầu nói.

Gần đây chuyện Chiến thần hộ quốc Vương Chung Quy đánh bại kẻ địch là chủ đề nóng nhất toàn Hoa Hạ, xếp hạng số một trong danh sách tìm kiếm mấy ngày nay rồi.

Có điều Lâm Nhã Hiên đâu có liên tưởng đến việc Vương Chung Quy chính là Chiến thần hộ quốc chứ?

Hơn nữa, Lâm Nhã Hiên xem thời sự biết được cái ngày Chiến thần hộ quốc tập kích quân địch chính là ngày Mục Hàn và Vương Chung Quy ra ngoài tụ tập uống rượu với hội chiến hữu.

Biên giới và tỉnh này cách nhau cả nghìn dặm, Vương Chung Quy không thể nào biết thuật phân thân đâu nhỉ?

“Bạn của Mục Hàn sao có thể là Chiến thần hộ quốc được chứ?”, Lâm Nhã Hiên lập tức phủ nhận.

“Mình thấy cũng phải”, Phương Viên gật đầu tán thành: “Bạn của Mục Hàn thì chắc chắn không phải rồi!”

Theo Phương Viên thấy, đám bạn của Mục Hàn thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nghe đến đây, Lăng Sở Sở không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Phải rồi”, lúc này Lâm Nhã Hiên dường như nhớ ra điều gì liền cười nói: “Nói đến người bạn này của Mục Hàn, thực sự là cũng có chút thần kỳ. Mình nhớ lúc anh ta đến nhà thăm, Sở Sở cũng là lần đầu gặp anh ta nhưng suýt chút nữa đã nhận nhầm người ta là tư lệnh cấp cao trước kia của cô ấy đấy”.

“Mình chỉ có thể nói rằng, người bạn này của Mục Hàn có thể rất có hào quang”, Phương Viên lắc lắc chiếc huân chương Hổ Phù trong tay: “Anh ta tặng thứ này cho cậu, mình đoán đây là một người tôn sùng quân đội, hoặc là fan của Chiến thần hộ quốc”.

“Có điều, lấy thứ này làm quà tặng tân hôn cho cậu thật hài hước quá”.

“Phương Viên, cậu đừng nói người ta như vậy. Tuy rằng món quà hơi kỳ lạ, nhưng dù sao đó cũng là tâm ý của người ta”, Lâm Nhã Hiên cười nói: “Tuy rằng đây là thứ người ta kiếm được từ chợ đồ cũ”.

“Cái gì?”, Phương Viên nghe vậy liền ném luôn chiếc huân chương Hổ Phù lên trên bàn, nói với vẻ phẫn nộ: “Thế này cũng thiếu thành ý quá rồi đấy!”

“Đồ ở chợ đồ cũ thì có thứ gì tốt đẹp cơ chứ?”

Lăng Sở Sở nhìn thấy huân chương Hổ Phù giá trị ngất trời đột nhiên bị Phương Viên đối xử một cách tàn bạo như thế chợt giật thót.

Đây là chiếc Hổ Phù có thể hiệu lệnh ba quân đấy!

Chỉ cần Lâm Nhã Hiên cầm chiếc huân chương Hổ Phù này ra lệnh một tiếng, ngàn quân vạn mã ở chiến khu tỉnh đều sẽ chạy đến ngay lập tức, bảo vệ sự an toàn cho cô.

“Tổng giám đốc Lâm”, Lăng Sở Sở không nhịn nổi nữa liền xen vào: “Tôi đề nghị đồ như thế này cô vẫn nên bảo quản cho thỏa đáng, nếu như đánh mất hoặc làm hỏng thì sẽ là một sự tổn thất cực lớn đó!”

“Ơ?”, thấy vẻ mặt Lăng Sở Sở rất nghiêm túc, Lâm Nhã Hiên hơi ngờ vực: “Thứ này rất quan trọng sao?”