Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 470




Chương 470: Lâm Nhã Hiên hiểu lầm

“Ô, vợ của thằng nhóc này trông cũng xinh đẹp nhỉ”, hôm nay là lần đầu tiên Sở Hùng gặp Lâm Nhã Hiên, rất kinh ngạc về nhan sắc của cô: “Thằng ranh này có tài đức gì mà có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy chứ”.

Sở Chí Minh sửa lời lại: “Chú hai, thằng đó vào ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương”.

“Khác gì nhau à?”, Sở Hùng trợn mắt tức giận nói: “Người đẹp như vậy chẳng phải cũng đã bị cái tên đầu heo Mục Hàn cướp mất rồi sao?”

“Đi thôi, đến chào hỏi một tiếng!”

Vì trước đây lúc Sở Chí Minh và Sở Lão Lục đến tập đoàn Thiên Thành thì Lâm Nhã Hiên cũng ở đó nên Lâm Nhã Hiên không hề lạ gì với họ.

“Người của nhà họ Sở ở Đông Hải?”, Lâm Nhã Hiên nghi hoặc hỏi: “Mọi người cũng đến tham gia hội nghị đấu thầu đầu tư sao?”

“Phải”, Sở Hùng kiêu ngạo nói: “Nhà họ Sở chúng tôi phải thắng hội nghị lần này, còn nhà họ Lâm các cô thì đừng hòng”.

Nghe Sở Hùng nói vậy, sắc mặt Lâm Nhã Hiên tối sầm lại.

Lần này đến hội nghị đấu thầu đầu tư, Lâm Nhã Hiên không ôm quá nhiều hy vọng.

Lâm Nhã Hiên nghĩ rằng, nếu thất bại thì sẽ nghĩ cách khác để ngăn cản việc nhà họ Lâm phản đối chuyện tổ chức đám cưới của mình và Mục Hàn.

“Phải rồi cô Lâm”, lúc này Sở Hùng lại nói: “Chúng tôi vừa thấy thằng ở rể vô dụng – Mục Hàn cũng vào trong tham dự hội nghị đấu thầu đầu tư đấy”.

“Tôi đoán chắc chắn tên này muốn làm xấu danh tiếng của nhà họ Sở chúng tôi”.

“Nhưng tôi muốn nói với cô là nhà họ Sở không có bất kỳ quan hệ gì với Mục Hàn cả”.

“Ông Sở, ông hãy cứ yên tâm”, Lâm Nhã Hiên khá thông minh liền hiểu được được ý của Sở Hùng: “Mục Hàn tuyệt đối sẽ không bám vào nhà họ Sở các ông đâu”.

Vừa nghĩ đến sự lạnh nhạt của người nhà họ Sở đối với Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên lại cảm thấy không có khả năng đó.

Cô biết rõ hơn ai hết Mục Hàn là người thế nào.

Dứt lời, Lâm Nhã Hiên đi vào hội trường.

“Tốt nhất là nên như vậy”, Sở Hùng bực bội hừ một tiếng rồi nói với Sở Chí Minh và Sở Lão Lục: “Chúng ta vào thôi”.

Ba người đi đến cửa hội trường, Sở Chí Minh đưa giấy mời cho bảo vệ.

“Chú hai, chú không thấy mấy bảo vệ này rất kì lạ sao?”, Sở Chí Minh ghé sát vào tai Sở Hùng khẽ nói: “Rõ ràng là bảo vệ nhưng lại mặc quân phục!”

Sở Hùng nhìn xung quanh, nghi hoặc nói: “Đúng vậy nhỉ”.

Bảo vệ nhận lấy giấy mời, sau đó nhìn ba người nhà họ Sở hỏi: “Các người là người nhà họ Sở ở Đông Hải à?”

“Phải!”, Sở Hùng gật đầu.

Thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Nhà họ Sở ở Đông Hải là vương tộc nên dĩ nhiên danh tiếng cũng rất vang dội, rất hữu dụng ở mấy tỉnh này.

Thế nhưng điều khiến ba người Sở Hùng ngạc nhiên là bảo vệ ném thẳng giấy mời lại cho họ, mất kiên nhẫn giơ tay ra đuổi họ đi: “Hội nghị đấu thầu đầu tư lần này không có tên nhà họ Sở trong danh sách, các người mau rời khỏi đây!”

Ba người nhà họ Sở trố mắt nhìn nhau.

Sao mấy lời của bảo vệ lại giống giọng điệu của Mục Hàn đến thế chứ?

“Nói linh tinh!”, Sở Hùng lập tức chỉ vào bảo vệ quát: “Cậu là bảo vệ ở đâu mà lại dám không nể mặt nhà họ Sở?”

“Có tin tôi gọi cho cấp trên của các cậu lập tức đuổi việc cậu không?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, lúc này một nhóm binh lính chạy từ trong hội trường ra, sĩ quan đi đầu hỏi bảo vệ.

“Báo cáo đội trưởng!”, bảo vệ lớn giọng nói: “Đám người này không có tên trong danh sách hội nghị đấu thầu nhưng lại cố chấp xông vào hội trường”.

“Hả?”, sĩ quan ngờ vực nhìn ba người Sở Hùng.

Sở Hùng lập tức cười tươi nói: “Người anh em, phá lệ một lần đi, chúng tôi là người của nhà họ Sở ở Đông Hải”.

Dứt lời, Sở Hùng còn nháy mắt ra hiệu cho Sở Chí Minh.

Sở Chí Minh bất đắc dĩ lấy một xấp tiền giấy màu đỏ từ trong ngực ra đưa cho sĩ quan nói: “Người anh em cầm lấy mua rượu cho mọi người uống”.

Nhưng sĩ quan đó lại không cảm kích.

Chỉ nghiêm mặt nói: “Tôi mặc kệ ông là người nhà nào, muốn phá lệ thì đi tìm cấp trên của tôi ấy”.

“Tiện thể nói với các người một tiếng, tôi là Thiếu úy đại đội đặc chủng Kỳ Lân, cấp trên của tôi là trưởng quan tư lệnh chiến khu tỉnh!”

“Chiến… chiến khu tỉnh?”, ba người Sở Hùng há hốc mồm.

Không ngờ quy tắc bảo vệ của hội nghị đấu thầu đầu tư lần này lại nghiêm ngặt như vậy, đã huy động cả quân đội.

Xem ra hội nghị đấu thầu lần này rất có lai lịch.

Mặc dù không rõ lắm tại sao bên phía quân đội lại loại bỏ nhà họ Sở, nhưng vừa nghĩ đến trong năm trăm tỷ tệ có một trăm tỷ tệ của họ bỏ ra, đám người Sở Hùng cảm thấy rất không thoải mái.

“Còn nữa”, không để đám người Sở Hùng lên tiếng, sĩ quan lại vẫy xấp giấy màu đỏ trong tay: “Các người tốt nhất nên cầm số tiền bẩn thỉu này đi, nếu không tôi sẽ báo cáo với cấp trên là ba người hối lộ tôi”.

“Cậu!”, nghe vậy, Sở Hùng tức giận định tranh cãi với sĩ quan.

Nhưng lại bị Sở Lão Lục kéo lại.

Sở Lão Lục kéo Sở Hùng sang một bên nói: “Ông hai, đối phương là quân đội, chúng ta không thể hành động hấp tấp. Lẽ nào ông đã quên đại thống soái còn đang ở tỉnh à? Nếu gây mâu thuẫn với bọn họ rồi tin tức này truyền đến tai đại thống soái thì sẽ để lại ấn tượng xấu về nhà họ Sở với đại thống soái!”

Nghe Sở Lão Lục nói vậy, Sở Hùng mới bình tĩnh lại.

“Hừ! Chúng tôi sẽ tính toán món nợ này sau”, Sở Hùng bực bội hừ một tiếng nói: “Nếu đã không thể vào trong, vậy chúng ta không thể thắng vụ này được rồi”.

“Kế hoạch hiện tại là cố gắng hoàn thành việc dựng tượng cho đại thống soái, giành lấy sự yêu thích của đại thống soái. Lúc đó nhà họ Sở chúng ta sẽ được mọi người chú ý đến, chẳng phải vẫn sẽ vươn lên sao?”

“Ông hai nói chí phải”, Sở Lão Lục gật đầu nói.

Hội nghị đấu thầu lần này loại bỏ mấy cơ quan và gia tộc vô đạo đức như hiệp hội kinh doanh tỉnh và nhà họ Sở đã diễn ra rất suôn sẻ.

Mục Hàn lần lượt chia năm trăm tỷ tệ này cho các doanh nghiệp có nguyện vọng muốn phát triển kinh tế ở tỉnh.

Mười tỷ tệ của Lâm Nhã Hiên cũng được thông qua một cách thuận lợi.

Khiến Lâm Nhã Hiên rất ngạc nhiên.

Cô không khỏi nhớ đến câu nói mà Mục Hàn đã nói với cô trước đó, đừng nói là một tỷ, dù là mười tỷ cũng không thành vấn đề.

Lâm Nhã Hiên nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu làm sao Mục Hàn có thể làm được.

Dù sao hội nghị đấu thầu này quả thật không hề có bóng dáng tập đoàn Phi Long.

Nhưng lúc đi vào nhìn thấy ba người nhà họ Sở, Lâm Nhã Hiên lập tức hiểu ra ngay. Chắc chắn Mục Hàn đã dùng danh tiếng của nhà họ Sở mới có thể lấy được số tiền đầu tư mười tỷ tệ cho mình.

Thân là vương tộc, tầm ảnh hưởng của nhà họ Sở rất lớn.

Vừa nghĩ đến Mục Hàn căm ghét nhà họ Sở như vậy nhưng lại không tiếc lôi kéo quan hệ với nhà họ Sở vì mình, Lâm Nhã Hiên không khỏi cảm động.