Chương 465: Trấn áp Lâm Nhã Hiên
Hồ sơ dự thầu của nhà họ Lâm là dùng danh nghĩa của bà cụ Lâm để đưa đến.
Nội dung tuy hoa mỹ, viết dài dòng nhưng giữa các dòng đều sặc mùi tiền, câu nào cũng đều biểu thị triển vọng phát triển của tập đoàn Lâm Thị.
Giống như nhà họ Tần ở Sở Bắc, nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng đến đây kiếm chác.
Vốn dĩ Mục Hàn định cho nhà họ Lâm dấu gạch đỏ, nhưng Mục Hàn nhanh trí, chỉ sửa chỗ người gửi hồ sơ từ bà cụ Lâm thành Lâm Nhã Hiên.
Giao cho Lâm Nhã Hiên việc đầu tư, Mục Hàn rất yên tâm.
Suy cho cùng, sau khi tiếp quản tập đoàn Thiên Thành, Lâm Nhã Hiên đã thể hiện tài năng kinh doanh tài giỏi của mình.
Cùng lúc đó.
Nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Tất cả tề tựu ở trong sảnh.
Bà cụ Lâm hỏi Lâm Long: “Lâm Long, giải quyết mọi việc thế nào rồi?”
“Bà yên tâm”, Lâm Long cười tủm tỉm, nói: “Chuyện bên phía hiệp hội kinh doanh tỉnh, cháu đã sắp xếp xong rồi. Tuy rằng đã bỏ ra năm triệu tệ nhưng nếu giành được số tiền đầu tư thì tương lai chúng ta sẽ kiếm được một trăm triệu tệ, thậm chí vài trăm triệu tệ”.
“Nói đúng lắm”, bà cụ Lâm tỏ vẻ đồng ý: “Năm triệu này đáng đồng tiền bát gạo!”
“Trước mắt, chúng ta chỉ chờ hội nghị đấu thầu đầu tư bắt đầu, sau đó có thể bỏ túi một trăm triệu tệ tiền đầu tư rồi!”
“Với một trăm triệu tệ này, tập đoàn Lâm Thị của chúng ta sẽ rất có triển vọng!”
“Đúng rồi, bà ơi”, lúc này, Lâm Phi Yến đề nghị: “Cháu nghĩ rằng, có thể lợi dụng chuyện này để trấn áp Lâm Nhã Hiên”.
“Trấn áp nó bằng cách nào?”, bà cụ Lâm đột nhiên hứng thú hỏi.
Năm lần bảy lượt muốn tách Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên ra, nhưng đều thất bại, khiến bà cụ Lâm cảm thấy rất chán nản.
“Rất đơn giản”, Lâm Phi Yến cười nói: “Chúng ta có thể gọi Lâm Nhã Hiên tới đây, sau đó nói với cô ta rằng cô ta phải giành được số tiền đầu tư của hội nghị đấu thầu đầu tư này, nếu không, chúng ta sẽ không đồng ý để cô ta và Mục Hàn tổ chức đám cưới”.
“Ý kiến hay”, bà cụ Lâm khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Nhưng bà thấy chuyện này có vẻ không khả thi lắm. Với thực lực của Lâm Nhã Hiên, có vẻ không khó để giành được số tiền đầu tư trong hội nghị đấu thầu đầu tư?”
“Với thực lực hiện giờ của Lâm Nhã Hiên, thật sự không khó để giành được số tiền đầu tư trong hội nghị đấu thầu đầu tư”, dù sao cũng là anh em một nhà, Lâm Long hiểu được suy nghĩ của Lâm Phi Yến: “Nhưng chúng ta có thể thêm một điều kiện, ví dụ như muốn Lâm Nhã Hiên giành được ít nhất số tiền đầu tư một tỷ thì sao?”
“Việc này…”, bà cụ Lâm nghe xong, vui mừng khôn xiết.
Đây rõ ràng là ý kiến hay!
Hội nghị đấu thầu đầu tư lần này, ngoài các doanh nghiệp trong tỉnh ra còn có sự tham gia của nhiều doanh nghiệp đến từ các tỉnh khác, nên cạnh tranh rất gay gắt.
Mặc dù năm trăm tỷ tệ có vẻ rất nhiều, nhưng bị nhiều công ty tranh giành xâu xé như vậy, phần mà mỗi người có thể nhận được là vô cùng hạn chế.
Lấy được một đến năm trăm triệu tệ đã không tệ rồi.
Bảo lấy được một tỷ tệ thì quá khó rồi.
“Được! Cứ làm như vậy đi!”, bà cụ Lâm vỗ tay, lập tức gọi Lâm Nhã Hiên tới.
Lâm Nhã Hiên vốn đang bận, nhận được điện thoại khẩn cấp của bà cụ Lâm, tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn, vội vàng trở về nhà họ Lâm.
Bà cụ Lâm ngồi ở trên, vẻ mặt trang nghiêm, nhếch môi ra hiệu cho Lâm Long.
Lâm Long ngay lập tức nói với Lâm Nhã Hiên những yêu cầu đã bàn từ trước.
“Bà muốn cháu giành được một tỷ tiền đầu tư sao?”, Lâm Nhã Hiên nghe xong liền nói với vẻ mặt kinh ngạc: “Bà ơi, cháu không có hứng thú với hội nghị đấu thầu đầu tư này”.
“Lâm Nhã Hiên, bây giờ vấn đề không phải là cháu có hứng thú hay không. Mà đây là hội nghị đầu tư, có tổng cộng năm trăm tỷ tệ. Nếu cháu có thể thuận buồm xuôi gió giành được số tiền đầu tư thì bất kể là đối với tập đoàn Thiên Thành của cháu hay là với tập đoàn nhà họ Lâm chúng ta đều là cơ hội phát triển hiếm có, vì vậy cháu phải giành lấy nó”.
Lâm Phi Yến bên cạnh bổ sung thêm: “Nếu không, cô đừng mong nhà họ Lâm đồng ý đám cưới của cô với Mục Hàn!”
“Ngay cả sự phát triển của nhà mình mà còn chẳng quan tâm thì dựa vào đâu mà muốn nhận được sự chúc phúc của chúng tôi chứ?”
“Việc này…”, Lâm Nhã Hiên sững sờ.
Mặc dù nói Lâm Nhã Hiên đã nhận định chỉ yêu Mục Hàn, tuyệt đối sẽ không chia tay, nhưng nhà họ Lâm cũng là nhà của cô, cô không thể không để tâm đến họ.
Lâm Nhã Hiên bất lực, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được, cháu sẽ cố hết sức”.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Lâm Nhã Hiên lúc rời đi, mọi người nhà họ Lâm đều mỉm cười, có cảm giác kẻ tiểu nhân đắc ý.
Bởi trong mắt họ, việc Lâm Nhã Hiên giành được số tiền đầu tư một tỷ tệ là không thể.
Vì chuyện này mà cả ngày Lâm Nhã Hiên đều không vui vẻ gì.
Sau khi tan làm, cô vẫn mang bộ dạng hồn bay phách lạc.
“Vợ à, em sao thế?”, Mục Hàn nhận ra điều bất thường liền hỏi: “Có vẻ em không được vui!”
“Chồng à, em…”
Lâm Nhã Hiên cảm thấy trong lòng khó chịu không thoải mái, nên đã kể lại toàn bộ sự việc với Mục Hàn.
“Chỉ có thế thôi à?”, Mục Hàn nghe xong cười hỏi: “Anh còn tưởng xảy ra chuyện gì cơ?”
“Yên tâm đi, chỉ là một tỷ tệ tiền đầu tư thôi mà, anh giúp em”.
“Mỗi ngày em chỉ cần đi làm như bình thường là được rồi”.
“Hả?”, Lâm Nhã Hiên sửng sốt, hơi ngờ vực hỏi Mục Hàn.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Nhã Hiên lập tức nghe ngóng về hội nghị đấu thầu đầu tư lần này, người tổ chức là chính quyền tỉnh và không liên quan gì đến tập đoàn Phi Long.
Vì vậy, nếu lần này Mục Hàn muốn mượn thế lực của ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long để giành được khoản đầu tư một tỷ tệ cho mình thì điều này là không thể.
“Thôi kệ đi, có thể anh ấy thực sự có cách”.
Biết rõ là không thể, nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn tự an ủi mình.
Ở tỉnh.
Tòa nhà sang trọng với biển hiệu “Hiệp hội kinh doanh tỉnh” tọa lạc tại khu trung tâm sầm uất.
Ngoài cửa tấp nập đoàn người ra ra vào vào.
Đặc biệt trong những ngày này lượng xe cộ qua lại rất đông.
Chỉ trong một thời gian ngắn, hiệp hội kinh doanh đã trở thành cơ cấu nổi tiếng nhất tỉnh.
Lúc này, ba hội trưởng của hiệp hội kinh doanh tỉnh là Đường Dần, Chúc Sơn và Chu Bân đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhập khẩu của Italia, tay cầm chiếc ly thủy tinh đế cao, bên trong chứa rượu Lafite đời 1982, cụng ly chúc mừng.
“Đây đã là nhóm người thứ mười rồi đúng không?”, Đường Dần nhấp một ngụm hỏi.
“Đúng vậy”, Chúc Sơn gật đầu: “Trong hội nghị đấu thầu đầu tư này, hiệp hội kinh doanh tỉnh của chúng ta có quyền thế rất mạnh! Dù sao, mọi người đều hiểu rằng mặc dù đơn vị tổ chức là chính quyền tỉnh, nhưng hoạt động cụ thể cuối cùng vẫn phải dựa vào hiệp hội kinh doanh của chúng ta”.
“Vì thế, hội nghị đấu thầu đầu tư còn chưa bắt đầu, chúng ta đã nhận được gần một tỷ tệ tiền phí”.
Có thể thấy tâm trạng của Chúc Sơn rất tốt.
“Thật sự không biết các quan chức trong chính quyền tỉnh nghĩ gì, lại cho phép các công ty từ các tỉnh khác vào tỉnh ta tham gia hội nghị đấu thầu đầu tư, đây chẳng phải chuyện vớ vẩn sao?”
Vẻ mặt Chu Bân không hài lòng: “Chúng ta đều quen thuộc với các doanh nghiệp trong tỉnh nên dễ thu xếp, nhưng doanh nghiệp tỉnh khác thì không dễ kiểm soát rồi”.