Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 349




Chương 349: Khách không mời mà đến của nhà họ Bắc Dã

Lúc này, gia đình Bắc Dã Vọng không hề hay biết mối nguy hiểm sắp đến.

Kể từ sau khi con trai của ông ta là Bắc Dã Võ bị đánh tàn phế, hiển nhiên cả nhà Bắc Dã Vọng ở Sở Bắc đã khiêm tốn hơn rất nhiều, làm việc gì cũng cung kính với tập đoàn Phi Long.

Điều này cũng khiến Bắc Dã Vọng coi như trong cái rủi có cái may, Bắc Dã Vọng có thể ngày ngày bảo vệ con trai mình.

Trước đó, Bắc Dã Vọng ỷ vào bối cảnh gia thế nên thường xuyên gây chuyện, dù Bắc Dã Vọng có thể dẹp yên mọi chuyện, nhưng vẫn khiến nhà họ Bắc Dã lưu lại tiếng xấu trong dư luận.

Bắc Dã Vọng nhân dịp hiếm có này, muốn nhắc đến chuyện hôn nhân với Bắc Dã Võ.

Mặc dù Bắc Dã Võ không khác gì người tàn phế, nhưng dù sao cũng là con trai của hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc nên muốn lấy một người vợ cũng không khó khăn gì.

Sau khi lấy vợ, gia đình nhà Bắc Dã Vọng mới được coi là vui vẻ hạnh phúc.

Tối nay là bữa ăn mỗi tối chủ nhật một lần của nhà họ Bắc Dã.

Một đứa con trai, ba cô con gái của Bắc Dã Vọng và cả cô chú, cháu chắt trong nhà đều đến đông đủ.

Lúc nhà họ Bắc Dã đang ăn uống vui vẻ, từ bên ngoài bỗng xuất hiện một đám người không mời mà tới.

Người đầu tiên bước vào là bố con Mục Nhật Thiên và Mục Ngưu.

Tiếp đó là ba người Lốc Xoáy, Sóng Thần và Dịch Bệnh.

Sau khi năm người này bước vào, lần lượt xếp thành hai hàng.

Tưởng Thiên Sinh chậm rãi bước vào sau.

“Ô, đúng lúc đang ăn tối à!”, Tưởng Thiên Sinh liếc mắt nhìn đám người nhà họ Bắc Dã, nhẹ nhàng cười nói: “Nhiều người ở đây như vậy, nếu tôi đoán không nhầm, chắc hẳn đây là bữa cơm gia đình”.

“Nhưng như vậy cũng tốt, nếu đã đông đủ thì tôi đỡ phải mất công tìm từng người một”.

“Này, ông là ai?”, một trong những cháu trai của nhà họ Bắc Dã là Bắc Dã Nam Vọng lập tức trách cứ: “Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, là nơi ông có thể tùy ý đến làm loạn sao?”

Từ trước đến nay, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc luôn là thế lực hàng đầu ở Sở Bắc.

Sau khi hợp tác với tập đoàn Phi Long thì địa vị của họ cũng ngày càng tăng cao.

Vì vậy, đám con cháu trong nhà họ Bắc Dã mới nói chuyện cao ngạo như vậy.

Dám hỗn láo ở trong nhà họ Bắc Dã như thế này thì Tưởng Thiên Sinh là người đầu tiên.

“Tôi là ai ư?”, Tưởng Thiên Sinh cười nhếch mép, nói với Mục Nhật Thiên: “Ông giới thiệu cho cậu ta đi”.

“Được thôi!”, Mục Nhật Thiên gật đầu, đi tới cạnh ba người Lốc Xoáy và nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Đám người nhà họ Bắc Dã các người hãy nhìn cho rõ, ba vị trước mắt này, lần lượt là Lốc Xoáy, Sóng Thần và Dịch Bệnh!”

“Lốc Xoáy, Sóng Thần và Dịch Bệnh?”, nghe thấy ba cái tên này, khuôn mặt Bắc Dã Vọng biến sắc, ông ta kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ bọn họ là ba người trong tứ đại Kim Cang dưới trướng của Tưởng Đỉnh Thiên – người đã bế quan suốt năm mươi năm nay?”

“Không hổ danh là gia chủ của nhà họ Bắc Dã, cũng coi như có chút kiến thức”, Mục Nhật Thiên mỉm cười nói.

Có thể nói bốn cái tên Lốc Xoáy, Sóng Thần, Dịch Bệnh và Tai Ương trong tứ đại Kim Cang này tựa như sấm sét giữa trời quang đối với Bắc Dã Vọng.

Tứ đại Kim Cang nhưng lại chỉ có ba người đến, trong lòng Bắc Dã Vọng bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

“Ông đều nhận ra ba trong tứ đại Kim Cang rồi “, Mục Nhật Thiên tiếp tục nói: “Bây giờ tiếp tục giới thiệu với ông về người cuối cùng này, ông ấy là đệ tử đích truyền của cụ Tưởng – Tưởng Đỉnh Thiên, tên là Tưởng Thiên Sinh!”

Vừa nghe đến cái tên Tưởng Thiên Sinh, sắc mặt Bắc Dã Vọng lại biến đổi.

Đừng nhìn vào dáng vẻ nho nhã của Tưởng Thiên Sinh mà lầm, trên thực tế ông ta là một con quỷ háo sắc tàn ác.

Ông ta ỷ vào thế lực của Tưởng Đỉnh Thiên, trong năm mươi năm nay, có không ít cô gái xinh đẹp bị hãm hại.

“Không biết ông Tưởng đột nhiên đến nhà họ Bắc Dã chúng tôi là có gì muốn dặn dò?”, Bắc Dã Vọng hơi lo lắng thấp thỏm hỏi.

“Dặn dò ư, không có”, Tưởng Thiên Sinh mỉm cười nói: “Nhưng tôi ngửi thấy mùi thơm từ đồ ăn của các ông, đột nhiên cảm thấy hơi đói nên muốn ngồi xuống ăn tối cùng mọi người”.

“Có thể ăn cơm tối với ông Tưởng là vinh hạnh của nhà họ Bắc Dã chúng tôi!”, Bắc Dã Vọng dặn dò quản gia: “Lấy thêm một cái ghế và một bộ bát đũa!”

Tuy nhiên, khi người giúp việc mang thêm ghế đến, Tưởng Thiên Sinh lại không ngồi xuống.

Ông ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn Bắc Dã Vọng.

“Ồ? Ông Tưởng, ông xem, là tôi già rồi nên hồ đồ!”, Bắc Dã Vọng nhanh chóng hiểu ra, chủ động đứng lên và làm động tác mời với Tưởng Thiên Sinh: “Mời ông Tưởng ngồi!”

Lúc này Tưởng Thiên Sinh mới hài lòng gật đầu, ngồi ở vị trí thuộc về Bắc Dã Vọng.

“Quá đáng lắm rồi!”, Bắc Dã Nam Vọng nhìn thấy vậy liền nổi giận đùng đùng, không nhẫn nhịn được lại chỉ trích: “Ông Tưởng gì chứ, ông là cái thá gì, lại dám bất kính với gia chủ nhà họ Bắc Dã như vậy! Tôi thấy ông đang muốn dạy dỗ thì có”.

“Dạy dỗ phải không?”, Bắc Dã Nam Vọng vừa dứt lời, Lốc Xoáy đã bước tới trước với thân hình cao lớn.

Hắn dùng hai ngón tay nhấc bổng Bắc Dã Nam Vọng lên, sau đó kéo đầu anh ta và đập mạnh vào tường.

Chẳng mấy chốc, dưới tiếng “ầm ầm ầm”, đầu Bắc Dã Nam Vọng chảy máu, thậm chí không có lực đánh trả.

Sau khi vứt Bắc Dã Nam Vọng nằm lê lết dưới đất, Lốc Xoáy rút một chiếc đũa, điên cuồng đâm vào mặt Bắc Dã Nam Vọng, cho đến khi khuôn mặt anh ta biến dạng, hoàn toàn không còn hình dạng con người.

Bắc Dã Nam Vọng chật vật đau đớn một hồi, sau đó nhanh chóng biến thành cái xác không hồn.

Cảnh tượng khủng khiếp như vậy xảy ra trước mắt khiến người nhà họ Bắc Dã sợ chết khiếp.

Ai nấy đều vô thức run lẩy bẩy.

Ngay cả bố con Mục Nhật Thiên cũng vô cùng sợ hãi.

Chẳng trách Tưởng Đỉnh Thiên có thể xưng bá ở tỉnh, trở thành người đầu tiên mà qua năm mươi năm bế quan vẫn không một ai dám đắc tội và làm lung lay vị trí của cụ ta.

Với thủ đoạn tàn khốc như Lốc Xoáy thì liệu mấy người có thể sánh được?

Tưởng Thiên Sinh vẫn cứ như không có chuyện gì xảy ra, cầm đũa lên gắp vài món ăn, còn không ngừng gật đầu nói: “Ừ, hương vị không tồi! Bữa cơm của nhà Bắc Dã các ông cũng được đấy!”

 

Mặc dù trong lòng rất căm hận nhưng Bắc Dã Vọng vẫn cố kiềm chế, khiêm tốn nói: “Ông Tưởng quá khen!”

“Ồ! Sao các người lại không ăn?”, Tưởng Thiên Sinh lướt nhìn đám người nhà họ Bắc Dã một lượt với bộ dạng tươi cười, sau đó lại quét mắt nhìn cô gái trẻ đang khóc nức nở: “Sao cô ta lại khóc?”

Bắc Dã Vọng cố kìm nén sự đau buồn và cơn giận của mình, nói: “Người vừa chết là chồng của nó, cháu trai của tôi, Bắc Dã Nam Vọng!”

“Hóa ra là như vậy!”, Tưởng Thiên Sinh liếc mắt nhìn vợ của Bắc Dã Nam Vọng từ trên xuống dưới: “Người chồng bất tài như vậy, chết thì cũng chết rồi, có gì mà khóc chứ!”

“Tôi biết rồi, chắc chắn là cô cảm thấy không có chồng, buổi tối sẽ rất cô đơn! Nhưng không sao, đêm nay tôi đã đến rồi thì sẽ không để cô một mình đâu!”

Vợ của Bắc Dã Nam Vọng trông nhỏ nhắn và xinh đẹp, Tưởng Thiên Sinh vừa nhìn đã thích.

“Người đẹp, lại đây, lại đây ngồi bên cạnh tôi!”, Tưởng Thiên Sinh ra hiệu cho vợ của Bắc Dã Nam Vọng.

Nhìn thấy vợ của Bắc Dã Nam Vọng vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt Tưởng Thiên Sinh lập tức đanh lại.

“Không lại đây đúng không?”, Tưởng Thiên Sinh lạnh lùng hừ một tiếng, rồi ra hiệu cho Lốc Xoáy.