Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 310




Chương 310: Kế một hòn đá ném hai con chim

Thấy người kia biết danh hiệu của mình, tim Tần Quảng Vương đập thình thịch: “Các người cố ý chặn đường tôi?”

“Không sai!”, Quỳ Ngưu khoanh tay trước ngực, bộ dạng lười nhác nói: “Ông ba, chúng tôi đợi ông đã lâu”.

Nghĩ tới cái chết của hai con quỷ Âm Dương, Tần Quảng Vương nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào kẻ lẻn vào khu nhà họ Tần giết chết hai con quỷ Âm Dương trước đó là các người?”

“Không phải”, Quỳ Ngưu lắc đầu đáp.

“Nếu không phải các người thì tốt”, Tần Quảng Vương âm thầm thở phào, đắc ý nói: “Các người chỉ có hai người, bên tôi có mười mấy người, nếu đánh nhau thật thì e rằng các người sẽ chịu thiệt đấy!”

Tần Quảng Vương sợ làm lỡ thời gian chạy trốn, không muốn mất thời gian vào việc đánh nhau.

Thế nên ông ta định dọa cho bọn họ rời đi.

“Ông ba người đông thế mạnh, chúng tôi sợ quá đi!”, Quỳ Ngưu bật cười, vẻ mặt thản nhiên nói: “Nếu là chúng tôi cộng thêm bọn họ nữa thì sao?”

Lúc này, Chúc Long và Thao Thiết cũng xuất hiện ở trước mặt Tần Quảng Vương.

“Giới thiệu một chút, người ở phía bên trái tôi có biệt hiệu Chúc Long, người ta hay gọi anh Long, là tổng giám đốc tập đoàn Phi Long”.

“Còn người bên phải tôi có biệt hiệu Thao Thiết, chính là người đã giết chết hai con quỷ Âm Dương không lâu trước đây”.

Quỳ Ngưu không nhanh không chậm giới thiệu.

“Cái gì?”, Tần Quảng Vương bỗng chốc sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, miệng lẩm bẩm: “Chúc Long, Thao Thiết, lẽ nào hai người chính là Quỳ Ngưu và Hoàng Điểu trong tứ đại chiến thần?”

“Xem như ông có mắt nhìn”, Hoàng Điểu bĩu môi nói.

“Không ngờ tứ đại chiến thần lại đồng thời xuất hiện, cho dù Thập Điện Diêm La tôi có bản lĩnh lên trời xuống đất cũng khó mà qua khỏi kiếp nạn này”, Tần Quảng Vương ngửa mặt lên trời thét dài, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Xem ra đại thống soái cũng đã can dự vào”.

“Chẳng qua, có một chuyện tôi không hiểu lắm, hạng người nhỏ bé như tôi thì có gì đáng để đại thống soái phải đích thân ra tay?”

“Nếu tôi không ra tay, sợ rằng ông sẽ ra tay với tôi mất”, lúc này Mục Hàn đi tới, cười thật tươi nói: “Thập Điện Diêm La – ông ba nhà họ Tần, danh tiếng lớn thật đấy!”

“Cậu là?”, thấy tứ đại chiến thần đều đồng loạt gọi Mục Hàn là đại ca, Tần Quảng Vương hít sâu một hơi, giọng điệu cũng trở nên cung kính hơn: “Cậu là đại thống soái sao?”

Mặc dù Tần Quảng Vương tung hoành Sở Bắc ba mươi năm chưa từng gặp đối thủ, nhưng trong mắt đại thống soái, ông ta chỉ như con kiến mà thôi.

Chỉ dùng một tay là có thể giết chết.

“Không sai, tôi chính là đại thống soái!”, Mục Hàn gật đầu, thản nhiên nói: “Đồng thời tôi còn có một thân phận khác là người chồng ở rể của Lâm Nhã Hiên, là cái gai trong mắt nhà họ Tần”.

“Tên tôi là Mục Hàn!”

“Cậu chính là Mục Hàn?”, Tần Quảng Vương không khỏi kinh hãi.

Đầu óc hoạt động nhanh chóng.

Nghĩ tới đám người Đường Bắc Sơn, Mục Hạo Thần, Đạo Môn Lão Cửu và hiệp hội kinh doanh Sở Bắc thà chết cũng không đứng về phía nhà họ Tần, rõ ràng là họ đã biết thân phận thật sự của Mục Hàn.

Thảo nào tập đoàn Phi Long có thể hoạt động thuận lợi ở Sở Bắc.

Hóa ra đằng sau nó có bối cảnh to lớn như vậy.

Mục Hàn liếc nhìn Tần Quảng Vương: “Tôi nghe nói ông chuẩn bị ra mặt thay nhà họ Tần xử lý tôi à?”

“Không dám, tôi không dám!”, Tần Quảng Vương lập tức toát mồ hôi lạnh trên trán, không còn khí thế kiêu căng hống hách của Thập Điện Diêm La nữa, mà hạ giọng nói: “Nếu tôi biết cậu là đại thống soái thì tôi tuyệt đối không dám bước chân vào Sở Bắc nửa bước”.

“Nhưng ông đã bước chân vào rồi, hơn nữa hai tay ông còn nhuốm đầy máu tanh”, Mục Hàn thản nhiên nói. Tuy ngữ khí của Mục Hàn rất bình thản, nhưng vào tai Tần Quảng Vương lại chẳng khác nào bùa đòi mạng.

Tần Quảng Vương nhũn cả hai chân, quỳ thụp xuống đất, ra sức dập đầu: “Tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến, mong đại thống soái giơ cao đánh khẽ!”

“Muốn tôi giơ cao đánh khẽ cũng được”, Mục Hàn nói: “Nếu ông muốn giữ mạng thì phải để lại thứ khác”.

“Nếu không thì chỉ đành lấy mạng đền mạng!”

“Từ khi ông đến Sở Bắc đã có ba người liên tiếp chết trong tay ông không trực tiếp thì là gián tiếp, ông dùng một mạng đền ba mạng, lời lắm đấy!”

“Đại thống soái!”, Tần Quảng Vương suy nghĩ nhanh chóng, lập tức nghĩ ra một ý: “Tài sản của tôi trong nhà họ Tần ở tỉnh có hơn ba mươi tỷ, bây giờ tôi sẽ sung vào công quỹ hết, giao cho đại thống soái xử lý!”

“Đại thống soái thấy như vậy có được không?”

Ba mươi tỷ đã là tất cả gia sản của Tần Quảng Vương, một khi giao nó ra thì sẽ táng gia bại sản.

Nhưng với Tần Quảng Vương mà nói, chỉ cần giữ được mạng sống thì không sợ không kiếm lại được tiền.

“Nhìn ông thành khẩn như vậy, tôi miễn cưỡng đồng ý với ông”, Mục Hàn cố ý tỏ ra khó xử, nói: “Được thôi! Nhưng thời gian của tôi có hạn, nếu trong vòng mười phút mà tôi chưa thấy tiền về tài khoản thì tôi chỉ đành lấy mạng ông vậy”.

“Chắc chắn, chắc chắn!”, Tần Quảng Vương lau mồ hôi trên trán.

Sau đó, ông ta lập tức gọi điện cho nhà họ Tần ở tỉnh, yêu cầu nhân viên tài vụ mau chóng chuyển hết tất cả tài sản dưới tên ông ta thành ba mươi tỷ tiền mặt, gửi vào tài khoản giao dịch mà Mục Hàn chỉ định thông qua ngân hàng điện tử.

Sau khi Hoàng Điểu xác nhận ba mươi tỷ đã đến tài khoản thì ra dấu OK với Mục Hàn.

“Ông ba làm việc đúng là nhanh nhẹn!”, Mục Hàn cười nói: “Ông ba, sau khi về tỉnh nhớ thu đuôi lại mà làm người, hành động khiêm tốn, tránh việc trở thành chim đầu đàn”.

“Về phần Sở Bắc, sau này ông đừng đến đây nữa”.

“Vâng, vâng, vâng!”, Tần Quảng Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chung quy cũng giữ lại được cái mạng nhỏ.

Tin tức Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương thất bại thảm hại ở Sở Bắc nhanh chóng được lan truyền rộng khắp.

Các gia tộc lớn ở Sở Bắc đều reo hò ăn mừng.

Chỉ có khu nhà họ Tần vì tránh đầu ngọn gió mà đóng chặt cửa.

Thậm chí có một dạo công ty Tần Thị cũng đi đến bờ vực phải đóng cửa dừng kinh doanh.

Tin tức Chính phủ đưa ra là Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương thủ đoạn tàn nhẫn, xem thường mạng người, chọc giận đại thống soái, cho nên đại thống soái ra tay trấn áp, đuổi Tần Quảng Vương ra khỏi Sở Bắc. Hơn nữa, Tần Quảng Vương tự nguyện nộp lên ba mươi tỷ tài sản cá nhân để chuộc mạng, được đại thống soái sung vào ngân sách của Sở Bắc.

 

Tin tức này khiến các gia tộc lớn ở Sở Bắc xưng tụng đại thống soái là vị thần hộ mệnh của Sở Bắc.

“Thằng nhóc Mục Hạo Thần này có chuyện gì thế?”

Tại nhà họ Mục ở thủ đô.

Biết được tin tức ở Sở Bắc, Mục Thịnh Uy vô cùng tức giận, nói: “Tôi bảo là đi đối phó với Mục Hàn và cả tập đoàn Phi Long chống lưng cho Mục Hàn, thằng khốn này lại đi chọc vào nhân vật ấy để làm gì?”

“Bây giờ thì tốt rồi, bị người đó hạ lệnh lui về ở ẩn luôn rồi!”

“Mất đi tư cách cạnh tranh làm người thừa kế của nhà họ Mục ở tỉnh, sau này chúng ta muốn khống chế nhánh nhà họ Mục ở tỉnh e là càng thêm khó”.

“Thịnh Uy, tôi lại cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có”, trưởng lão Mục Nhật Thiên đứng ở bên cạnh lại thong thả nói: “Tập đoàn Tam Hưng rút khỏi Sở Bắc, đám người Đường Bắc Sơn lui về ở ẩn, miếng bánh ngon như thị trường Sở Bắc lại bỏ trống rồi”.

“Nếu lúc này nhà họ Mục ở tỉnh can thiệp vào thị trường Sở Bắc, chúng ta có thể dùng kế một hòn đá ném hai con chim!”