Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 159




Chương 159: Lưu trọc ở Sở Bắc

Câu nói của Tần Phiêu khiến Mục Hàn ý thức được tình cảnh của Lâm Nhã Hiên đang vô cùng nguy hiểm.

Chậm trễ thêm một giây một phút nữa thì Lâm Nhã Hiên có thể bị Chủ tịch Lưu vấy bẩn bất cứ lúc nào.

Mục Hàn lập tức gọi điện cho Mộ Dung Phong: “Mộ Dung Phong, cho ông ba mươi giây, lập tức kiểm tra rõ ràng cho tôi biết, Chủ tịch Lưu của ngân hàng Sở Bắc đang ở chỗ nào của khách sạn Ngân Thái?”

Chỉ cho ba mươi giây?

Mộ Dung Phong lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Chưa đến hai mươi giây, Mộ Dung Phong đã trả lời Mục Hàn: “Thưa Điện Chủ, Chủ tịch Lưu thường thuê dài hạn phòng 888 ở khách sạn Ngân Thái, phòng 888 nằm trên tầng ba mươi của khách sạn. Nếu bây giờ cậu lái xe qua đó, với tình hình giao thông trong thành phố e rằng ngay cả xe xịn cũng không tới kịp!”

Sau khi Mộ Dung Phong nhận được chỉ thị của Mục Hàn, ông ấy không chỉ điều tra ra vị trí lúc này của Chủ tịch Lưu.

Mà còn biết Lâm Nhã Hiên đang ăn cơm tối với Chủ tịch Lưu ở khách sạn Ngân Thái.

Theo đám tai mắt báo cáo, sau khi Lâm Nhã Hiên uống rượu say đã bị Chủ tịch Lưu đưa đến phòng 888 rồi.

Dám giở trò với người phụ nữ của Điện Chủ Điện Long Vương ư?

Giỏi đấy!

Mục Hàn hỏi: “Vậy máy bay trực thăng thì sao?”

“Nếu dùng máy bay trực thăng thì có thể đến khách sạn Ngân Thái trong thời gian ngắn nhất!”, Mộ Dung Phong đáp.

“Được!”, Mục Hàn gật đầu: “Mộ Dung Phong, ông lập tức gửi cho tôi vị trí cụ thể của phòng 888 trong khách sạn Ngân Thái, tôi sẽ bảo Tư Mã Thanh Vân chuẩn bị trực thăng ngay!”

Tư Mã Thanh Vân nhận được lệnh của Mục Hàn, lập tức điều động một chiếc trực thăng quân sự.

Mục Hàn dùng trực thăng quân sự lao về phía khách sạn Ngân Thái với tốc độ nhanh nhất.

Lúc này, Mộ Dung Phong cũng đã gửi vị trí cụ thể của phòng 888 trong khách sạn Ngân Thái cho Mục Hàn.

Người muốn thưởng thức cô gái xinh đẹp Lâm Nhã Hiên như Chủ tịch Lưu lại không hề hay biết chuyện gì, vô cùng hưng phấn cởi hết quần áo của mình, còn đi tắm rửa. Sau khi ra khỏi phòng tắm, ông ta đi về phía Lâm Nhã Hiên đang nằm trên chiếc giường lớn.

“Người đẹp à, tôi tới rồi đây!”

Chủ tịch Lưu đi tới bên giường lớn, nhìn gương mặt Lâm Nhã Hiên đỏ bừng, say không biết gì, trông vô cùng quyến rũ.

“Vù vù vù!”

Lúc này, Chủ tịch Lưu đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, có một chiếc trực thăng quân dụng đang lơ lửng bên ngoài.

Sau đó, cửa trực thăng mở ra.

Một người đàn ông lao về phía cửa sổ phòng khách sạn.

Một tiếng động lớn vang lên, cửa sổ kính vỡ tan trên mặt đất.

Mục Hàn bước vào phòng 888 như một vị thần giáng trần.

Dọa Chủ tịch Lưu sợ chết khiếp.

“Cậu… cậu là ai?”

“Cậu muốn làm gì?”

Chủ tịch Lưu run lẩy bẩy.

Mục Hàn không trả lời, liếc nhìn Lâm Nhã Hiên vẫn đang nằm trên giường, quần áo chỉnh tề, chỉ là say không biết gì nữa, có lẽ Chủ tịch Lưu vẫn chưa làm gì.

Mục Hàn yên tâm hơn, lạnh lùng nhìn Chủ tịch Lưu rồi hỏi: “Ông là Chủ tịch Lưu đúng không?”

“Đúng vậy!”, Chủ tịch Lưu cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Cậu là ai? Tại sao lại đột nhập vào phòng của tôi? Có tin tôi báo cảnh sát đến bắt cậu không hả?”

Tận mắt nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt nhảy ra khỏi trực thăng quân sự rồi phá vỡ cửa kính ở tầng ba mươi xông vào.

Nói không sợ là giả.

“Thân phận của tôi, ông không xứng để biết!”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Tôi cho ông hai lựa chọn, một là nhảy xuống từ chỗ này tự kết liễu mạng sống của bản thân, hai là tự chặt đứt tay chân, tàn phế suốt đời!”

Nói xong, Mục Hàn ném thẳng dao găm xuống đất.

Rồng cũng có vảy ngược.

Lâm Nhã Hiên chính là vảy ngược của Mục Hàn, dám có ý đồ với Lâm Nhã Hiên thì Mục Hàn sẽ khiến ông ta phải trả giá đắt.

“Cái gì?”, Chủ tịch Lưu sợ hãi: “Sao cậu dám?”

“Đương nhiên, ông cũng có thể chọn báo cảnh sát”, Mục Hàn bình tĩnh nói: “Chỉ là, tôi không thể đảm bảo, trước khi cảnh sát đến, ông có còn sống được hay không”.

“Hơn nữa, chỉ dựa vào chuyện ông đang làm, cảnh sát tới thì cũng là tới để bắt ông!”

Nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị của Mục Hàn, Chủ tịch Lưu cảm thấy rùng mình.

Chủ tịch Lưu biết chắc người đàn ông trước mắt sẽ chính tay giết chết ông ta.

“Tôi…”, giọng Chủ tịch Lưu run rẩy: “Tôi chọn sống!”

“Vậy thì tự chặt đứt chân tay, tàn phế suốt đời đi!”, Mục Hàn chỉ vào con dao găm trên mặt đất: “Ông muốn tự làm hay để tôi giúp?”

“Tôi tự làm!”, cả người Chủ tịch Lưu run lẩy bẩy, hai tay cầm dao lên, cả người ngã quỵ xuống.

Lúc Chủ tịch Lưu một tay cầm dao, một tay duỗi ra thì đột nhiên ông ta di chuyển.

Tiếng hét lớn vang lên, ông ta cầm dao lao về phía Mục Hàn.

Nhưng một người bình thường như Chủ tịch Lưu làm sao có thể là đối thủ của Mục Hàn.

Mục Hàn không hề tránh né, thậm chí còn không thèm nhúc nhích chân, khi Chủ tịch Lưu lao tới, anh liền nắm lấy con dao, thuận lợi chặt đứt tay chân của Chủ tịch Lưu.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát.

“A!”

Tiếng hét đau đớn của Chủ tịch Lưu vang vọng cả căn phòng.

“Tay của tôi, chân của tôi…”

Chủ tịch Lưu, người đã trở thành một kẻ vô dụng hoàn toàn, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mục Hàn: “Mày dám đối xử với tao như vậy! Có giỏi thì mày giết tao đi! Chỉ cần tao còn sống, thì mày nhất định sẽ phải chết!”

“Đã ra nông nỗi này rồi mà còn kiêu ngạo vậy sao?”, Mục Hàn chế nhạo: “Tôi nói cho ông biết, ông là con trai của Lưu trọc Sở Bắc đúng không? Tôi không giết ông, chính là để ông về đưa một bức thư cho bố ông mà thôi!”

Một đại gia ăn chơi như Chủ tịch Lưu có thể ngồi lên vị trí chủ tịch ngân hàng Sở Bắc thì đương nhiên là nhờ vào thế lực của gia tộc phía sau.

 

Lưu trọc Sở Bắc!

Ở Sở Bắc, đây là gia tộc giàu có nhất, dưới trướng có các sản nghiệp liên quan đến bất động sản, khoáng sản, vận chuyển v.v… Tài sản trên mười tỷ. Không hề khoa trương khi nói sự phát triển kinh tế của Sở Bắc đều phụ thuộc hoàn toàn vào Lưu trọc.

Với thực lực kiểm soát mạch kinh tế của Sở Bắc như vậy, Lưu trọc đương nhiên sẽ không để miếng thịt mỡ béo bở như ngân hàng Sở Bắc vào tay người ngoài.

Lúc Chủ tịch Lưu đứt hết chân tay, bị Mục Hàn cho người đưa về biệt thự nhà họ Lưu, toàn bộ người của nhà họ Lưu đều vô cùng tức giận.

Cảnh tượng máu me kinh hoàng khiến nhà họ Lưu càng thêm phẫn nộ.

Đường đường là nhà họ Lưu ở Sở Bắc, giàu có bậc nhất, kiểm soát huyết mạch kinh sở của Sở Bắc.

Mà người thừa kế duy nhất lại bị chặt hết chân tay, còn bị đuổi về.

“Là ai?”, Lưu trọc đeo đầy trang sức nhìn đứa con trai đang hấp hối, mười ngón tay siết chặt, gằn giọng nói: “Tao phải giết hắn!”

“Là Lâm Nhã Hiên của công ty Tần Thị!”, Chủ tịch Lưu khóc lóc: “Gã đàn ông kia chính là Mục Hàn, chồng của Lâm Nhã Hiên!”

“Tập hợp tất cả mọi người, lập tức đến công ty Tần Thị cho tao!”, Lưu trọc gầm lên.

Lưu trọc có thể đạt được vị trí kiểm soát huyết mạch của nền kinh tế Sở Bắc là bởi vì ngoài việc ông ta dám liều mạng, thì ông ta còn nuôi một đám đàn em hung ác.