Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 137




Người anh rể của mình có bản lĩnh gì, Lâm Thù Nhi là người hiểu rõ nhất.

Lâm Thù Nhi không hề để tâm tới những gì Mục Hàn nói.

Tuy rằng Mục Hàn đã hứa như vậy, nhưng anh lại không hiểu mấy về những ngôi sao đông fan như Lộc Chiến.

Anh có chút hối hận vì vừa rồi không lưu lại số điện thoại của Lộc Chiến.

Nhưng Mục Hàn ngay tức khắc nghĩ tới một người, bèn gọi cho Mộ Dung Phong: “Mộ Dung Phong, ngôi sao đang nổi Lộc Chiến thuộc công ty giải trí nào vậy?”

“Ồ, Lộc Chiến thuộc công ty giải trí Tinh Huy. Công ty giải trí Tinh Huy là một trong bốn công ty hàng đầu của Thiên Triều, đồng thời cũng là một trong những sản nghiệp của Điện Long Vương”.

Mộ Dung Phong trả lời.

“Sản nghiệp của Điện Long Vương?”, Mục Hàn không khỏi híp mắt lại: “Thế thì hơi thú vị đấy!”

“Lập tức liên lạc với Lộc Chiến, bảo anh ta lăn ra đây gặp tôi!”, Mục Hàn dặn dò.

Mộ Dung Phong còn chưa biết chuyện ở sân bay Sở Bắc, cho nên lập tức gọi điện cho Lộc Chiến, nói với anh ta ông chủ lớn muốn gặp anh ta.

“Ông chủ lớn cũng đang ở sân bay Sở Bắc sao?”, Lộc Chiến nhận được thông báo của Mộ Dung Phong thì hơi bất ngờ.

“Thế thì tốt quá!”, trước mắt chị Linh chợt bừng sáng, mừng rỡ không thôi: “Chiến Chiến, cơ hội rửa sạch nhục nhã của chúng ta đến rồi!”

“Hả?”, Lộc Chiến không hiểu.

“Người vừa rồi đúng là thủ trưởng chiến khu, chúng ta không đắc tội được”, chị Linh nói ra cách nghĩ của mình: “Nhưng bây giờ ông chủ lớn đã đến đây! Công ty giải trí Tinh Huy là một trong bốn công ty hàng đầu thuộc ngành giải trí ở Thiên Triều, đằng sau ông chủ lớn có thế lực hùng mạnh, quan hệ với quân đội không tồi. Chỉ cần chúng ta kể khổ trước mặt ông chủ lớn, dựa vào hơn một trăm triệu fan của cậu, ông chủ lớn chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ”.

“Đến lúc đó, có thể người kia sẽ bị áp lực mà xin lỗi chúng ta”.

“Chị Linh, ý hay đấy!”, Lộc Chiến cũng vui mừng không thôi.

Lộc Chiến là một ngôi sao với hơn một trăm triệu fan, cho dù đi đến đâu cũng được ủng hộ rầm rộ, chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy.

Chuyện này nhất định không thể nhẫn nhịn.

Khi Mục Hàn đi ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Thù Nhi trợn mắt, tức giận nói: “Không phải anh bảo chỉ cần anh nói một câu thôi sao? Vậy vấn đề đến rồi, Chiến Chiến ở đâu?”

“Sẽ đến nhanh thôi”, Mục Hàn trả lời.

“Anh rể, tôi rất khâm phục anh, nói dối mà mặt không đổi sắc”, Lâm Thù Nhi chế nhạo.

“Chiến Chiến, đúng là Chiến Chiến kìa!”, lúc này Tư Đồ Doãn Nhi trở nên kích động, ra sức lắc người Lâm Thù Nhi, chỉ về phía không xa nói: “Thù Nhi, cậu mau nhìn đi, đúng là Chiến Chiến thật!”

Lâm Thù Nhi bị lắc cho choáng váng đầu óc, nhìn theo hướng Tư Đồ Doãn Nhi chỉ thì không khỏi ngây người.

Đúng là Lộc Chiến!

Mặt khác, lúc Lộc Chiến và chị Linh đi về phía Mục Hàn, trong lòng hai người đều thấp thỏm không yên.

Bởi vì bọn họ cũng đã nhìn thấy Mục Hàn.

“Làm sao đây chị Linh? Không phải anh ta biết chúng ta định tố giác với ông chủ lớn nên đợi ở đây chặn đường chúng ta đấy chứ?”

Bây giờ Lộc Chiến đang rất hoảng loạn.

“Không thể nào!”, chị Linh lắc đầu nói: “Sao anh ta lại biết suy nghĩ của chúng ta được? Lát nữa chúng ta đi vòng qua chỗ anh ta là được! Chúng ta không đắc tội nổi, chẳng lẽ lại không tránh nổi luôn sao!”

“Nhưng mà, không phải cấp trên nói ông chủ lớn ở vị trí này sao?”, Lộc Chiến hoài nghi.

Xung quanh đây ngoại trừ ba người Mục Hàn, Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi thì không còn ai khác nữa.

“Đợi một chút, cấp trên gửi cho tôi một bức ảnh của ông chủ lớn, tôi xem trước đã”, chị Linh nhận được tin nhắn Zalo.

Trải qua chuyện của ông Chử, Mộ Dung Phong đã để ý hơn, ông ấy gửi một bức ảnh của Mục Hàn cho chị Linh, tránh xuất hiện lại tình cảnh khó xử nhận nhầm người.

“Ông chủ lớn trông như thế nào? Chắc chắn là tuấn tú khoáng đạt, rất phong độ đúng không? Chị Linh, mau cho tôi xem…”, Lộc Chiến đầy vẻ chờ mong ghé đầu sang, nhưng sau khi nhìn thấy nhân vật trong bức ảnh, anh ta lập tức trợn tròn mắt sững sờ.

Người trong bức ảnh Mộ Dung Phong gửi tới lại chính là Mục Hàn!

“Anh ta, anh ta… lại chính là ông chủ lớn?”, Lộc Chiến hoảng đến mức mất hết hồn vía.

“Chuyện này…”, nghĩ tới kế hoạch vừa rồi của mình, trong nháy mắt chị Linh cảm thấy mình như một đứa ngốc.

“Mau đi gặp ông chủ lớn!”, Lộc Chiến và chị Linh bước nhanh tới.

“Ông ch… Anh Mục!”, lúc đến trước mặt Mục Hàn, hai người vẫn còn run lẩy bẩy, nhớ ra Mộ Dung Phong dặn không được tiết lộ thân phận của Mục Hàn thế là vội vàng sửa lời: “Không biết anh gọi chúng tôi tới có gì dặn dò?”

“Cũng không có chuyện gì lớn”, Mục Hàn hất hàm về phía Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi, nói: “Chỉ là hai đứa nhóc này muốn có chữ kí của anh mà thôi!”

“Có được không ạ?”, Tư Đồ Doãn Nhi vô cùng phấn khích.

“Quá được ấy chứ!”, Lộc Chiến vội vàng gật đầu, nói: “Có thể kí tên cho hai cô gái xinh đẹp đây là vinh hạnh của tôi!”

“Em muốn chụp ảnh chung có được không?”, Lâm Thù Nhi hỏi.

“Không thành vấn đề!”, Lộc Chiến đồng ý ngay lập tức: “Các em muốn chụp bao nhiêu cũng được!”

“Nhưng mà Chiến Chiến, anh bận việc như vậy, chúng em có làm lỡ thời gian của anh không?”, Lâm Thù Nhi hơi áy náy nói.

“Không sao, không sao”, thái độ của Lộc Chiến luôn tốt đến nỗi khiến Lâm Thù Nhi hoài nghi về cuộc đời: “So với việc chụp ảnh cùng hai cô gái xinh đẹp, công việc của tôi thật sự không đáng nhắc tới”.

Tiếp đó, Lộc Chiến không những kí tên cho Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi, mà còn chụp chung với hai cô gái rất nhiều bức ảnh, giống như người mẫu vậy. Trước khi chụp mỗi bức, Lộc Chiến đều hỏi ý kiến Mục Hàn.

Thậm chí là trước khi rời đi, anh ta còn cẩn thận chào Mục Hàn.

“Lần này đi đừng lăn nữa!”, Mục Hàn cười nói: “Nhớ sau này trở về phải thay đổi mình đi, tôi không thích phong cách nữ tính hóa cho lắm. Rõ ràng là đàn ông con trai, cứ phải biến mình trở nên ẻo lả!”

“Lộc Chiến xin ghi nhớ lời dạy của anh Mục!”, Lộc Chiến trả lời.

Cho đến khi Lộc Chiến và chị Linh đi khỏi được một lúc lâu, cuối cùng Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi cũng tin Mục Hàn đã thực hiện được lời hứa với bọn họ.

“Anh rể, anh thật là giỏi!”, Tư Đồ Doãn Nhi nhìn Mục Hàn đầy sùng bái, nói: “Anh thật sự có thể khiến Chiến Chiến kí tên cho bọn tôi, lại còn chụp ảnh chung nữa”.

Mà thái độ của Lộc Chiến và chị Linh đối với Mục Hàn khiến Lâm Thù Nhi vô cùng hoài nghi.

“Anh rể, Chiến Chiến và người đại diện của anh ấy có vẻ như rất sợ anh, tôi cảm thấy anh không đơn giản, chắc chắn anh có thân phận bí mật luôn giấu giếm tôi và chị tôi”, Lâm Thù Nhi đột nhiên nhìn chằm chằm Mục Hàn, giống như đang thẩm vấn: “Anh rể, bây giờ anh tự nói, hay là để tôi công bố thân phận bí mật của anh?”

“Anh đừng trừng mắt với tôi, tôi đã biết thân phận bí mật của anh rồi!”

Nhìn bộ dạng đã tính trước mọi thứ của Lâm Thù Nhi, tim Mục Hàn không khỏi đập thình thịch.

Lẽ nào con bé này nhìn ra được điều gì thật sao?

“Nếu anh đã không chịu nói, vậy thì để tôi nói, thật ra thân phận bí mật của anh là…”