Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 127




Xét cho cùng, năm chị em nhà họ Tần và bốn người anh rể đều đã thể hiện mạng lưới quan hệ cá nhân của họ, chỉ có mối quan hệ với nhà họ Tần là không thể hiện ra.

Đặc biệt, trong dịp đại thọ lần thứ sáu mươi của Ngô Tâm Ưu, Tần Lệ chỉ dẫn theo con gái Lâm Nhã Hiên và con rể Mục Hàn.Thậm chí bậc con cháu của nhà họ Lâm cũng chưa có ai đến, điều này từ lâu đã khiến Tần Nam và Ngô Tâm Ưu rất không hài lòng.

Mặc dù thực lực kinh tế giữa nhà họ Tần và nhà họ Lâm vẫn còn cách xa nhau, nhưng ở Sở Bắc, tốt xấu gì họ vẫn là một gia tộc lớn.

Thấy mọi người nhìn mình, Mục Hàn hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, là tôi mời bọn họ tới!”

Trong khi bốn người chú đang nói chuyện rôm rả, Mục Hàn đã lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Trương Hùng, bảo ông ta cùng Tư Mã Thanh Vân tới để mừng thọ bà cụ nhà họ Tần.

“Chém gió ít thôi!”, anh rể thứ hai Vương Bân xì mũi giễu cợt, tự suy nghĩ rồi nói: “Theo tôi thấy, chắc chắn là nhờ sự góp sức của Chí Văn rồi. Chắc chắn Đội trưởng Tư Mã đã phải nhanh chóng đến nhà họ Tần chúng ta ngay sau khi làm xong nhiệm vụ quan trọng để mừng thọ bà cụ nhà họ Tần. Mọi người nhìn xem, đội trưởng Tư Mã và Tham mưu chiến khu Trương Hùng đã cùng nhau tới, đủ cho thấy vị trí của Chí Văn trong lòng của những người lãnh đạo chiến khu đứng đầu Sở Bắc!”

Mọi người nghe thấy lời này, cẩn thận cân nhắc đánh giá, quả đúng là như vậy.

Ánh mắt Diệp Chí Văn càng trở nên mãnh liệt hơn.

Nhất là những người có tên tuổi lớn trong giới chính trị và kinh doanh đều thầm nghĩ, sau này họ phải gây dựng quan hệ tốt với nhà họ Tần.

Diệp Chí Văn lo lắng không thôi.

Hắn chưa từng đề cập với Tư Mã Thanh Vân rằng sắp diễn ra lễ mừng thọ lần thứ sáu mươi của bà cụ nhà họ Tần. Bọn họ xuất hiện trong khu nhà họ Tần vào lúc này, hiển nhiên không phải vì nể mặt hắn.

Dù gì bình thường ở chiến khu Sở Bắc, với thân phận của Diệp Chí Văn, hắn mười ngày nửa tháng cũng không gặp được hai vị đại thần này.

Đúng như Diệp Chí Văn nghĩ, sau khi Trương Hùng và Tư Mã Thanh Vân cùng nhau bước vào nhà, họ trực tiếp bước qua Diệp Chí Văn, đến thẳng chỗ Mục Hàn.

Lẽ nào đúng là anh ta? Diệp Chí Văn cảm thấy rằng chân tướng sự việc sắp được vạch trần rồi.

Nhưng đối với Mục Hàn mà nói, đây không phải là lúc để tiết lộ thân phận của mình, anh lặng lẽ ra hiệu cho Trương Hùng và Tư Mã Thanh Vân, cả hai phải giả vờ như không biết Mục Hàn, đi ngang qua Mục Hàn.

“Không phải là anh ta!”, Diệp Chí Văn thở phào nhẹ nhõm.

Trương Hùng và Tư Mã Thanh Vân đi đến chỗ của Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, chào theo kiểu quân đội trước.

Trương Hùng cười xởi lởi, nói: “Ông cụ Tần, bà cụ Tần, tôi là Trương Hùng, tham mưu chiến khu Sở Bắc, đây là đội trưởng đại đội đặc chủng – Tư Mã Thanh Vân. Hôm nay chúng tôi tới để mừng thọ cụ!”

“Tham mưu Trương, đội trưởng Tư Mã, hai người khách sáo quá!”, Tần Nam vô cùng vui mừng bắt tay Trương Hùng: “Hai vị thủ trưởng tới hẳn là vì nể mặt Diệp Chí Văn – bạn trai của đứa con gái nhà con rể thứ ba chúng tôi, phải không?”

“Đúng vậy, các ông có thể tới tham dự lễ mừng thọ ở nhà họ Tần chúng tôi thực đúng là ‘rồng đến nhà tôm’ mà!”, giọng nói của Ngô Tâm Ưu cũng run rẩy.

“Xin chào hai vị thủ trưởng!”, lúc này, Tần Yến và Lưu Minh cũng chủ động đi đến: “Chúng tôi là bố mẹ vợ của Diệp Chí Văn. Đứa nhỏ này bình thường ở chiến khu Sở Bắc, may mà có sự chăm sóc chu đáo của hai vị thủ trưởng. Tôi nghĩ cũng bởi vì biểu hiện của cậu ấy mà hai vị thủ trưởng mới xem trọng cậu ấy như vậy, mới đích thân tới mừng thọ bà cụ nhà chúng tôi phải không?”

“Biểu hiện tốt? Diệp Chí Văn?”, Trương Hùng sửng sốt.

Là tham mưu chiến khu Sở Bắc, Trương Hùng nắm rõ trong tay mọi chuyện, nhưng ông ta thực sự không nhớ từng tên của một sĩ quan cấp ba được.

Nhưng nếu nhà họ Tần đã nói như vậy, Trương Hùng chỉ đành đồng ý, nói: “Đúng vây, biểu hiện của Diệp Chí Văn quả thực khá ổn”.

Nhưng Tư Mã Thanh Vân thì nghi ngờ ra mặt, Diệp Chí Văn này rốt cuộc là ai?

Sự xuất hiện của Trương Hùng và Tư Mã Thanh Vân đã đưa tiếng tăm, thể diện của nhà Tần lên đỉnh cao.

Nhìn thấy cả nhà chị ba Tần Yến phong độ ngời ngời, Tần Lệ đột nhiên cảm thấy ghen tị không thôi. Bà ta trừng mắt nhìn Mục Hàn, tức giận nói: “Nhìn người ta đi, đều là con rể, sao lại chênh nhau nhiều đến vậy chứ?”

Gương mặt Mục Hàn đầy vẻ vô tội, anh nói: “Con đúng là người mời Trương Hùng và Tư Mã Thanh Vân tới mà”.

“Thôi đi, thôi đi!”, Tần Lệ nghe vậy lập tức càng tức giận hơn: “Đúng là không biết xấu hổ, mày đừng đứng cạnh tao nữa, bằng không mặt mũi của tao và Nhã Hiên cũng mất hết theo mày đấy!”

Mục Hàn nhìn Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, em cũng không tin anh sao?”

Lâm Nhã Hiên thở dài, lắc đầu nói: “Mục Hàn, tôi hy vọng sau này anh sẽ thành thật hơn”.

Nhưng Trương Hùng và Tư Mã Thanh Vân đều đang có nhiệm vụ quan trọng, sau khi mừng thọ bà cụ nhà họ Tần xong, họ vội vàng rời đi.

Sau đó, gia đình của năm người con gái và con rể lần lượt tặng quà mừng thọ.

“Con gái, về mặt mạng lưới quan hệ, chúng ta đã bị bốn người bác của con vượt mặt rồi, chốc nữa, lúc tặng quà mừng thọ, chúng ta chắc chắn phải lấy lại thể diện”, bộ dạng ra oai của bốn chị em họ khiến Tần Lệ nghiến răng căm hận.

Với hai cây nhân sâm một trăm năm tuổi và hai cây sen tuyết Thiên Sơn một trăm năm tuổi, Tần Lệ tin chắc món quà mừng thọ này nhất định sẽ khiến ông cụ Tần và bà cụ Tần hài lòng.

Tần Lệ cố gắng hết sức, chuẩn bị lấy lại thể diện của bà ta.

“Quà mừng thọ của con gái lớn Tần Phiêu và con rể Trương Hạo là một biệt thự triệu đô nằm trong khu du lịch nghỉ dưỡng Long Môn Xung, với bầu không khí và phong cảnh đẹp nhất Sở Bắc!”

Hai người Tần Nam và Ngô Tâm Ưu rất thích đi du lịch ở khu du lịch nghỉ dưỡng Long Môn Xung ở ngoại ô thành phố, cách trung tâm ba mươi dặm để nghỉ dưỡng. Bây giờ biệt thự đã có, vấn đề ăn nghỉ thuận tiện hơn rất nhiều.

Mà loại biệt thự ở khu du lịch nghỉ dưỡng này không thể mua được bằng tiền.

Dựa vào mạng lưới quan hệ của Trương Hạo trong giới chính trị, có được biệt thự này là chuyện đương nhiên.

Ngô Tâm Ưu vô cùng hài lòng, gật đầu nói: “Con gái lớn, Trương Hạo, các con rất có lòng!”

Gia đình cô con gái thứ hai, Tần Lượng và Vương Binh tặng quà mừng thọ là một hợp đồng trị giá năm trăm nghìn tệ, số tiền tuy không lớn nhưng hợp đồng này là hợp tác với tập đoàn Giang Thiên. Nếu mối quan hệ hợp tác này phát triển tốt, có thể coi là bước đệm giúp nhà họ Tần trở thành gia tộc đứng đầu Sở Bắc.

Món quà mừng thọ này đối với Tần Nam và Ngô Tâm Ưu mà nói, có giá trị cao ngất trời.

Sau đó đến gia đình của cô con gái thứ ba, Tần Yến và Lưu Minh, Lưu Minh thích sưu tập một số đồ cổ. Ông ta đã tặng một thanh kiếm Thượng Phương quý báu bản mô phỏng đời nhà Thanh trị giá hơn tám trăm nghìn nhân dân tệ, khiến Tần Nam – một người cũng rất mê đồ cổ, yêu thích không thôi.

Chỉ cần cụ ta thích, Ngô Tâm Ưu đương nhiên cũng tràn đầy vui vẻ.

Tiếp theo đến lượt gia đình cô con gái thứ tư – Tần Mỹ, tặng quà mừng thọ.

“Quà mừng thọ cô con gái thứ tư Tần Mỹ và con rể Thôi Sĩ Kỳ tặng là hai cây nhân sâm năm trăm năm tuổi và hai cây sen tuyết Thiên Sơn năm trăm năm tuổi, trị giá lên đến hai triệu tệ!”

Quản gia vừa tuyên bố, Tần Lệ lập tức sững sờ.

Tần Lệ không ngờ rằng quà mừng thọ mà chị tư tặng lại giống hệt quà của bà ta.

Nhưng nếu xét về số năm tuổi thì rõ ràng quà của chị tư có giá trị hơn.

Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

“Tần Mỹ, Sĩ Kỳ, quà mừng thọ của các con cũng rất chu đáo, có lòng”, Ngô Tâm Ưu gật đầu nói.

“Em năm, đến lượt em rồi đó?”, được Ngô Tâm Ưu khen, Tần Mỹ càng thêm đắc ý nhìn Tần Lệ: “Không biết em chuẩn bị quà mừng thọ gì cho bố mẹ chúng ta đây?