Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 106




Chương 106: Tạm biệt Lâm Nhã Hiên

“Đi theo anh? Tại sao?”

Mục Hàn và Lý Nhất Nam nhìn nhau, sau đó nhìn A Ly, hỏi một cách đầy mơ hồ.

“Anh… anh là người tốt!”

“Hơn nữa, ông nội đã mất… em… em không biết phải đi đâu…”

A Ly ứa nước mắt, nhìn Mục Hàn với đôi mắt to đáng thương.

Mục Hàn gượng gạo nhìn Lý Nhất Nam.

“Đừng nhìn tôi! Bây giờ nhà họ Chung và nhà họ Lý không cùng đẳng cấp với nhau, thế lực nhà họ Chung rất lớn mạnh, tôi cũng không biết võ, nếu Chung Lâm thực sự ra tay, e là tôi không bảo vệ được A Ly”.

Lý Nhất Nam nhún vai nói, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhếch mép khó nhìn ra.

Hừ!

Thêm một A Ly, tôi xem anh và Lâm Nhã Hiên sống thế giới của hai người kiểu gì!

“Vậy… được thôi, nhưng chốc nữa anh sẽ về thành phố Sở Dương, không ở lại Sở Châu”.

Mục Hàn nhìn chằm chằm A Ly, nói.

“Trước đây ở Sở Châu, em và ông nội sống nương tựa vào nhau. Bây giờ ông nội không còn nữa, anh Mục đi đâu, em sẽ đi theo đó!”

A Ly cắn đôi môi đỏ mọng, kiên quyết nói.

“Ừ!”

Mục Hàn gật đầu đáp, nhưng trong lòng lại loạn vô cùng.

Anh đã rời Sở Dương nhiều ngày như vậy, mang theo một cô gái trong sáng, đáng yêu trở về nhà, anh giải thích thế nào với vợ đây?

Buổi chiều.

Sau khi trở lại thành phố Sở Dương, Mục Hàn không lập tức trở lại biệt thự Vân Đỉnh, mà đi đến Tứ hợp viện của Tạ Cửu Uẩn trước, anh muốn hỏi tình hình gần đây của nhà họ Lâm.

Không ngờ vừa đến gần sân đã thấy một đoàn người hùng hổ đứng trước cửa.

Người đứng đầu là bà cụ Lâm của nhà họ Lâm!

“Nhìn xem! Cuối cùng thằng rác rưởi kia cũng đã trở lại! Mục Hàn, mày để cho bà cụ Lâm đứng ở ngoài cửa chờ mày hơn một tiếng. Đúng là đáng chết mà!”

Lâm Long bước tới, chỉ vào mũi Mục Hàn mà chửi rủa.

“Không… anh không được phép mắng anh Mục như vậy, anh Mục không phải đồ rác rưởi, anh ấy là anh hùng!”

A Ly vô cùng tức giận khi Lâm Long sỉ nhục Mục Hàn như vậy, cô ấy can đảm đáp trả một cách rụt rè.

Mục Hàn nhẹ nhàng đẩy A Ly về phía sau để bảo vệ cô ấy.

“Ôi! Lại còn anh Mục? Không ngờ Mục Hàn mày, thứ rác rưởi như mày lại có năng lực như vậy! Con bé này mày bắt cóc từ đâu thế, đúng là cầm thú!”

Lâm Long kỳ quái nói.

“Mục Hàn! Mày xứng với nhà họ Lâm sao, mày xứng với Lâm Nhã Hiên sao? Còn không nghĩ tới thân phận thấp hèn của chính mình! Mày thế mà dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?”

Lâm Nhã Hiên cũng đi đến, lúc này cô cũng tức giận nói xen vào.

“Đừng cãi nhau nữa!”

Bà cụ Lâm chống gậy uy nghiêm ra lệnh, sau đó nhìn Mục Hàn một cái lạnh lùng, nghiêm nghị quát: “Đừng ở đây làm mất mặt nữa! Cút về biệt thự Vân Đỉnh đi!”

Giọng điệu của bà cụ Lâm đầy nghiêm nghị, khiến người khác không dám không nghe theo, sau đó xoay người rời đi.

Theo bà ta, để cho Mục Hàn trở lại đã là ban ơn cho anh rồi, anh không có bất cứ lí do nào để từ chối.

“Bà muốn về thì tự mình về đi!”

Mục Hàn lạnh lùng đáp.

Trời ơi!

Ngay lập tức, mọi người đều dừng bước.

Nhất là bà cụ Lâm, khuôn mặt già nua đó biến đổi đầy vẻ kinh ngạc.

“Cậu nói cái gì? Cậu có tin cậu nói một câu nữa, tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà họ Lâm ngay lập tức không! Không bao giờ được gặp lại Lâm Nhã Hiên nữa!”

Bà cụ Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, hai mắt đục ngầu như sắp thở ra lửa!

“Sao cũng được. A Ly, chúng ta vào thôi…”

Khóe miệng Mục Hàn cong lên một vòng cung, hôm nay anh chắc chắn đám người bà cụ Lâm chắc chắn sẽ mời anh trở về!

“Dừng lại!”

Bà cụ Lâm run rẩy ra lệnh lớn tiếng!

“Chuyển toàn bộ phí quản lý tài sản mà anh chàng đại gia siêu giàu để lại cho tôi. Sau khi chuyển nhượng, cậu thích cút đi đâu thì cút!”

Bà cụ Lâm nghiến răng nghiến lợi nói ra mục đích cuối cùng.

“Cái gì mà anh chàng đại gia siêu giàu? Phí quản lý tài sản gì? Cháu không biết”.

Mục Hàn nhún vai, bày bộ dạng như thể tôi không biết gì cả.

“Mục Hàn, thái độ cậu kiểu gì đấy! Đừng tưởng rằng cậu có cậu đại gia siêu giàu đó chống lưng thì giỏi lắm, dám nói chuyện với bà nội với giọng điệu này?”

“Bọn tao đã hỏi về phí quản lý tài sản rồi, lúc trước đều là mày trả phí. Nếu anh chàng đại gia siêu giàu đó không đưa tiền cho mày thì một thằng phế vật ăn bám như mày lấy đâu ra được số tiền lớn như vậy?”

Thấy Mục Hàn vẫn cứng mồm, Lâm Long không khỏi bước đến chất vấn.

“Đồ ngu!”

Mục Hàn liếc nhìn Lâm Long lạnh lùng, không chút khách khí chửi hắn, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía bà cụ Lâm, nói: “Bà nội, bà bảo cháu về cũng được nhưng bà phải hứa với cháu, say này ở công ty, trừ bà ra, những người khác phải nghe lời vợ cháu mà làm! ”

Mục Hàn nhân cơ hội đó đòi lợi ích của Lâm Nhã Hiên

“Hỗn xược! Mục Hàn! Cậu hỗn xược quá đấy! Không ai dám nói chuyện với tôi như vậy! Cậu còn dám uy hiếp tôi, cậu điên rồi sao!”

Bà cụ Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, muốn xé Mục Hàn ra từng mảnh!

“Nếu bà nội không chịu, vậy cháu mời bà về. Cháu vừa lái xe nên hơi mệt!”

Mục Hàn đáp lại một cách chậm rãi.

Đột nhiên, tất cả mọi người có mặt hung dữ nhìn chằm chằm Mục Hàn, nhưng ai nấy đều bất lực!

“Nhìn kìa! Lâm Nhã Hiên và mẹ cô ấy đến rồi!”

Trong đám người, đột nhiên có người kêu lên.

Quả nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, một chiếc Porsche sang trọng đậu gần đó.

Lâm Nhã Hiên và Tần Lệ xuống xe!

“Rác rưởi! Rác rưởi! Mày dám trốn ở một nơi ma quái như vậy, sao nào? Mày muốn nuốt số tiền mà anh chàng đại gia siêu giàu để lại cho Nhã Hiên nhà bọn tao sao?”

“Mấy ngày nay bên công ty quản lý tài sản đều gọi điện giục đóng, mặt mũi, danh dự của Tần Lệ tao mất sạch rồi!”

Ngay khi Tần Lệ nhìn thấy Mục Hàn, bà ta lập tức không ngừng chửi mắng!

Còn Lâm Nhã Hiên chỉ lạnh lùng nhìn Mục Hàn, nhưng khi cô nhìn thấy A Ly phía sau Mục Hàn, lông mày của cô cau lại.

“Vợ, em cũng tới rồi à?”

Mục Hàn đã mấy ngày không gặp Lâm Nhã Hiên, cảm thấy cô trở nên xinh đẹp hơn, vội vàng bước tới chào hỏi.

Lâm Nhã Hiên hai tay ôm ngực, trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác.

“Hừ! Tần Lệ, bây giờ tôi còn nghi ngờ đây có phải là do cả nhà cô giở trò hay không, cố ý gài bẫy tôi!”

“Cô có biết cậu ta vừa đề xuất điều kiện gì không? Bắt mọi người trong công ty nghe theo Lâm Nhã Hiên!”

 

Bà cụ Lâm nhìn chằm chằm Tần Lệ bằng ánh mắt thâm trầm mà chất vấn.

“Mẹ! Sao mẹ lại nghĩ như vậy? Mấy ngày nay mẹ cũng chứng kiến mà, con suýt khóc vì bị bên công ty quản lý tài sản chết tiệt đó đòi nợ!”

Tần Lệ kinh ngạc giải thích cho bà cụ Lâm, đồng thời hung hăng nhìn Mục Hàn!

Thằng rác rưởi! Toàn gây rắc rối cho tao!

“Hừ!”

Bà cụ Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó quay sang nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, bây giờ thằng rác rưởi này có lẽ chỉ tình nguyện nghe lời cháu, để cậu ta trở về Vân Đỉnh trước, về phần tiền của anh chàng đại gia siêu giàu để lại, chúng ta tính toán sau”.

Bà cụ Lâm không thể không mở lời, nếu Mục Hàn không trở lại, bà ta sẽ phải gánh chịu phí quản lý tài sản cao ngất trời!

“Đúng đấy, Nhã Hiên, trước tiên hãy để thằng rác rưởi này đi về cái đã, rồi sau này, mẹ sẽ từ từ tính sổ với nó!”

Tần Lệ cũng nén giận khuyên nhủ.

“Mục Hàn, anh qua đây, tôi có chuyện muốn nói với anh”.

Lâm Nhã Hiên nhẹ nhàng nói, liếc nhìn Mục Hàn với ánh mắt đầy phức tạp, do dự một hồi, mới chậm rãi nói: “Chúng ta ly hôn đi”.