Ngao Dận Kỳ không rõ Khiết Tử Tịnh có đang hiểu được vầng sáng phía sau mình là gì hay không. Nhưng dù thế nào thì đôi mắt vốn đong đầy những lương thiện và hiền lành, giờ đây lại như hoá thành một thứ vũ khí sắc bén khoá chặt vào anh. Tầm mắt cô chưa từng lệch đi dù chỉ một chút.
Dù đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý và hành động, nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy ngột ngạt và khó thở. Cớ sao cô lại trở nên như vậy? Cô gái luôn tốt bụng và hiền lành với anh đã đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ chỉ vì yêu tên khốn kia mà trừng mắt với hắn như thế kia?! Đúng vậy, tất cả là lỗi của Diêm Thừa Ngạo. Ngao Dận Kỳ chưa bao giờ cảm thấy mình sai cả. Dù trong bất cứ chuyện gì.
Anh ta định hừ một tiếng và quát lên những lời khinh miệt cảnh cáo cô, nhưng rất nhanh, anh đã không thể lờ đi thứ quái quỷ gì đó đang phát sáng phía sau lưng cô được nữa. Giờ phút này anh cũng không thể chạy đi đâu đó mà kiếm cái gương cho cô soi lại sau lưng mình là gì. Ngao Dận Kỳ có chút hoảng loạn lùi về sau mấy bước, run run nhấc tay lên chỉ về phía sau, nhưng điều đó cũng không đủ thu hút ánh mắt của Khiết Tử Tịnh dời đi khỏi gương mặt hắn.
“Phụt!”
Khiết Tử Tịnh bỗng dưng phun ra một ngụm máu, lúc này cô mới bắt đầu di chuyển tầm mắt đi, có lẽ vì quá đã mà phải cúi gục đầu xuống. Dù phải chật vật thế nhưng cô vẫn chưa bao giờ ngừng lộng lẫy. Bằng một câch thần kì nào đó, chính mái tóc rối tung lên với đôi môi vẫn luôn đỏ mọng tự nhiên cùng vết máu còn vương lại trên khoé miệng, tất cả những điều này càng khiến cho cô trông quyến rũ lạ thường, hoặc ít nhất trong mắt Ngao Dận Kỳ bây giờ là như thế. Nhưng nếu Diêm Thừa Ngạo cũng ở đây, hắn chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy. Một kẻ phát điên vì yêu, một kẻ điên sẵn khi rơi vào lưới tình cũng chẳng thấy gì tốt hơn người mình yêu cả.
Ban đầu sau lưng cô chỉ là một vầng sáng nhỏ, không quá chói mắt cũng không quá ảm đạm. Nhưng bây giờ trông nó như dần tách ra khỏi cơ thể Khiết Tử Tịnh và bay lên không trung. Bởi vì Ngao Dận Kỳ chỉ là Ngao Dận Kỳ, một học trưởng được Khiết Tử Tịnh tôn trọng như một người anh, không hơn không kém, nên anh ta chẳng thể nhận ra thứ đang phát sáng sau lưng và dần tách ra khỏi cơ thể cô là một chiếc bớt. Một vòng hào quang hình tròn to và các đường tròn đều bên trong phát ra ánh sáng tím huyền ảo. Giữa các đường tròn còn có một loại hoa văn kỳ lạ phát ra ánh sáng màu trắng, hoặc đó là ký hiệu gì đó mà Ngao Dận Kỳ hoàn toàn không thể hiểu nổi. Bất thình có ba bốn vòng tròn nhỏ tách ra từ các hoa văn đó bay lên không trùng rồi nổ tung, doạ Ngao Dận Kỳ đến chẳng biết trời trăng gì. Lần lượt các hoa văn còn lại cũng tách ra và nổ. Ngao Dận Kỳ đoán những cú nổ nhỏ này sẽ không làm ảnh hưởng gì cả, vì anh không thấy có điều gì khác thường trong không khí, nếu có chăng thì chắc là chỉ ảnh hưởng đến Khiết Tử Tịnh, cô đã giữ nguyên tư thế đó rất lâu rồi. Anh lo sợ liệu khi các hoa văn nổ hết thì cô có chết không? Nếu cô chết thì anh phải làm sao bây giờ... Nghĩ đến phải dọn dẹp tàn cục hay nghênh chiến với Diêm Thừa Ngạo làm anh thấy phiền phức cực độ.
Không lâu, điều mà Ngao Dận Kỳ nghĩ cũng đã đến. Khi chiếc hoa văn cuối cùng tách ra và nổ tung, cũng là lúc vòng tròn to bỗng nhiên phóng đại lên gấp năm lần, thậm chí là gần như chạm đến nóc hầm, sau đó cũng nổ tung như những mảnh hoa văn trước. Chỉ khác một điều là, các mảnh hoa văn trước nổ tung rồi biến mất ngay lập tức, nhưng vòng tròn này này lại hoá thành từng mảnh nhỏ và rơi xuống rất chậm, đến khi chạm vào người Khiết Tử Tịnh, hoặc chạm đến đất chúng mới tan biến ra. Ngao Dận Kỳ thử vươn tay chạm thử nhưng khi da thịt anh vừa tiếp xúc thì anh đã phải cấp tốc rút về. Quá nóng! Vừa đau vừa rát! Anh không tưởng tượng nổi sao Khiết Tử Tịnh có thể ngồi yên chịu đựng như thế!
Ngao Dận Kỳ luống cuống mở khoá còng tay cho Khiết Tử Tịnh, luồng hai tay qua eo cô và bế sang một bên, thấy cô không có phản ứng gì, anh thử lay lay vai cô để kiểm tra thì mới phát hiện cô vẫn còn tỉnh, nhưng giờ đây chẳng khác gì một cái xác không hồn. Trông cô như hoàn toàn mất đi tất cả giác quan, chẳng cảm nhận được gì cả. Anh quay lại nhìn nơi vừa nãy mà vòng tròn kỳ lạ nổ xem có gì lạ thường không, cũng vừa là lúc mảnh vỡ cuối cùng tan biến. Lúc này Khiết Tử Tịnh lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tay chân cô vẫn không cử động, cứng như một pho tượng.
“KENG!”
Bất thình lình chiếc vòng tay bạc trên tay cô cũng vỡ đi.
Ngao Dận Kỳ đứng hình.
Một là vì hoa văn trên chiếc vòng bạc này có phần rất giống với hoa văn trên vòng tròn lúc này. Nhưng có vẻ đơn giản hơn, ít nét hơn, nếu bây giờ cả hai vẫn còn nguyên vẹn để đối chiếu, Ngao Dận Kỳ chắc chắn có thể chắc chắn rằng hai loại hoa văn này là một. Nhưng rốt cuộc hoa văn này có ý nghĩa và tác dụng gì, hay nguồn gốc xuất xứ của nó từ đâu, tại sao nó lại xuất hiện trên người của Khiết Tử Tịnh, lại là những điều mà Ngao Dận Kỳ không thể tự hiểu ra được.
Hai là bởi vì lúc này cả người Khiết Tử Tịnh như đang có một luồng khí lạ bao quanh. Tuy anh không nhìn thấy gì, nhưng anh có thể cảm nhận được. Dù sao anh cũng không phải là người bình thường, đặc biệt là khi sức mạnh của luồng khí này quá lớn. Tựa như... tiên tử trên cõi thần giới. Không biết là do uy áp quá lớn khiến hắn không thể cử động, hay là vì sự thay đổi kỳ lạ này mà ngẩn người, thì Ngao Dận Kỳ vẫn đứng hình một lúc lâu rồi.