Quay ngược thời gian, trở về buổi đêm hôm mà Khiết Tử Tịnh vừa bị bắt cóc.
“Là cô?”
“Phải, là tôi. Sao thế? Anh khó chịu ư?” - Nhược Vũ bước vào sau cánh cửa, nhìn dáng vẻ khó chịu được thể hiện rõ rành rạch trên khuôn mặt của người đàn ông đối diện kia, nó hài lòng mỉm cười đáp lại.
“Tại sao cô lại có mặt ở đây?”
“Ơ kìa, không phải ban nãy người của anh đã thông báo rồi sao? Diêm đại thiếu gia đúng là nhanh quên thật đấy. Như ban nãy đã nói, tôi đến đây với tư cách là một nhân chứng sống.” - Nhược Vũ cười, nó nhanh chóng thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện Diêm Thừa Ngạo.
“Không làm mất thời gian của đôi bên nữa, vào vấn đề chính luôn đi.” - Diêm Thừa Ngạo lạnh nhạt nói, “Cô muốn gì từ tôi?”
“Tôi khuyên anh nên cất cái bộ dạng tự cao này đi thì hơn đấy, đại thiếu gia ạ. Thế giờ anh có muốn biết chân tướng của sự việc không?” - Nhược Vũ khẽ nhếch khoé mi, nói.
“Tất nhiên là muốn biết, nhưng để biết thì cũng có rất nhiều cách, tiểu thư ạ. Tôi có thể tự tìm hiểu theo cách của tôi, nhưng...” - Diêm Thừa Ngạo mỉm cười, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tình huống hiện tại như thế nào, tôi chắc cô cũng hiểu. Tôi có thể chơi cùng cô, nhưng e rằng chị cô thì không thể đợi lâu được đâu.”
“Anh...”
“Thật ra cô rất quan tâm đến cô ấy, đúng chứ?” - Diêm Thừa Ngạo vẫn giữ nụ cười công nghiệp trên môi, hắn ta tiếp tục nói trúng tim đen của Nhược Vũ.
“Ai biết...” - Nhược Vũ mỉm cười, nó ho khan một cái rồi nói tiếp: “Nếu anh đã biết, thì tôi sẽ không giấu giếm làm gì nữa cho mệt. Không vòng vo nữa, tôi sẽ nói luôn cho anh địa điểm.”
“Cứ nhanh gọn như vậy phải tốt hơn không?” - Diêm Thừa Ngạo hài lòng đáp lại, hắn khẽ gật đầu rồi đưa tay ra hiệu “mời nói” cho Nhược Vũ.
“Địa điểm là...” ——————
Quay lại hiện tại, lúc này Diêm Thừa Ngạo vừa học nấu ăn xong, đang ngồi xem ti vi, uống trà tại nhà của Hách Dĩnh.
“Này, sao cậu cứ cắm rễ ở nhà tôi thế hả? Sao không về nhà bám mông phu nhân nhà cậu như mọi hôm đi?” - Hách Dĩnh bất lực thở dài nói.
“Nếu tôi mà bám được thì tôi đã bám lâu rồi.” - Diêm Thừa Ngạo bĩu môi, hắn ta thở ra một hơi dài thật dài rồi nói tiếp: “Dạo này cô ấy toàn đi chung với con bé Nhược Vũ kia, hoàn toàn bơ đẹp tôi. Biết thế tôi đã không nói với cô ấy rằng con bé đó có công trong vụ bắt cóc.”
“Đồ ích kỉ.” - Hách Dĩnh khinh bỉ nói.
“Nhưng kể cũng lạ, các cậu có thắc mắc tại sao con bé Nhược Vũ ấy biết được địa điểm không?” - Bạch Quân vừa bỏ vào miệng một cái bánh quy Hách Dĩnh làm, vừa hỏi.
“Hôm ấy tôi cũng có hỏi rồi, con bé bảo là trùng hợp đi ngang qua.” - Hách Dĩnh trả lời.
“Trùng hợp? Còn lâu tôi mới tin là trùng hợp. Trùng hợp gì chứng kiến từ A tới Z luôn hả?” - Bạch Quân nhíu mày nói.
“Đúng là rất đáng nghi.” - Diêm Thừa Ngạo trầm ngâm một hồi rồi nói.
“Chuyện đó thì thần biết đấy ạ.” - Không biết từ đâu xuất hiện, Thần Tư Viễn cúi nhẹ người chào hỏi rồi nói.
“Cậu chui từ đâu ra vậy?” - Bộ ba người kia ngạc nhiên đồng thanh hỏi.
“Cửa chính không khoá, lại bấm chuông mãi không được nên thần đã tự ý vào đây. Xin thứ lỗi.” - Thần Tư Viễn lại một lần nữa cúi thấp người để cáo lỗi, rồi cậu đứng thẳng người dậy, rồi quay sang nhìn thẳng vào mặt Diêm Thừa Ngạo nói tiếp: “Thần ở đây, với một sứ mệnh duy nhất, đó chính là truyền đạt lại lời nói của phu nhân. Phu nhân nhờ thần nói với thiếu gia rằng: “Tên khốn Diêm Thừa Ngạo kia, nếu tối nay anh còn không vác xác về nhà sớm thì chúng ta li hôn!”. Xin hết.”
“...” - Diêm Thừa Ngạo không biết nên phản ứng sao cho phù hợp với hoàn cảnh nữa. Dạo này, hắn thường xuyên về nhà muộn còn không phải do con nhóc Nhược Vũ ấy ăn bám ở nhà hắn đến khuya mới chịu lê mông về sao? Vả lại, hồi trước cô đã từng cấm hắn không được phép chạm mặt, thậm chí là không được ngửi chung bầu không khí trong phạm vi 1km với con nhóc ấy, nên hắn mới phải chạy trốn sang đây mà? Sao giờ đây lại trách hắn cơ chứ??
Bạch Quân không mảy may quan tâm đến bộ dạng suy sụp của Diêm Thừa Ngạo, thứ y quan tâm lúc này là câu nói: “Chuyện này thần biết đấy ạ.” của Thần Tư Viễn cơ. Y ho khan vài cái rồi hỏi: “Cậu nói cậu biết là ý gì? Lẽ nào cậu biết lý do vì sao con nhóc Nhược Vũ kia biết địa điểm của bọn bắt cóc?”
“Vâng, hơn thế nữa. Tôi còn biết được lí do tại sao tiểu thư Nhược Vũ biết được toàn bộ hành động của bọn bắt cóc nữa cơ.” - Thần Tư Viễn khẽ gật đầu.
“Ồ, vậy cậu nói ra lí do đi xem nào.” - Diêm Thừa Ngạo lúc này đã lấy lại được tinh thần, hắn cầm ly trà vẫn còn nóng hổi kia đem lên miệng nhấp một ngụm.
“Chuyện đó là do tiểu thư Nhược Vũ luôn theo dõi phu nhân 24/7. Là một kẻ bám đuôi đấy ạ.” - Thần Tư Viễn thản nhiên trả lời.
“Phụt” - Diêm Thừa Ngạo nghe xong, liền phun luôn ngụm trà vừa mới nhấp được ra ngoài. Cả Hách Dĩnh lẫn Bạch Quân cũng không phải ngoại lệ, hai người họ nghe xong thì cũng há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Kẻ... kẻ bám đuôi? Ý cậu là sao?” - Diêm Thừa Ngạo vẫn chưa qua cơn sặc trà, hắn ta vừa ho khù khụ mấy tiếng vừa hỏi.
“Vâng, theo như ba vị thiếu gia đã biết, nhiệm vụ của thần là bảo vệ phu nhân đúng không ạ? Vì tính chất của nhiệm vụ, nên thần luôn phải dõi theo và bảo vệ phu nhân từ phía xa. Lúc nào thần cũng bắt gặp tiểu thư Nhược Vũ cũng đang dõi theo phu nhân giống thần hết trơn. Hôm bắt cóc ấy, chính tiểu thư Nhược Vũ đã kêu thần chạy đến báo với thiếu gia, còn tiểu thư ấy thì tiếp tục theo dõi bọn bắt cóc.” - Thần Tư Viễn thành thật nói một tràng dài. Nhưng không hiểu sao, cậu càng nói thì ba người kia càng rối. Não vẫn chưa load được những gì cậu đang nói.
“Sao cậu không báo cáo chuyện này với tôi?” - Diêm Thừa Ngạo sau khi não đã load được vài phần, hắn ta nhíu mày hỏi.
“Xin thiếu gia thứ tội. Một phần là vì thần không cảm nhận được nguy hiểm nên đã không báo cáo lại với ngài, thứ hai là vì ngài cũng bám đuôi phu nhân gần như là 24/7 nên thần tưởng ngài cũng đã để ý rồi.” - Đọc được thái độ của Diêm Thừa Ngạo, Thần Tư Viễn lập tức cúi người hối lỗi.
“À... thì...” - Nghe Thần Tư Viễn nói vậy, Diêm Thừa Ngạo phút chốc không thể biện minh gì thêm.
Đột nhiên, Hách Dĩnh và Bạch Quân cảm thấy thương cảm cho Khiết Tử Tịnh ghê gớm, khi mà mỗi ngày cô đều có ba tên gần như là biến thái theo dõi nhất cử nhất động cả một ngày liền, ngày nào cũng như ngày nào.
“Khụ... Sau này dù có bất cứ chuyện gì thì cũng phải báo lại cho tôi.” - Diêm Thừa Ngạo ho khan vài tiếng rồi nghiêm nghị nói.
“Tuân lệnh thiếu gia.”
“Cậu có thể lui được rồi.”
“Vâng, mong là thiếu gia nhớ về sớm. Và không quên những gì thần vừa truyền đạt giúp phu nhân.” - Thần Tư Viễn lễ phép cúi chào ba người một lần nữa, rồi nhanh chóng lui đi.
“Hách Dĩnh, Bạch Quân. Tôi nghĩ chúng ta đã quá xem thường con nhóc Nhược Vũ ấy rồi. Hãy cử người đi điều tra con nhóc ấy cho tôi.” - Diêm Thừa Ngạo nghiến răng ken cét, hắn cay cú nói. Sao hắn không nghĩ đến khả năng này nhỉ? Mà cũng đúng thôi, hai người họ rõ ràng là chị em họ, lại kể đến thái độ trước kia của họ với nhau, ai đời lại nghĩ đến chuyện này chứ?... Không, như thế thì... Càng nghĩ, Diêm Thừa Ngạo càng tức, hắn nắm chặt tay rồi lẩm bẩm: “Con nhóc ấy cố tình.”
Phải, cuối cùng hắn cũng hiểu ra rồi. Lý do mà con nhóc Nhược Vũ ấy mặc dù rất quan tâm đến phu nhân của hắn nhưng bên ngoài lại tỏ thái độ chán ghét, căm thù, tất cả chỉ là vì nó không muốn bị nghi ngờ. Nó cố tình bên ngoài bày ra vẻ chán ghét cùng ham muốn thù địch với Khiết Tử Tịnh để cô ấy không nghi ngờ hành động của nó, không chỉ riêng cô ấy mà là tất cả mọi người đều không mảy may nghi ngờ. Con nhóc này gian manh thật đấy.
“Hách Dĩnh, Bạch Quân. Chuyện này nghiêm trọng rồi đây. Tôi nghĩ chúng ta cần nghiêm túc bày ra một kế hoạch để đối phó với con nhóc này.” - Diêm Thừa Ngạo tức giận đập bàn một cái thật mạnh, hắn nói.
“Ý cậu là sao?” - Hai người kia thấy bộ dạng tức giận này của hắn thì vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra hết.
“Chậc, hai tên ngốc nhà các cậu vẫn chưa hiểu ra sao? Các cậu thử động não đi, làm gì có cô em họ nào lại đi bám đuôi chị họ của mình như thế đúng không? Con nhóc Nhược Vũ ấy, nhất định là kẻ biến thái!” - Diêm Thừa Ngạo lắc đầu chán nản nhìn hai thằng bạn ngốc nghếch của mình, hắn hùng hổ nói.
“Ừ, rồi sao?”
“Thì chúng ta phải lên kế hoạch bảo vệ cô ấy khỏi con nhóc biến thái kia chứ còn gì nữa.” - Diêm Thừa Ngạo nhíu mày nói. Nói xong, hắn ta cũng không thèm đợi phản ứng của hai người kia, liền nói thêm một tràng dài về kế hoạch mà hắn mới nghĩ ra ở trong đầu.
Hôm nay, cả Bạch Quân lẫn Hách Dĩnh đều cảm thấy họ dùng não đủ rồi. Ngày gì mà hết chuyện động trời này lại đến chuyện động trời khác xảy ra vậy? Giờ hai người họ lại phải ngồi nghe một tên biến thái đang kết tội một tên biến thái khác. Lại còn phải giúp một tên biến thái lập kế hoạch bảo vệ nạn nhân khỏi một tên biến thái khác. Thôi cho xin đi, không thể để cho hai người họ có một giây phút bình yên được sao?
“Con nhóc Nhược Vũ ấy không hề tầm thường một chút nào đâu. Này, hai người các cậu có nghe không đấy?” - Diêm Thừa Ngạo nhíu mày nhìn hai người, hắn còn đặc biệt nhấn mạnh bốn từ cuối, còn đặc biệt nói với âm thanh cực đại suýt chút nữa làm ù tai của hai người họ.
“Vâng, vâng. Diêm đại thiếu gia nói gì cũng đúng cả.” - Bạch Quân cùng Hách Dĩnh cảm thấy nên hùa theo cái trò xàm xí này của Diêm Thừa Ngạo, nếu không họ sẽ bị hắn ta cho lên thớt mất.