Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 22




“Diêm Thừa Ngạo!”

Khiết Tử Tịnh ngơ ngác nhìn Diêm Thừa Ngạo ngã lăn ra đất, như một phản xạ tự nhiên, cô đứng bật dậy chạy vội về phía hắn. Nhìn người con trai cao lớn đang nằm bất động dưới nền đất lạnh lẽo kia, mặt cô tối sầm lại. Không phải hắn ta là ma sao? Ma mà cũng đột quỵ chết được à?

“Người đâu, mau khiêng thiếu gia về phòng.” - Khiết Tử Tịnh nói lớn. Cô lấy tay lay lay người hắn vài cái nhưng vô ích, cô khẽ thở dài, không lẽ cô lại phải trở thành goá phụ ư?

“Tiểu Tịnh, mình về trước đây.” - Bạch Duệ nói, hôm nay y cũng đã hiểu được kha khá mọi chuyện rồi, xem ra tên khốn họ Diêm kia là thật sự động tâm với bảo bối nhà y và bảo bối nhà y hình như cũng động tâm lại rồi... Vì vậy, y cũng không còn lí do gì để ngăn cấm hai người họ làm gì cả.

“Để mình tiễn cậu về.” - Khiết Tử Tịnh quay lại nhìn Bạch Duệ, cô nói.

“Không cần đâu. Cậu cứ chăm sóc cho chồng cậu đi. Thế nhé, hẹn gặp lại.” - Bạch Duệ mỉm cười nhìn vẻ mặt tràn ngập nỗi lo lắng của Khiết Tử Tịnh kia, làm sao y nỡ tách rời hai người họ cơ chứ. Y nói xong thì ngay lập tức rời đi.

——————

Lúc mà Diêm Thừa Ngạo tỉnh dậy đã là buổi sáng của ba ngày sau đó, hắn từ từ ngồi dậy, ôm cái đầu vẫn còn đang đau như ong đốt của mình. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hắn lờ mờ nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó, nhưng chỉ nhớ đến việc hắn tiễn hai mẹ con nhà kia ngoài ra thì không nhớ gì hết.

“Thiếu gia, ngài đã tỉnh rồi.” - Lão quản gia đứng túc trực bên cạch thấy hắn tỉnh lại thì lễ phép cúi đầu chào và nói.

“Tôi đã ngất đi bao lâu?” - Diêm Thừa Ngạo hỏi, hắn đã lấy lại tinh thần thép vốn có của mình rồi nhanh chóng rời khỏi giường thay quần áo chỉnh tề.

“Dạ thưa, ba ngày ạ.” - Lão quản gia vừa nói vừa giúp hắn thay y phục.

Ba ngày à... Thoáng chốc, mọi động tác của hắn dừng lại, nếu hắn đã ngất đi ba ngày thì phu nhân nhỏ của hắn phải làm sao đây, nếu như cô ấy lo lắng cho hắn phát bệnh thì sao? Vừa nghĩ hắn vừa bực, “Chết tiệt, cơ thể con người thật yếu ớt.” - Hắn nghĩ, rồi nắm chặt mu bàn tay lại. Nếu như ở dưới Âm Phủ thì sẽ chẳng bao giờ xảy ra mấy chuyện này rồi.

“Phu nhân đâu rồi?” - Hắn hỏi sau khi đã thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ và quay trở lại hiện thực.

“Phu nhân hiện tại vẫn đang nghỉ ngơi. Bây giờ vẫn còn là sáng sớm thưa thiếu gia.” - Lão quản gia nói.

Nghe đến đây, hắn thở phào nhẹ nhõm. Thì ra bảo bối của hắn vẫn nghỉ ngơi đều đặn, hắn cứ nghĩ cô sẽ túc trực bên hắn 24/7 cơ. Ừm thì... hắn cũng có chút hụt hẫng. Sau khi đã thay xong y phục chỉnh tề, hắn dảo bước về phía văn phòng của hắn, có vài việc mà hắn cần phải sắp xếp càng nhanh càng tốt. “Lịch trình của phu nhân mấy ngày nay thế nào?” - Hắn vừa đi vừa hỏi người quản gia đang đi theo hắn từ phía sau.

“Dạ thưa, phu nhân đã ở bên ngài hầu như cả ngày. Người chỉ vừa mới đi nghỉ được vài giờ.” - Lão quản gia nói, y vừa nói vừa len lén nhìn trộm trạng thái của hắn.

Diêm Thừa Ngạo nghe xong, thứ xúc cảm đầu tiên trong lòng hắn trào dâng là một cảm giác vui sướng đến tận cùng, “Ra là cô ấy cũng lo lắng cho mình.” - Hắn nghĩ, trên môi thoáng nở một nụ cười nhẹ. Nhưng xúc cảm vui mừng ấy của hắn cũng chẳng tồn tại được bao lâu, hắn vừa mới nghĩ thông, như thế không phải là cô đã thức cùng hắn gần 3 ngày nay rồi hay sao? Hắn không kịp suy nghĩ gì nữa, mang theo tâm trạng lo lắng xen lẫn hạnh phúc kia mà xoay người lại, vội chạy nhanh về phía căn phòng ngủ của Khiết Tử Tịnh.

Hắn nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ngủ ra, nhẹ nhàng nhón chân đi đến bên cạnh giường ngủ của cô. Hắn nhìn người con gái nhỏ nhắn đang nằm ngủ ngon lành này, nét mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô. Bỗng nhiên hắn thấy lòng chua xót, đáng ra phu nhân nhỏ của hắn phải vui vẻ mà tận hưởng cuộc sống xa hoa mới đúng, những thứ như thế này không được phép xuất hiện trên mặt của cô. Phu nhân của hắn chỉ được nở nụ cười mà thôi, hắn nghĩ. Hắn cúi thấp người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

“Chúc ngủ ngon, bé con của anh.” - Hắn nói nhỏ, sau đó liền rời đi một cách nhẹ nhàng hết sức có thể.

“Để phu nhân ngủ, không cần đánh thức em ấy. Khi nào em ấy muốn dậy thì dậy.” - Sau khi ra khỏi phòng, hắn không quên dặn dò những người hầu đang túc trực bên ngoài phòng. Sau đó hắn quay sang nói với quản gia: “Bây giờ tôi sẽ quay trở lại làm việc, gọi Bạch Duệ và Hách Dĩnh tới đây ngay trong vòng 15 phút nữa. Thêm nữa, gọi cả Thần Khiêm Nguỵ và con trai ông ta đến đây trong 2 tiếng. Bắt tay vào làm luôn đi.”

“Vâng lệnh, thiếu gia.” - Lão quản gia cúi gập người xuống, lễ phép nói rồi nhanh chóng rời đi thi hành mệnh lệnh.

Diêm Thừa Ngạo bước từng bước chân dài về phía văn phòng làm việc của hắn, kế hoạch của hắn phải nhanh lên mới được. Hắn phải giải quyết xong công việc trong ngày hôm nay, tất cả là vì nụ cười của phu nhân hắn.

——————

Khiết Tử Tịnh tỉnh dậy thì đã là buổi chiều muộn, cô uể oải ngồi dậy, duỗi thẳng người một cách thoải mái. Cũng đã lâu rồi cô mới có một giấc ngủ ngon như thế này. Nghĩ ra một cái gì đó, cô chợt đỏ mặt rồi đặt tay trên trán. Không hiểu tại sao cô lại mơ thấy tên khốn Diêm Thừa Ngạo hôn trán mình nữa...

“Ọc... ọc... ọc...”

Tiếng bụng đói của cô kêu lên, phá tan luôn những suy nghĩ xấu hổ của cô ban nãy. Cô khẽ thở dài, phải đi ăn đã rồi tính sau, cô nghĩ. Ngay lập tức cô hướng về phía cửa, gọi lớn: “A Loan, A Ly. Hai em có ở ngoài đó không?”

“Dạ, xin phép phu nhân.” - Hai người kia đồng thanh nói rồi mở cửa bước vào phòng. A Ly nhanh chân chạy đến trước mặt Khiết Tử Tịnh hóng hớt: “Phu nhân, người tỉnh rồi ạ? Người có biết không, hồi sáng thiếu gia...”

“Khụ...” - A Loan khẽ ho khan một tiếng, chen ngang vào lời nói của A Ly, không cho cô ấy cơ hội nói thêm bất cứ điều gì nữa, y nói tiếp: “A Ly, phu nhân mới tỉnh dậy. Trước tiên hãy thay đồ cho phu nhân, sau đó thì dẫn phu nhân xuống dùng bữa đã. Đừng có nói mấy chuyện linh tinh, cô mau xuống dưới dặn đầu bếp chuẩn bị bữa chiều cho phu nhân đi.” Vừa nói A Loan vừa liếc mắt nhìn A Ly.

“Dạ.” - A Ly bĩu môi nói, xem chừng y vẫn không can tâm lắm.

“Con bé này đúng là tấm chiếu chưa trải, nó nói ra ngộ nhỡ Diêm thiếu gia biết được thì... haizzz” - A Loan khẽ lắc đầu ở trong thâm tâm, y cũng không nghĩ được đến hậu quả nữa, bởi Diêm thiếu gia của bọn y chỉ dịu dàng với phu nhân mà thôi. Nghĩ vậy, y cũng nhanh chóng chuẩn bị y phục cho Khiết Tử Tịnh, chỉ là một chiếc đầm nhỏ xanh nhạt toát lên vẻ thanh lịch và thoải mái, cực kì hợp với cô.

“Cảm ơn em A Loan, vừa hay ta cũng đói meo rồi.” - Khiết Tử Tịnh bật cười nói, “À, thiếu gia đã tỉnh lại chưa?” - Vừa mới giây trước cười tươi roi rói, giây sau khuôn mặt cô đã tràn ngập vẻ lo lắng, bất an.

A Loan cũng thấy được vẻ bất an đang tràn ngập trên khuôn mặt của chủ nhân, y khẽ vỗ nhẹ lên vai cô mấy cái để trấn an rồi mỉm cười nói: “Phu nhân yên tâm, thiếu gia đã tỉnh lại sáng nay rồi ạ. Hiện tại người đang trong thời gian làm việc.”

“Hừ, hắn ta đúng là tên hết thuốc chữa, mới tỉnh lại đã lao đầu vào công việc rồi. Lại còn chẳng đến thăm ta...” - Tuy nói thế nhưng trong lòng Khiết Tử Tịnh lại thở phào nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, may quá, cô cứ tưởng cô biến thành goá phụ rồi chứ.

“Không có đâu, sáng nay thiếu gia đã đến thăm người rồi đấy ạ.” - A Loan bật cười khanh khách, y nói.

“Thật à?” - Khiết Tử Tịnh hỏi lại một lần nữa cho chắc chắc hẳn. Không hiểu sao trong lòng cô lại thấy vui mừng quá chừng.

“Thật đấy ạ. Nhưng thần nghĩ chúng ta nên tạm gác mọi chuyện sang một bên đi, chắc hẳn đầu bếp đã chuẩn bị sẵn sàng bữa chiều cho người rồi, chúng ta cùng đi dùng bữa nhé?” - A Loan nhìn khuôn mặt vui mừng của Khiết Tử Tịnh thì y cũng thấy vui lây, y ân cần hỏi rồi đưa tay ngỏ ý muốn đỡ Khiết Tử Tịnh xuống lầu.

“Ừm, cảm ơn em.” - Khiết Tử Tịnh nở nụ cười hiền dịu rồi đưa tay ra cho A Loan đỡ.

Khi hai người họ vừa bước đến cầu thang của đại sảnh, Khiết Tử Tịnh đã thấy ngay Diêm Thừa Ngạo đang đứng ngay dưới chân cầu thang cùng với vài người khác, không khí xem chừng rất là sôi động.

Khiết Tử Tịnh thấy hắn đang bận rộn thì cũng không có ý định làm phiền hắn, cô cố gắng bước những bước tiếp theo khá là nhẹ nhàng để không gián đoạn công việc của hắn. Nhưng trời tính không bằng đôi tai thính như cẩu của Diêm Thừa Ngạo, hắn ta nghe được ngay tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô, liền mỉm cười quay lại phía cô rồi nói: “Chào buổi chiều, phu nhân.”

Những người ở dưới cũng lễ phép cúi đầu chào hỏi cô, Khiết Tử Tịnh có chút khựng lại, cô mỉm cười: “Chào mọi người, hình như ta đã làm phiền mọi người đang bàn chuyện rồi.” - Cô nói, rõ ràng cô đã cố gắng bước chân nhẹ lắm rồi cơ mà, thế quái nào tên khốn Diêm Thừa Ngạo vẫn có thể đánh hơi ra cô nhỉ.

“Không phiền, không phiền. Em xuống vừa đúng lúc bọn anh mới bàn xong việc.” - Diêm Thừa Ngạo càng lúc càng tươi roi rói, hắn ta nhanh chân bước đến chỗ cô, nhẹ nhàng cầm bàn tay của cô từ tay A Loan rồi thay A Loan dìu cô xuống dưới.

Vì để giữ hình tượng, Khiết Tử Tịnh cũng chỉ đành ngoan ngoãn phối hợp theo hắn. Cô mỉm cười bơ đẹp hắn và nói với những người ở dưới: “Có thật là ta không làm phiền mọi người không?”

“Thật là vậy thưa phu nhân. Đúng như thiếu gia nói, chúng thần vừa bàn xong công chuyện và đang chuẩn bị rời đi ạ.” - Bạch Quân lễ phép cúi đầu chào thêm một lần nữa, y nói.

“Nghe A Quân nói thế thì đúng là sự thật rồi. Mọi người vất vả rồi, cảm ơn mọi người vì đã chiếu cố tên ngốc này bao lâu qua nhé.” - Khiết Tử Tịnh vẫn giữ nụ cười trên môi, cô nói tiếp: “A phải rồi, vừa đúng lúc ta đang chuẩn bị dùng bữa chiều. Mọi người có muốn ở lại dùng trà không?”

Nghe cô nói xong, Bạch Quân cùng vài người ở đó nuốt nước bọt. Không phải họ sợ gì cô mà nhìn cái ánh mắt chết người của Diêm Thừa Ngạo ở phía sau cô kia thì họ cũng không thể nào mà không run sợ được. Ánh mắt Diêm Thừa Ngạo như muốn nói với họ rằng: “Các ngươi thử ở lại xem?”

Khiết Tử Tịnh thấy thái độ của mọi người có vẻ lạ, cô cũng không biết tại sao nữa. Nhìn về phía sau thì thấy hắn vẫn đang nở nụ cười hiền lành. Lại nhìn về phía mọi người thì thấy ai nấy cũng đều đang run sợ, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng. Không lẽ mặt cô đáng sợ đến thế sao?

“Thứ lỗi thưa phu nhân, thần nhớ ra là thần có việc bận, không thể dùng trà với phu nhân được rồi. Hẹn người hôm khác ạ.” Bạch Quân là người đi đầu trong công cuộc cứu lấy mạng sống của bản thân. Y nói xong thì cũng nhanh chân chuồn lẹ. Theo sau y cũng là vài người khác:

“Thưa phu nhân, thần cũng có việc bận mất rồi ạ.”

“Thần phải về dọn dẹp nhà cửa...”

“Thần phải đi đón con tan học...”

“Hình như hôm nay con chó nhà thần đẻ, thần phải về nhà đỡ đẻ cho nó...”

“...”

Cũng chẳng mấy chốc, trong đại sảnh dinh thự nhà họ Diêm cũng chẳng còn mấy người, chỉ còn lại lão quản gia, một vài người hầu, cô và hắn cùng một thanh niên trẻ tuổi.

“Không lẽ, mặt mình thật sự đáng sợ đến mức ấy sao???” - Khiết Tử Tịnh vẫn không khỏi hoang mang khi nhìn đám người kia lần lượt chạy hết. Cô khẽ thở dài, thôi kệ đi, trước tiên cứ đi ăn cái đã, cô đói lắm rồi.

“Hừ, bọn họ thật là có phúc mà không biết hưởng. Được phu nhân của ta mời thế mà lại chuồn về trước. Dù sao cũng hơi tiếc nhỉ, vì giờ chỉ có ta và phu nhân dùng trà với nhau thôi.” - Diêm Thừa Ngạo khẽ nhếch môi nở nụ cười thoả mãn, hắn cố ý làm ra vẻ tiếc nuối nói với cô. Vừa nói hắn vừa dìu cô vào phòng ăn.

“Thiếu gia à... không phải ngài là người đã đuổi mọi người về hết sao...?” - Cậu thanh niên kia thầm nghĩ trong lòng, cậu cũng cảm thấy bất lực trước tương lai của bản thân, không biết sau này số phận cậu sẽ ra sao đây.