Điếm Tiểu Nhị

Chương 86: [Tiêu Ảnh Nguyệt phiên ngoại]




"Tiểu thư, ta tuổi tác đã lớn, hôm nay quản lí công việc của Đệ Nhất lâu cũng có chút lực bất tòng tâm."

Ta buông sổ sách trên tay, ngẩng đầu nhìn Tống đại thúc chưởng quỷ của Đệ Nhất lâu tóc đã trắng bệnh, đối với chuyện hắn đột nhiên nói ra một câu như thế tuy rằng kinh ngạc nhưng là có chuẩn bị, dù sao hắn đã thay Tiêu gia quản lí công việc Đệ Nhất lâu hơn hai mươi năm, hắn cũng là một trong những đông đảo thúc bá từ nhỏ nhìn ta lớn lên.

"Tống thúc có chọn người tiếp nhận sao?" Nếu hắn nói như vậy, như vậy hẳn là cũng đã nhìn trúng người có thể thay thế hắn.

"Ha hả, không hổ là tiểu thư! Ha ha, tiểu thư, việc chọn người ta nhưng thật ra nhìn trúng một người, bất quá có chọn hay không này còn phải để tiểu thư trước nhìn tài năng đi." Tống đại thúc thoải mái cười, trên mặt tràn đầy thần sắc vui mừng.

"Có thể được Tống thúc coi trọng, người này tất nhiên là có chỗ hơn người, ta tin tưởng ánh mắt của Tống thúc, cứ dựa theo ý tứ của Tống thúc mà làm đi." Nhiều năm qua tiếp xúc, tất nhiên là hiểu nhãn lực của Tống thúc, chỉ là tâm trạng cũng hơi hiếu kỳ người có thể được Tống thúc coi trọng là người phương nào, tại thời điểm phụ thân đem công việc Tiêu gia giao cho bản thân thì từng giới thiệu qua các quản sự của Tiêu phủ, trong đó đánh giá đối với Tống đại chưởng quỹ cũng là cao nhất.

"Ha hả, tiểu thư, người này nếu bồi dưỡng thật là tốt, ngày sau định là nhân tài hiếm có trong Tiêu gia." Tống thúc đánh giá người này nhưng thật ra rất cao, rất ít thấy hắn có thể đánh giá hậu bối như vậy.

"Ân?" Ta hơi kinh ngạc, hắn thường ngày tuy rằng nét mặt là một vị hòa ái dễ gần, nhưng người lý giải hắn đều biết hắn là người khó tiếp xúc nhất, ánh mắt cũng soi mói nhất, như Lý Thanh là nhi tử của Lý quản sự, lúc trước cũng không thấy hắn khen qua.

"Tiểu thư, có từng chú ý qua tiểu nhị luôn thích mặc y phục thâm sắc trong Đệ Nhất lâu của chúng ta?" Tống đại thúc như là nhìn ra tiếc nuối trong lòng ta.

"Tống thúc nói thế nhưng là vị đã đưa ra chủ ý thực đơn kia?" Tiểu nhị chạy đường trong Đệ Nhất lâu không dưới mười người, có thể được Tống thúc hỏi như vậy, chỉ sợ cũng chính là vị đã từng đưa ra thực đơn gọi món kia.

"Đúng vậy." Tống thúc gật đầu.

"Ân." Nếu là người Tống thúc nhìn trúng, ta liền không hề hỏi nhiều, cầm lấy sổ sách trên tay tiếp tục nhìn.

Ngày thứ ba kể từ khi chuyện này qua đi, chính là ngày cùng quản sự tuần tra sổ sách cửa hàng gạo trong nửa năm qua.

Tại nội đường mới vừa cùng Ngô quản sự đàm xong, Mộc Văn Trúc liền từ bên ngoài tiến đến, biểu tình rất là phiền não: "Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều người."

"Mộc Văn Trúc, ai kêu tiểu thư nhà chúng ta mị lực lớn như vậy." Cầm Thư cũng cho rằng.

"Ngô quản sự, chuyện sau đó cứ dựa theo vừa rồi tiến hành." Ta liếc mắt nhìn Ngô quản sự cung kính trước mắt.

"Vâng tiểu thư."

Mọi việc xử lý tốt, mang cho cái khăn che mặt trắng Cầm Thư lấy tới, đi ra tiệm gạo, đối với các loại đường nhìn từ đoàn người bên ngoài phóng tới ta đã tập mãi thành thói quen, tùy ý đảo qua đoàn người, nhưng ngoài ý muốn phát hiện một thân ảnh nhìn quen mắt, là tiểu nhị mà Tống thúc nhìn trúng, hắn lúc này đã ở trong đám người, chỉ là trong lòng hắn đang ôm một nữ oa khả ái, hóa ra đã thành thân, vừa định thần, không khỏi nghĩ bản thân vô cùng nhàm chán, hắn thành thân hay không lại có liên quan gì tới bản thân.

"Tiểu thư." Cầm Thư hình như phát hiện ta xuất thần.

"Không có việc gì!" Chỉnh lý tốt tâm tình đi tới xe ngựa trước mặt.

Mà khi ta đang chuẩn bị leo lên xe ngựa lại nghe đến giọng nói trong trẻo trong một mảnh nghị luận: "Tiểu Nhị Nguyệt nói rất đúng, bất quá sau khi tiểu Nhị Nguyệt lớn lên biến thành đại mỹ nữ, không nên học tỷ tỷ xinh đẹp kia mặc đồ y phục màu trắng."

"Y phục màu trắng dễ bẩn, giặt quần áo rất phiền phức." Nghe một thanh âm như thế ta nhịn không được quay đầu lại tìm kiếm chủ nhân của thanh âm, vừa nhìn, phát hiện người nói chuyện chính là người đang ôm tiểu nữ oa.

Lúc vốn tưởng rằng ngày sẽ kế tục trôi qua như vậy, các vị di nương trong nhà lần thứ hai nhúng tay vào chút chuyện mà các nàng không nên nhúng tay.

Từ khi phụ thân bắt đầu tìm phu tử dạy học cho ta, liền biết được một ngày kia, ta sẽ không giống như các vị tiểu thư bình thường trong nhà giàu có, sau khi lớn lên chỉ đợi phụ mẫu trong nhà vì bản thân tuyển chọn một vị phu quân xuất giá thành thân, sau đó tại gia giúp chồng dạy con. Mà bản thân ta cũng sẽ không nguyện ý như vậy, bởi vậy đối với Hiệp Giang Chu quen biết từ nhỏ đến lớn, tuy là hiểu ý nghĩ của hắn đối với ta, chỉ là từ đầu đến cuối ta chỉ xem hắn là một bằng hữu cũng như một đại ca, đối với Hiệp Nhị cũng là như vậy. Nghe được đại thiếu gia Hiệp Gia Bảo cùng với một vị quan gia tiểu thư thành thân, chưa hề thương tâm, không đi tham dự lễ, cũng chỉ là bởi vì vừa tiếp nhận công việc trong phủ, không rảnh đi xa, mà phụ mẫu trong nhà đã lớn tuổi cũng không thích hợp đi xa, cuối cùng bất đắc dĩ mới chỉ có thể sai người đi vào tặng lễ.

Chỉ là quyết định như vậy, nhưng để mẫu thân hiểu lầm, cho là ta thương tâm khổ sở. Mà lúc các di nương khác đặc biệt là ngũ di nương có động tác ta cũng không phải không biết, chỉ là không muốn để ý tới, nhưng lúc này đây nếu tìm tới phụ thân, ta liền phải để nàng biết được có một số việc không phải nàng nên nhúng tay, về phần dự định của nàng cùng với cháu trai của nàng, ta tất nhiên là biết được, trước đây cũng không phải là không quan tâm, chỉ là không muốn để ý tới mà thôi. Mệnh Cầm Thư đem tiền tiêu vặt hàng tháng của các nàng khấu trừ, chỉ là cho các nàng một ít cảnh cáo mà thôi.

Về phần các nàng lần này nháo ra việc thành thân ta biết chỉ là bị đè ép xuống, bất quá sẽ chỉ là kế tạm thời.

Quả nhiên, không ra mấy ngày đã bị mẫu thân gọi đi cùng nàng đi chùa miếu Tây sơn.

Ngày ấy là ngày cầu phúc lễ tạ thần, chùa miếu đèn nhang vờn quanh, cho dù là có cái khăn che mặt nhưng mắt mũi vẫn bị khói làm khó chịu, mượn cớ cáo biệt mẫu thân mang theo Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc hai người dẫn đầu rời khỏi chùa hạ sơn.

"Tiểu thư, trước chùa nhiều người lắm, chúng ta từ cửa sau đi ra ngoài đi, ta đi gọi bọn họ đem cỗ kiệu dời về phía cửa sau." Nhìn ngoài đại điện người ta tấp nập, đối với đề nghị của Mộc Vân Trúc gật đầu, sau đó liền cùng Cầm Thư xuyên qua đại điện, đi tới hậu viện mới phát hiện chùa chiền này chênh lệch trước sau lớn như vậy, phía trước là người ta tấp nập ầm ĩ, hậu viện cũng không hỗ là thánh địa chùa chiền lễ Phật.

"Tiểu Nhị Nguyệt là tiểu mỹ nữ, lớn lên sau đó là đại mỹ nữ, thế nhưng không thể học người khác cả ngày mặc đồ trắng biết không, sẽ dễ bẩn." Chậm rãi hành tẩu đến chỗ rẽ, lại nghe đột nhiên có một thanh âm quen tai cùng ngữ khí quen thuộc, theo hàng lang tìm ngọn nguồn giọng nói, nhìn thấy chính là một nam tử ngồi chồm hổm dưới đất, trên người mặc nguyệt nha bạch y bào, đưa lưng về phía ta bên này cùng một tuổi nhỏ nữ oa.

Không biết là có phải bởi vì thanh âm cùng ngữ khí này còn có nội dung câu nói vừa rồi quá mức quen thuộc hay vì cái khác, không khỏi hơi dừng bước chân, chỉ là câu nói kế tiếp, nhưng cũng làm ta đột nhiên có loại cảm giác, nam tử bản thân đang mặc đồ trắng rồi lại dạy người không nên mặc đồ trắng này không phải là nam tử mà hẳn là một nữ giả nam trang, bất quá này không quá hiếu kì, vì vậy không suy nghĩ nhiều, liền thu hồi ánh mắt tiếp tục đi đến chỗ sâu trong hậu viện này.

Hứa là phong cảnh vô cùng tú lệ cùng sự thanh tịnh, tại hậu viện chùa chiền dừng hồi lâu, lúc Mộc Vân Trúc tìm tới, chuẩn bị ly khai chùa chiền hạ sơn, nguyên bản bầu trời trong xanh, đột nhiên lại mây đen rậm rạp, bất quá loại này ngay cả hài tử cũng biết là mưa rào, một khắc trước diễm dương cao chiếu sau đó một khắc đã có thể là mây đen áp thành, một hồi liền lại sẽ là tinh không vạn lí (vạn dặm không mây).

Mới đến lưng chừng núi, liền nghe được tiếng sấm, không ra một hồi đó là tiếng mưa rơi, cuối cùng phải đến chò nghỉ mát trong núi tránh mưa, chỉ là chưa từng nghĩ đến sẽ ở chỗ kia lần thứ hai gặp phải "nam tử" áo trắng trong hậu viện, song song cũng vì gặp nhau như vậy, lại gặp một chuyện trong cuộc đời ta chẳng bao giờ tao ngộ, nguyên bản thấy sắc mặt người trốn ở dưới bàn khi bị Mộc Vân Trúc vô lễ là lúc, cảm thấy áy náy. Cũng không từng nghĩ đến xuất hiện việc ngoài ý muốn kia, mà sau cái ngoài ý muốn này, nhìn thân ảnh chạy trối chết, nếu như không có nhớ lầm người đang chạy trối chết kia hẳn là người mà Tống thúc đề bạt, hơn nữa nếu ta không cảm giác sai, người nọ chính một tiểu nhị nữ giả nam trang. Nhìn thân ảnh gần tiêu thất, trong óc nhưng nhảy ra một kế sách, kế sách này cũng là lần đầu tiên để ta xem đến biểu tình khó có thể tin được trong con ngươi kinh ngạc của Thanh Ảnh bọn họ.

_______Hết chương 86_______