Điếm Tiểu Nhị

Chương 28




Duỗi cái eo lười biếng, híp mắt, đối với đại lão bản một thân áo trắng như trước, cười cười lễ phép nói một tiếng: "Sớm an, đại lão bản!" Đối với Mộc Vân Trúc đang căm tức, trực tiếp bỏ qua! Ta rất mệt nhọc, tối hôm qua xem sao xem quá lâu, ở bên ngoài ngủ gật, không biết có thể bị cảm mạo hay không, nếu bị cảm không biết có chi phí trả tiền thuốc chữa bệnh vì ngoại giao hay không đây.

"Ăn xong điểm tâm, đến thư phòng đi!" Đại lão bản nói xong, đứng dậy mang theo Cầm Thư dẫn đầu đi ra ngoài.

"Mộc Vân Trúc, hiện tại là giờ nào?" Nhìn theo bóng dáng đại lão bản, hí mắt nhìn kỹ bên ngoài, từ khi làm tiểu bạch kiểm đến nay giống như chưa từng gặp qua dương quang tươi đẹp như vậy.

"Thần khi*!" Mộc Vân Trúc khinh bỉ nhìn người còn đang buồn ngủ, ánh mắt mông lung. (mình không biết Thần khi là gì, có thể là nói thời gian, sáng sớm hay gì đó, nhưng mà không biết chính xác là giờ gì)

"Ân, mới thần khi, khó trách còn sớm như vậy." Uống một ngụm cháo nhìn bộ dáng Mộc Vân Trúc muốn đem ta ăn luôn, có chút nghi hoặc, người này mới sáng sớm thế nào liền oán niệm sâu như vậy đây.

"Mộc Vân Trúc, ngươi còn chưa ăn bữa sáng?" Sẽ không là vì đói bụng, nhìn ta ăn nên oán niệm đi!

Trong oán niệm bắt đầu thêm nồng đậm khinh bỉ.

"Thân thể không thoải mái?" Sẽ không là tới thời kì sinh lý đi.

Mộc Vân Trúc học động tác tiêu chuẩn của Nhất Nguyệt, phiên một cái xem thường rất có phong phạm.

"Mộc Vân Trúc, thân thể không thoải mái liền nghỉ ngơi một chút đi, nếu không ta giúp ngươi nói với đại lão bản thỉnh một đại phu cho ngươi?" Ta thật cẩn thận hỏi, thời kì này, về sinh lý khó chịu không nói, về tâm lý cũng dễ dàng phiền táo.

Như thế nào lại trầm mặc đây.

"Mộc Vân Trúc, tiểu thư nhà các ngươi mỗi ngày đều bận việc sớm như vậy sao?" Phải tham khảo tình huống trước một chút, lúc làm không công cho đại lão bản cùng thời điểm làm điếm tiểu nhị không giống nhau, khi đó tuy rằng vất vả chút, nhưng tương đối mà nói công việc thực không sai, hiện tại không giống, đặc biệt hiện tại đại lão bản thoạt nhìn là bộ dáng tiêu chuẩn của người cuồng công việc, mỗi ngày đều dậy sớm làm việc như vậy, dễ dàng đem mạng nhỏ đều chỉnh chết.

"Ngươi nghĩ rằng tiểu thư của chúng ta cùng người nào đó giống nhau sao! Hừ ~" Mộc Vân Trúc lại khinh bỉ.

"Tiểu thư các ngươi bình thường cũng không nghỉ ngơi sao?" Giống ta thì làm sao, lại nói, ta đây cũng là quan tâm tiểu thư các nàng, đương nhiên cũng thuận tiện quan tâm ngày nghỉ ngơi trong tương lai của ta một chút, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp mới là chính đạo.

......

Được rồi, cho dù không nói, một hồi tìm cơ hội hỏi đại lão bản đi. Đồng thời bắt đầu tự an ủi chính mình. Thân là một tiểu bạch kiểm đủ tư cách có chức nghiệp quan trọng nhất là biết tiết tháo, là nghe theo đại lão bản, người lãnh đạo cũng chính là khách hàng an bài. Đại lão bản nói hướng đông, thân là tiểu bạch kiểm, cho dù không muốn một ngàn lần một vạn lần cũng không thể đi hướng tây, ai kêu người trả thù lao là lớn nhất đâu. Bởi vậy, một tiểu bạch kiểm có lí tưởng có mục tiêu như ta vậy, đối với yêu cầu kiêm công việc đại lão bản giao là không dám giận cũng không dám nói gì. Nhưng không phải ta lo lắng sẽ bị trừ tiền lương, chính là nghĩ đến thân là tiểu bạch kiểm, hợp thời làm nghĩa vụ lao động hữu ích, thể xác và tinh thần khỏe mạnh, hơn nữa co được dãn được là vì khí độ lớn của tiểu nữ tử!

Lưu luyến không rời buông bát trong tay, hoàn hảo lần này không có canh thập toàn đại bổ.

"Đúng rồi, Mộc Vân Trúc, ta muốn hỏi một chút, trong phủ có loại lông cùng vải dệt này sao?" Tài liệu làm gối ôm kia còn không có đưa cho Liên Hoa, mà Cầm Thư giống như bề bộn nhiều việc.

"Ngươi hỏi cái này muốn làm gì?" Mộc Vân Trúc liếc mắt cao thấp đánh giá ta.

"Cũng không có gì, chính là muốn làm chút này nọ, trong phủ có mấy thứ này sao?" Xem vẻ mặt Mộc Vân Trúc, mấy thứ này hẳn là có thể tìm được.

"Hừ ~" Mộc Vân Trúc không thèm để ý tới câu trả lời không rõ ràng của ta.

"Mộc Vân Trúc, hỗ trợ chút được không?" Thời điểm có việc cầu xin người khác phải lễ phép chút, thành khẩn chút. Muốn hay không dưới tình huống nàng không đồng ý, nhất định phải đi lên dắt tay áo của nàng kéo hai cái, tạo không khí một chút.

"Ngươi ~" Mộc Vân Trúc thật không cho ta chút mặt mũi cách xa ta, vẻ mặt khinh bỉ.

"Mộc Vân Trúc, hỗ trợ một chút được không?" Kiên trì rốt cuộc là nguyên tắc làm người cơ bản, đồng thời tiếp tục kính dâng tươi cười sáng lạn.

"Tiểu thư cùng vài vị quản sự còn đang chờ tại thư phòng." Mộc Vân Trúc vẻ mặt phụ trách liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó cũng không thèm nhìn tới ta, đi trước một bước.

Như vậy rốt cuộc là hỗ trợ hay không hỗ trợ? Không được thì chỉ có thể tìm Liên Hoa đến thương lượng một chút, thuận tiện lại đi tìm đại lão bản thương lượng một chút có thể giảm bớt lượng công việc hay không. Lúc trước sao ta lại không đem gối ôm kia mang theo cùng tới đây, tuy rằng là có rách một chút, cũ một chút, cũng khó nhìn chút, nhưng là do ta cùng Nhất Nguyệt cùng nhau chế tạo, tuy rằng cuối cùng dựa vào Phù Dung hỗ trợ mới tạo ra được, nhưng thế nào cũng coi như là thành phẩm thủ công đầu tiên của cá nhân ta — gối ôm. Nhưng mà, hình như cũng không đúng, gối ôm kia, ta rõ ràng đem gối ôm kia cùng số lượng gia sản không nhiều lắm của ta cùng nhau đóng gói mang lại đây, như thế nào vẫn tìm không thấy? Phải tìm cơ hội hỏi một chút Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư hoặc là những người khác có nhìn đến hay không, hoặc là để nó ở chỗ nào mới được.

"Tiểu thư!" Mộc Vân Trúc xao xao cửa thư phòng, vừa nói xong liền đẩy cửa đi vào.

Đi theo vào mới phát hiện trong thư phòng không chỉ có một mình đại lão bản, trừ Cầm Thư hầu hạ ở một bên ra, hai bên sườn còn có bốn người tuổi tác khác nhau ngồi, hơn nữa thoạt nhìn đều thật quen mắt. Biểu tình trên mặt không đồng nhất, trong đó còn có một người một thân áo xanh, lớn lên cũng coi như trắng nõn, tuổi ước chừng 24, 25 ngồi ở bên cạnh một vị trung niên để râu sơn dương, ánh mắt hai người đang nhìn ta. Vài đại thúc trung niên cũng mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn ta, đại lão bản đang cúi đầu nhìn cái gì đó, chờ chúng ta đi đến trước mặt mới ngẩng đầu nhìn lên.

"Tiểu thư, cô gia đến rồi!" Mộc Vân Trúc nói xong liền đứng ở phía sau bên phải đại lão bản.

Ta cười một chút, bảo trì trầm mặc, chờ đợi chỉ lệnh.

"Ân." Đại lão bản liếc mắt nhìn ta một cái.

Ta hướng hai bên giật nhẹ da mặt có chút cứng ngắc, thời điểm đang nghĩ có nên nói cái gì đó hay không, đại lão bản bắt đầu nói.

"Bạch Liêm, giới thiệu cho ngươi một chút."

"Vị này là Ngô quản sự ở bố trang." Một vị trung niên thứ nhất bên phải đứng lên hành lễ với ta.

"Vị này là Hồ quản sự ở tiệm gạo!" Vị thứ hai bên phải.

Cười một chút!

"Vị này là Lý quản sự ở trà trang cùng Lý Thanh, trưởng tử của Lý quản sự!" Hai người bên trái nhìn kỹ hình như có chút giống như hai cha con.

Lễ phép tươi cười chào hỏi với những người không quen này, giới thiệu xong rồi, trở lại ngồi xuống vị trí chuyên chúc của mình. Xem hiện tại cái dạng này, đại lão bản bọn họ hình như muốn họp, ta có nên tránh đi một chút hay không? Vụng trộm liếc mắt nhìn đại lão bản một cái, nàng không chú ý tới ánh mắt chờ chỉ thị của ta, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu cầm lấy sổ sách linh tinh ngày hôm qua không có xem xong, cúi đầu thoạt nhìn, hai tai không nghe thấy chuyện bên người, một lòng tính toán sổ sách!

Cầm sổ sách, thời điểm đầu bắt đầu ngơ ngẩn, đột nhiên nghe được tên mình, phản xạ có điều kiện trả lời một tiếng, vừa nâng đầu lên, tầm mắt trong phòng đều rơi xuống trên người mình.

Đột nhiên bị nhiều người như vậy nhìn, ta khẩn trương buông sổ sách trên tay, sẽ không là thời điểm ta ngẩn người vừa rồi đem suy nghĩ trong lòng đều nói ra ngoài đi? Thật cẩn thận nhìn về phía đại lão bản, sắc mặt đại lão bản không có gì biến hóa, giống như lúc mới gặp, thản nhiên, trên người tản mát ra hơi thở lạnh lùng cách xa ngàn dặm. Nao nao!

"Tiệm gạo ở các nơi, còn nhờ Hồ quản sự để ý mọi chuyện." Đại lão bản liếc mắt nhìn ta một cái.

"Tiểu thư khách khí, chuyện tiểu thư công đạo, lão Hồ sẽ toàn lực làm ổn thỏa." Hồ quản sự quản lí tiệm gạo vẻ mặt kiên định.

"Về phần vừa rồi Ngô quản sự nói, phải phòng bị động tác của Lâm gia, nhưng không cần tổn thương hòa khí, trước chờ xem động tác tiếp theo của Lâm gia. Lý Thanh, chuyện thủy vận giao cho người toàn quyền xử lí."

"Dạ, tiểu thư!"Lý Thanh đứng dậy ôm quyền.

Nói như vậy giống như không có chuyện gì liên quan tới ta, cúi đầu ngẩn người. Thẳng đến trong quá trình ta ngẩn người xem xong một quyển sổ sách, vừa ngẩng đầu, các vị quản sự này không biết khi nào thì đã muốn đi hết, trong thư phòng chỉ còn lại có hai người ta và đại lão bản.

Không đợi ta nghĩ nhiều cửa phòng bị xao vang, Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc phân biệt cầm trà bánh mới đi đến.

"Tiểu thư, Tiêu quản gia truyền lời đến, Lâm gia gởi thư, lão gia ý tứ việc này giao cho tiểu thư xử lý." Cầm Thư nói xong, xuất ra một phong thư giao cho đại lão bản.

Đại lão bản tiếp nhận thư, mở ra nhìn một chút, mày giật mình, vẻ mặt bình tĩnh.

"Tiểu thư, thư lần này là do Lâm thiếu gia viết đi!" Trên mặt Mộc Vân Trúc có biểu tình thiếu nữ chờ mong.

"Ân, Cầm Thư, nói cho quản gia, việc này giao cho hắn an bài, đem tây uyển thu thập một chút, đón khách." Đại lão bản nói xong, đem thư phóng qua một bên, nâng chung trà lên.

"Dạ, tiểu thư." Cầm Thư nói xong rồi đi ra ngoài.

Nghe hương trà, bụng cũng bắt đầu reo lên, ngẩng đầu nhìn bên ngoài một chút, lại không ở gần cửa sổ, nhìn không thấy mặt trời bên ngoài. Ta thấy Mộc Vân Trúc giống như rất vui vẻ, thừa dịp Mộc Vân Trúc cao hứng mở miệng hỏi nói:"Mộc Vân Trúc ngài có biết hiện giờ là canh giờ gì?"

"Hiện tại đã là buổi trưa!" Quả nhiên, lần này Mộc Vân Trúc thực sảng khoái nói cho ta biết đáp án.

"A, nhanh như vậy liền đã tới buổi trưa." Khó trách ta đã đói bụng.

Đại lão bản buông chén trà, nhìn bộ dáng ta không ngừng duỗi người, không nói một câu.

"Mộc Vân Trúc, làm sao có thể mua được lông và vải dệt xúc cảm có vẻ thoải mái?" Thừa dịp còn nóng mà rèn sắt!

"Ngươi là một đại nam nhân muốn mấy thứ này dùng làm gì?" Tâm tình Mộc Vân Trúc thật sự tốt lắm.

Đại lão bản nghe được lời của Mộc Vân Trúc, không có phản ứng gì, vẫn im lặng uống trà nghỉ ngơi như cũ.

"Chính là ta muốn tìm Liên Hoa làm một cái gối ôm cho ta, mấy thứ đó đều là tài liệu làm gối ôm." Không có gối ôm ban đêm thật sự rất không thoải mái, tuy rằng gần đây thời điểm buổi tối ngủ đều thật không tệ.

"Tiểu thư, ngươi nghe thấy chứ, ta đã nói hắn là một đại sắc lang." Mộc Vân Trúc vừa nghe tên Liên Hoa, lập tức khôi phục thái độ bình thường.

"Ta như thế nào lại là đại sắc lang?" Ta lần này lại làm sai cái gì? Đời này làm chuyện có thể xứng đáng bị gọi là sắc lang, đại khái cũng cũng chỉ có lần đó ở dưới Tây Sơn cho đại lão bản một cái ôm, nhưng mà, chúng ta đều là nữ, ôm một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào, hơn nữa khi đó ta cũng bị đại lão bản tập ngực, nói sắc lang, cũng là đại lão bản so với ta còn sắc lang hơn.

"Mộc Vân Trúc!" Đại lão bản ôn nhu kêu Mộc Văn Trúc.

"Vâng, đã biết, tiểu thư." Mộc Vân Trúc rất không tình nguyện đáp ứng một tiếng.

Ta thấy như vậy, cho dù ngốc thế nào cũng nghĩ đến là đại lão bản đang giúp chính mình, đắc ý hướng về phía Mộc Vân Trúc cười sáng lạn.

Gặp việc này liền giải quyết đơn giản như vậy, nhớ tới nghi hoặc của mình, nhìn chằm chằm Mộc Vân Trúc đang cố trừng tới ta, hỏi:"Mộc Vân Trúc, thời điểm ta dọn tới đây, ngươi có thấy một cái gối đầu thật to hình vuông ta mang theo không?"

"Chính là một cái gối lớn như vậy, ngăn nắp, ôm lấy rất thoải mái, bên trong mềm mại cái loại này." Nhìn đến bộ dáng Mộc Vân Trúc khinh bỉ cộng thêm nghi hoặc, nhanh chóng đứng lên khoa tay múa chân ở trong không trung.

"Ngươi là nói một cái gối đầu thật to, bẩn hề hề?" Mộc Vân Trúc vẻ mặt ghét bỏ nhìn ta.

"Ừ!!" Ta kích động gật gật đầu, nhưng đồng thời cũng phản bác:"Cái kia không phải bẩn hề hề!"

Làm sao lại là bẩn hề hề, tuy rằng chế tác có hơi khó coi, ôm lấy cũng không có lông thoải mái, nhưng mà cũng có còn hơn không, ôm lấy cũng thật không tệ, ít nhất buổi tối ôm ngủ rất ngon.

"Nguyên lai là ngươi đem thứ vừa bẩn vừa rách đó tiến vào khuê phòng của tiểu thư nhà ta, ta đã nói thôi, Cầm Thư còn nói là gia đinh dọn đồ sai này nọ, nguyên lai là ngươi làm." Mộc Vân Trúc thật tức giận nhìn ta.

"Các ngươi...các ngươi đem nó ném..." Ta muốn khóc, kiện hàng thủ công mỹ nghệ thứ nhất của ta.

"Như thế nào..như thế nào, không thể ném sao, gối đầu kia bẩn đến khó coi như vậy, còn giữ để làm chi!" Mộc Vân Trúc giống như bị vẻ mặt bi thương của ta dọa đến.

"Các ngươi.....gối ôm của ta~~" Ta thật sự muốn khóc, gối ôm của ta làm sao lại ô uế, ta mỗi ngày đều ôm nó ngủ, tuy rằng là từ vải dệt màu xám chế tác mà thành, làm cho nó thoạt nhìn không dính bụi bẩn.

"Phu quân, kia...gối ôm kia, nhưng là vật quý trọng?" Đại lão bản, giống như cũng nghĩ đến cái gì, nhíu mày, lúc nói đến gối ôm hơi tạm dừng một chút, xem ra hẳn là cũng gặp qua gối ôm đáng yêu của ta.

"Tuy rằng không phải vật phẩm quý trọng gì, nhưng cái kia ôm rất thoải mái." Ta thật ai oán nhìn đại lão bản, nguyên lai đầu sỏ hại ta mấy tháng nay không có giấc ngủ tốt là ba người các nàng.

"Một khi đã như vậy, để cho khuê phòng của quý phủ lại làm cho phu quân một cái là được!" Đại lão bản ngữ khí thực bình thản.

"Nhưng mà, cái gối ôm kia là ta cùng Nhất Nguyệt hai người tự tay làm." Ta thương tâm rối rắm nhìn hai đầu sỏ gây nên chuyện này.

"Khó trách..." Mộc Vân Trúc bộ dáng hiểu rõ cộng thêm ánh mắt phi thường khinh bỉ nhìn ta, nói xong còn gật gật đầu đối với đại lão bản.

"Khó trách cái gì, tuy rằng khó coi chút, nhưng mà cái kia nói thế nào cũng là món đồ thủ công thứ nhất trong đời chúng ta, tuy rằng cuối cùng nhờ Phù Dung hỗ trợ mới làm tốt....." Nói xong lời cuối cùng, không biết vì cái gì cảm thấy ánh mắt đại lão bản cùng Mộc Vân Trúc nhìn ta làm cho ta cảm thấy sau lưng có chút lạnh cả người, nói đến thanh âm cuối cùng biến thành tiếng muỗi kêu.

_______Hết chương 28________

p/s: đại lão bản ghi nhớ chuyện này trong lòng đó nha, chuyện tiểu Bạch đào hoa trước Liên Hoa còn có Phù Dung nữa, sau này đại lão bản sẽ nhắc lại dạy dỗ "phu quân" nha:">

tiểu Bạch ngây thơ không biết gì nhưng mà cảm nhận được ánh mắt là không tệ rồi đó =)))))