Điếm Tiểu Nhị

Chương 23




Mới bước vào cửa liền cảm giác được một ánh mắt nóng cháy bắn qua, đương nhiên đối tượng ánh mắt nhìn chăm chú chủ yếu là đại lão bản bên cạnh ta, ta là hưởng lây. Về phần chủ nhân ánh mắt không cần nhìn, chỉ biết là vị Lí biểu ca cháu của ngũ di nương, người bị ta đoạt vị trí con rể Tiêu phủ đi.

"Cha, nương!" Thanh âm đại lão bản bình thản, nói xong gật đầu với các vị di nương một chút rồi không nói gì thêm.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu, các vị di nương buổi sáng tốt lành!" Nói xong còn nở nụ cười sáng lạn, đồng thời quay đầu nói với người hai mắt đăm đăm nhìn ta:"Lí biểu ca sớm!"

"Ân." Nhạc phụ đại nhân nhìn hai chúng ta một cái, khẽ gật đầu.

"Nguyệt nhi, Liêm nhi mau ngồi xuống, đều là người một nhà, không cần mệt như vậy." Có thể thấy nhạc mẫu đại nhân nàng hôm nay tâm tình rất tốt, hẳn là liên quan đến ngày hôm qua dâng hương.

"Dạ, nhạc mẫu." Cần phải chú ý lễ phép với trưởng bối. . ngôn tình hay

"Ảnh Nguyệt biểu muội." Lí phú nhìn đại lão bản vừa ngồi xuống, ánh mắt bắt đầu đăm đăm.

"Ha ha, Nguyệt nhi, mấy ngày không thấy sao lại gầy yếu như vậy, đến ăn nhiều một chút, chú ý thân mình một chút." Ngũ di nương nhìn bộ dáng không tiền đồ của cháu mình, nhanh chóng nói chen vào, nói xong còn múc một chén cháo đưa đến trước mặt đại lão bản.

"Nguyệt nhi, công việc bên trong phủ tuy rằng trọng yếu, nhưng cũng phải chú ý thân mình." Nhạc mẫu đại nhân cũng nói chen vào, nói xong còn quay đầu ý bảo bà vú của nàng.

Bà vú hiểu ý đi ra đại sảnh, một hồi trong tay bưng một cái khay, trên khay để hai bát canh lớn nhỏ đồng dạng. Ở tình huống ta cùng đại lão bản không rõ, một người một bát đặt tới trước mặt chúng ta.

Ta cúi đầu vừa thấy một bát tràn đầy không biết là canh gì, duy nhất có thể nhìn đi ra là canh này rất bổ, bên trong còn có vài miếng nhân sâm.

"Nguyệt nhi, Liêm nhi, hai người các ngươi thân thể đều gầy yếu như vậy, đều phải hảo hảo bồi bổ." Nhạc mẫu đại nhân từ ái nhìn chúng ta.

"Cũng không phải, Nguyệt nhi là nữ nhân, thân mình đơn bạc chút còn có thể cho qua, nhưng Liêm nhi ngươi đường đường là nam tử, thân mình thấy thế nào cũng đơn bạc hơn cả nữ nhân, cái này đã không thể nào nói nổi." Ngũ di nương nói xong cười duyên một tiếng.

"Ha ha" Giật nhẹ khóe miệng, đau đầu nhìn canh đại bổ trước mặt, sáng sớm liền uống bổ như vậy.

Đại lão bản nhìn đến bát canh, mày liễu rõ ràng nhíu một chút, lạnh lùng nhìn ta một cái, nhìn đến sau lưng ta phát lạnh.

"Ha ha, Ảnh Nguyệt, gần đây ngươi gầy yếu, có vẻ mệt nhọc, hẳn là nên bồi bổ thân mình." Ta cười gượng.

"Đúng vậy, Nguyệt nhi." Nhạc mẫu gật gật đầu khen ngợi ta.

"Nhưng mà, nhạc mẫu, Ảnh Nguyệt mới thức dậy, còn chưa ăn gì, ta thấy trước hết đừng uống, uống ngược lại dễ dàng không có lợi cho thân thể." Ở dưới cái nhìn chăm chú của đại lão bản ta kiên trì đem canh đại bổ chuyển qua bên này, đem cháo chuyển tới bên nàng.

"Canh này ta trước thay Ảnh Nguyệt uống đi, ha ha" Trước khi nhạc mẫu đại nhân lên tiếng, ta mở miệng trước, nói xong đồng thời nuốt nước mắt mà ăn canh.

"Này, Liêm nhi, ngươi chẳng phải cũng sáng sớm chưa ăn gì sao?" Nhạc mẫu giống như cũng hiểu được ta nói có đạo lý, có chút lo lắng nhìn ta.

"Ngạch, không có việc gì, ta không giống với Ảnh Nguyệt." Có thể giống nhau sao, nàng là đại lão bản, ta là tiểu bạch kiểm. (TT__TT)

Bỏ qua ánh mắt oán độc từ biểu thiếu gia bắn tới, ta tự nói với lòng "ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục", đem canh đại bổ do nhạc mẫu đại nhân ban tặng uống không thừa một giọt.

"Biểu muội phu, thoạt nhìn giống như nữ nhân yếu đuối, hẳn là nên uống nhiều chút, bổ bổ thân mình, bằng không dễ dàng bệnh." Lí biểu thiếu gia thực khinh bỉ liếc mắt nhìn ta.

"Phải không?" Cười một cái, cúi đầu tiếp tục ăn canh, trên bàn cơm không mở miệng nói chuyện, nói sau ta vốn chính là nhược chất nữ lưu, nếu lớn lên không giống nữ nhân, ta mới đáng lo lắng đây.

Ăn canh mới là chuyện đáng lo, uống xong còn muốn tìm Liên Hoa thương lượng chuyện quan trọng hơn.

"Liêm nhi, lại ăn thêm chút đi, chỉ ăn canh thì không được đâu." Nhạc mẫu đại nhân bắt đầu vì ta thu xếp.

"Ha ha, nhạc mẫu, không cần, ta đã ăn no." Ăn hết hai bát canh, có chút muốn phun, nhưng thấy nhạc mẫu đại nhân tươi cười hòa ái, ngẫm lại kỳ thật cũng không tệ. Canh đại bổ, không phải người nào cũng có thể uống, gần đây không nghỉ ngơi tốt, cũng nên hảo hảo bồi bổ.

"Cha, nương, nữ nhi ăn no, các ngươi từ từ dùng." Đại lão bản hợp thời buông bát.

Vụng trộm nhìn bát được buông xuống bàn, sao lại ăn ít như vậy, giống như chỉ ăn có chén cháo vừa rồi ta múc cho nàng.

"Cha, nương, các ngươi chậm dùng, nữ nhi còn có một sự tình muốn đi xử lý." Đại lão bản không đợi nhạc phụ nhạc mẫu phản ứng, nói xong liền đứng lên, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhạc phụ nhạc mẫu còn chưa ăn xong lại đi trước, hình như có chút không lễ phép, bất quá, nếu còn phải ăn nữa bụng ta sẽ chống đỡ không được.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu, các ngươi từ từ dùng." Nói xong rất nhanh liền trốn theo sau đại lão bản.

Ra đại sảnh, thở phào một hơi, không biết vì sao, hôm nay không khí trên bàn cơm có chút kì lạ, không biết có phải ta ảo giác hay không. Bất quá quên đi, ta chỉ là một tiểu bạch kiểm, áo đến đưa tay cơm đến há miệng mới là chuyện ta quan tâm nhất.

"Đại lão bản, ta có chuyện đi trước." Hoa đại thúc bọn họ hẳn là ở hoa viên phía sau hậu viện.

Đại lão bản quay đầu nhìn ta một cái, dừng một chút nói:"Một hồi xong việc, đến thư phòng tìm ta." Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.

"A, hảo!" Tính ngày hôm qua là đã ba tháng đến Tiêu phủ, hắc hắc, chẳng lẽ là muốn phát lương?

Càng nghĩ càng hạnh phúc, ta vui vẻ chạy tới hoa viên, nhanh chóng tìm Liên Hoa, mau chóng đem sự tình làm tốt, sau đó đi lĩnh tiền lương. Ta hình như thấy được bạc trắng bóng đang ngoắc ta, cách cuộc sống làm sâu gạo của ta lại gần thêm một bước.

_______Hết chương 23_______