Điếm Tiểu Nhị

Chương 19




"Liêm nhi, gần đây làm sao vậy?" Nhạc mẫu đại nhân vừa nói vừa gắp một miếng thịt để vào trong bát ta.

"Ân?" Ta từ bát cơm ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn nhạc mẫu đại nhân, đầu còn có chút mơ hồ, không có hiểu nhạc mẫu đại nhân đang nói cái gì.

"Liêm nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không, sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy?" Nhạc mẫu đại nhân nhìn mặt của ta, buông chiếc đũa vẻ mặt lo lắng quay đầu nói với bà vú hầu một bên:"Thúy nương, mau đi tìm một đại phu lại đây!"

"Dạ, tiểu thư." Bà vú nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.

"Đợi đã, bà vú, không cần đi, ta không sao." Ta lập tức ngăn lại bà vú đang muốn đi tìm đại phu, quay đầu tươi cười thật sáng lạn, trong lòng vô hạn cảm kích đối với nhạc mẫu đại nhân nói:"Nhạc mẫu, ta không sao, không cần lo lắng."

"Liêm nhi, thân thể không thoải mái thì phải tìm đại phu, ngươi xem trên mặt ngươi không có một chút huyết sắc, vẫn là tìm đại phu đến xem có vẻ tốt hơn." Nhạc mẫu đại nhân nói xong lại kêu bà vú đi tìm đại phu.

"Nhạc mẫu, ta thật sự không có việc gì, chính là gần đây buổi tối ngủ không ngon, quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì." Không cần xem ta cũng biết hiện tại sắc mặt mình thế nào.

Từ lúc không cần tiếp tục ngủ ghế nằm mà có thể đến ngủ trên giường mềm mại thoải mái cho tới nay, đôi mắt của ta ngày càng đen nghiêm trọng, gấu mèo nếu thấy ta hẳn là đều có cảm giác hổ thẹn. Mỗi đêm nằm ở trên giường lớn thoải mái, nguyên bản hẳn là một sự kiện thật hạnh phúc, đáng tiếc hiện tại biến thành một loại chuyện phi thường thống khổ. Nằm bên cạnh đại lão bản, biến thành mỗi đêm ta đều lo lắng đề phòng, sợ chính mình lại làm theo quán tính ngủ đến nửa đêm lại đem đại lão bản trở thành gối ôm, thế cho nên mỗi đêm ta ngủ đều sợ bị đại lão bản áp bức tiền mồ hôi nước mắt, ba năm tiền lương làm tiểu bạch kiểm bị trừ sạch sẽ không nói, còn mắc nợ dài dài.

Nhạc mẫu đại nhân nghe được lời ta nói, vẻ mặt ngơ ngác một chút, sau đó dùng ánh mắt cổ quái trao đổi cùng bà vú một cái, vẻ mặt hơi biến hóa, nhưng là rất nhanh trên mặt lộ ra tươi cười so với ngày thường còn vui vẻ hơn, ánh mắt tràn đầy từ ái nhìn ta, ngữ khí mang theo trấn an cùng chờ mong nói: "Vậy Liêm nhi, ngươi cũng phải chú ý thân thể, đến đây, ăn nhiều một chút." Nói xong lại gắp một khối thịt thật to vào trong bát của ta.

"...Vâng" Ta gần đây giấc ngủ không tốt có chút hiểu không rõ thái độ của nhạc mẫu và bà vú sao lại chuyển biến nhanh như vậy, lại có chút nghi hoặc nhìn nhạc mẫu đại nhân bắt đầu gắp rau cho đại lão bản.

"Nguyệt nhi, ngươi cũng ăn nhiều một chút." Trong quá trình gắp rau, tầm mắt nhạc mẫu đại nhân liên tiếp chuyển khắp người đại lão bản.

Trên bàn cơm rõ ràng chỉ có ba người chúng ta, nhưng không biết tại sao không khí quanh người trở nên có chút cổ quái, ta đang cầm bát, không ngừng bái cơm đồng thời hai lần vụng trộm nhìn ánh mắt nhạc mẫu đại nhân và bà vú trao đổi với nhau, lại nhìn đại lão bản vẻ mặt bình tĩnh, nhìn nhạc mẫu đại nhân cổ quái một cái, sau đó quan sát bà vú không ngừng hướng ánh mắt dò xét trên người đại lão bản hai cái.

Bái cơm trong bát một chút, ta nhớ tới mấy ngày hôm trước nghe nhạc mẫu đại nhân nói, hôm nay nàng muốn đi ra ngoài dâng hương vì thế nhịn không được mở miệng:"Nhạc mẫu, trước đó vài ngày nghe nói hôm nay ngài muốn cùng bà vú đi ra ngoài dâng hương, không biết có thể mang theo Liêm nhi đi cùng hay không?"

Tuy rằng rất muốn trở về tiếp tục ngủ, nhưng lại nghĩ đến ngày hôm qua nghe Liên Hoa nói chùa miếu gì đó ở thành Bắc xin bùa rất linh nghiệm, bất quá khi đó ta quá mệt nhọc, không có nghe rõ là bùa gì. Bất quá ai thèm quản nó là bùa gì, đi xem sẽ biết, đến lúc đó đi cầu một cái bùa may mắn hoặc là bùa phát tài gì đó đeo trên người thật không tệ, hắc hắc ~~

Nhạc mẫu đại nhân cùng bà vú đại nhân hai người lại một lần nữa hơi hơi ngây người dùng ánh mắt cổ quái nhìn nhau, ngay cả đại lão bản vẻ mặt bình tĩnh đang ăn cơm cũng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ta một cái.

"......" Nếu không tiện thì cứ việc nói thẳng đi, không cần nhìn ta như vậy được không, cùng lắm thì một lát ta trở về ngủ bù lấy tinh thần, ngày mai ta tự mình đi.

"Hảo, Liêm nhi nếu có thể cùng đi với chúng ta thật sự là không còn gì tốt hơn, Nguyệt nhi hôm nay hẳn là cũng không bận việc gì, cũng bồi nương cùng đi đi." Nhạc mẫu đại nhân nhìn đại lão bản nói.

Đại lão bản nhẹ nhàng buông bát khoái, dừng một chút mới trả lời:"Vâng, nương! Nữ nhi cũng đã lâu chưa cùng đi nương đi dâng hương." Nói xong còn nhìn ta một cái.

"......" Ta bị một cái liếc mắt này của đại lão bản làm cho lạnh cả người.

Sau khi ăn xong, ta cố nén sâu ngủ đang phát tác theo sau đại lão bản các nàng đi lên xe ngựa rộng lớn thoải mái, đi đến thành Bắc.

Sau khi lên xe ngựa mới phát hiện, bên trong xe chỉ có ta và đại lão bản hai người ngồi mặt đối mặt, nhạc mẫu đại nhân các nàng vài người hẳn là ở một chiếc xe khác.

Đánh giá thùng xe một chút, trong lòng nhịn không được cảm thán, có tiền chính là tốt như vậy, ra khỏi nhà đều lãng phí như thế, tuy rằng đại lão bản so sánh với những người khác đã tương đối điệu thấp, nhưng là so với ta trước kia ra ngoài đều ngồi xe ngựa chứa mười một người mà nói, vẫn là làm cho người ta nhịn không được oán giận.

Sau khi đại lão bản lên xe, nhìn cũng không có nhìn ta một cái, lúc xe bắt đầu di chuyển, đại lão bản đã xuất ra một quyển sách không biết lấy từ nơi nào bắt đầu xem, không để ý đến sự hiện diện của ta.

Vốn muốn ngủ bù, nhưng tại trong hoàn cảnh này không biết tại sao sâu ngủ của ta chạy đi đâu không thấy bóng dáng, ta nhìn đại lão bản một cái, lại quay đầu nhấc lên màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Thời gian vào Tiêu phủ hình như chỉ mới một hai tháng, giờ nhìn phố xá quen thuộc bên ngoài, cảm giác giống như mình đã không ra ngoài mấy thế kỉ, xem ra cuộc sống tiểu bạch kiểm cũng không tốt như chính mình lúc trước đã tưởng.

Tiêu Ảnh Nguyệt lúc đang lẩm nhẩm sách vở, ánh mắt tùy ý đảo qua trên người Tiêu Bạch Liêm ngồi đối diện, nhưng ánh mắt nhưng không có lập tức trở lại trang sách trên tay. Tạm dừng một chút, nhìn sườn mặt đối diện nàng đang nhìn bên ngoài xe, trên mặt rõ ràng mang theo tươi cười, lại làm cho người ta cảm thấy một tia mê mang cùng cô đơn. Tiêu Ảnh Nguyệt rất nhanh thu hồi ánh mắt chính mình, tiếp tục nhìn sách trên tay.

Hai người bên trong xe, một người đọc sách, một người nhìn bên ngoài ngẩn người.

"Tiểu thư, cô gia, đến!" Thanh âm Cầm Thư vang lên từ bên ngoài xe, đem ta không biết khi nào thì thả hồn ra ngoài thu về. Ta còn thật sự ngắm nhìn bên ngoài một chút, quanh xe ngựa không biết khi nào thì nghe được thanh âm ồn ào của đám người cầm hương đi lên chùa.

Nhìn lại đại lão bản cũng buông sách trong tay, khóe miệng ta giật nhẹ, dẫn đầu đứng dậy đi ra ngoài. Vừa xuống dưới cũng đồng thời thấy đại lão bản đã xoay người chuẩn bị xuống xe ngựa, nhìn trên người đại lão bản quần trắng áo trắng không biết khi nào lại nhiều thêm một cái khăn che mặt màu trắng, ta đưa tay tiếp nhận tay đại lão bản, đỡ nàng xuống dưới.

"Ân, Quan Âm miếu!" Đỡ đại lão bản xong, ngẩng đầu nhìn đại môn chùa ở phía trước, sao lại không phải là miếu thần tài đây, ta lại quay đầu bốn phía nhìn xem có phải hay không ở cách vách.

"Tiêu phu nhân, bên trong, thỉnh!" Một vị sư thái không biết khi nào thì hầu ở trước cửa, chắp tay chào nhạc mẫu đại nhân.

"Làm phiền sư thái." Nhạc mẫu đại nhân nói hoàn nói với ta cùng đại lão bản: "Liêm nhi, Nguyệt nhi mau tới đây!"

"Vâng." Vội vàng tiến lên cùng nhau đi vào chùa miếu.

"Đại lão bản, đây là miếu gì?" Bên ngoài nhiều người, bên trong người càng nhiều, chính là đa số là thiếu nữ mới lớn và nữ tử trẻ tuổi đã kết hôn, nói tóm lại chính là toàn là nữ! Nhìn thấy ta tiến vào, không ít người dùng một loại ánh mắt ta không hiểu nổi nhìn ta.

"Quan Âm miếu!" Đại lão bản liếc mắt nhìn ta một cái.

"......" Ta cũng biết là Quan Âm miếu...Nhìn thấy bộ dáng đại lão bản không quan tâm lắm, ta đành phải nuốt nghi vấn vào lòng, tiếp tục đi về phía trước. Đi theo sau lưng vài người nhạc mẫu đại nhân, đi vào đại điện, nhìn thấy rõ một cái tượng Quan Âm ôm tiểu hài tử, ta mới hiểu được đến miếu này cầu cái gì....

"Liêm nhi, Nguyệt nhi, hai người các ngươi cũng lại đây dâng hương đi." Nhạc mẫu đại nhân dáng vóc thành kính cúi đầu.

Yên lặng tiếp nhận hương, bái ba bái, vụng trộm nhìn đại lão bản bên cạnh cũng làm động tác đồng dạng, hai người chúng ta vội tới miếu Quan Âm dâng hương cầu tử, nghĩ lại đều cảm thấy có chút buồn cười. Hai nữ nhân cùng nhau bái Quan Âm cầu con cái, có thể linh mới là lạ!

Bất quá nếu về sau đại lão bản thành thân cùng một nam nhân mình thích thì không có gì để dị nghị, lần này coi như là vì tương lai đi. Hy vọng về sau đại lão bản sinh một đứa nhỏ đáng yêu, cũng không biết người như đại lão bản sau này khi sinh con sẽ như thế nào?

_______Hết chương 19_______

p/s: mình giữ lời hứa rồi đó =))))

bây giờ vào nghỉ hè rồi, cũng rảnh, vậy 1 tuần mình edit 2 hoặc 3 chương vậy:v