Điếm Tiểu Nhị

Chương 14




"Ngươi...các ngươi!!" Ta một tay gắt gao ôm chăn, một tay run run chỉ vào đại thúc quản gia cùng con của hắn là Tiêu Hổ và ba nha hoàn không biết khi nào thì đứng trước giường của ta.

"Cô gia, thứ cho lão nô thất lễ." Đại thúc quản gia hành lễ.

"Các ngươi...đại thúc, nam nữ thụ thụ bất thân!!" Ta nghẹn thật lâu rốt cục đem lời trong lòng nói ra, nói xong không quên giữ chặt chăn trong lòng. Tuy rằng nói hiện tại ta là thân phận nam nhân, nhưng đối với ngươi cũng là nữ nhân hàng thật giá thật.

"Các nàng chỉ là vài nha hoàn hầu hạ, cô gia không cần để ý." Đại thúc quản gia xem như là đã gặp nhiều thành quen, đối với bộ dáng khuê nữ của ta không chút sợ hãi gợn sóng, nói xong xoay người phân phó với một tiểu nha hoàn đang đứng một bên cười trộm: "Vài người các ngươi mau hầu hạ tân lang rửa mặt chải đầu, chớ để lỡ giờ lành."

"Dạ!" Vài tiểu nha hoàn gật đầu.

"Cô gia, lão nô đi xuống trước chuẩn bị, vọng cô gia không cần làm lỡ giờ lành." Đại thúc quản gia nói xong mang theo Tiêu Hổ rời đi.

Ta trơ mắt nhìn bóng dáng bọn họ, nhìn nhìn lại thấy cửa phòng có dấu vết bị mạnh mẽ xâm nhập.

"Cô gia, để cho nô tỳ rửa mặt thay quần áo chải đầu cho ngài." Ta còn ngây ngốc nhìn cửa phòng bị phá hư, một cái tiểu nha hoàn làm hết phận sự tiêu sái tiến lại gần.

"Các ngươi tiến vào như thế nào?" Ta chỉ vào cửa phòng, tối hôm qua rõ ràng có khóa cửa.

Một nha hoàn có vẻ hơi lớn tuổi hơn che miệng khẽ cười một tiếng mới nói:"Hôm nay là ngày vui của cô gia cùng tiểu thư, nhưng sáng nay khi vài người chúng ta lại đây, cô gia còn chưa rời giường, vô luận chúng ta kêu như thế nào cô gia đều không có đáp lại, kinh động đại quản gia, cho nên liền như thế."

Cửa nơi này chất lượng thật kém.

"Cô gia, nhanh thay quần áo đi, một hồi lỡ giờ lành sẽ không tốt!" Một nha hoàn khác vẻ mặt lo lắng nói.

Ta nhìn sắc trời bên ngoài một chút, hơi thở dài, không phải cho rằng chỉ có tân nương mới bắt đầu thức dậy trang điểm từ lúc trời còn chưa sáng sao?

"Các ngươi đi ra ngoài trước đi." Ta phất tay cho các nàng lui ra.

"Cô gia, hiện tại thời gian không còn sớm!" Nha hoàn hơi lớn tuổi thật lo lắng.

"Ân, chỉ là ta không có thói quen được người ta hầu hạ, đợi ta chuẩn bị tốt lại để các ngươi tiến vào là được." Sao lại nhìn ta như vậy, tuy rằng ta rất muốn tiếp tục ngủ.

Vài người hai mặt nhìn nhau một lát, mới do dự lui ra ngoài.

Ngồi ở trên giường một hồi, nhận mệnh rời giường cọ rửa, cọ rửa tốt xong, nhìn lễ phục màu đỏ đặt ở một bên đến cầm lấy mặc vào. Chật vật một hồi lâu, rất vất vả mặc xong, nhìn vào gương mấy cái mới nhận mệnh mở cửa ra, đối với vài cái nha hoàn ở bên ngoài nói:"Các ngươi vào đi." Nói xong không nhìn biểu tình trên mặt các nàng, xoay người vào phòng.

"Mời cô gia ngồi xuống!" Người nói chuyện biểu tình rõ ràng mang theo ý nén cười.

Ta ngoan ngoãn ngồi xuống làm người ngẫu mặc cho các nàng bài bố, bắt đầu buồn ngủ!

Đến ta sắp ngủ mất mới nghe được thanh âm đại công cáo thành của các nàng:"Cô gia, xong rồi!"

"Ừ" Ta mở mắt ra, nhìn vào gương một cái, trong lên hiện lên một khuôn mặt buồn ngủ mông lung, trên mặt đỏ hồng hẳn là hiệu ứng từ quần áo đỏ thẫm trên người, trước ngực còn đeo một bông hoa đỏ, cả người nhìn ngang nhìn dọc giống như một cái bao đỏ tươi.

"Cô gia, giờ lành đã đến, mời ngài đến đại sảnh để chuẩn bị!" Tiêu hổ gõ cửa từ bên ngoài nói vào.

"Ừ" Ta sờ đầu một cái, đứng lên nói tiếng cảm ơn với vài nha hoàn trang điểm cho ta, để lại các nàng ngây người, đi theo Tiêu Hổ ra ngoài.

Đi theo Tiêu Hổ, nhìn thấy đại thúc quản gia bận rộn không ngừng, bị lôi kéo đi bái kiến Tiêu lão gia vui vẻ đầy mặt, cuối cùng lại bị lôi kéo đi gặp hết người này đến người kia.

Ngay khi đầu ta choáng váng, tiếng pháo vang lên, ta chóng mặt bị Tiêu Hổ kéo đến trước đại môn.

Nhìn trước đại môn một đám người đông nghìn nghịt, ta lén nhỏ giọng hỏi Tiêu Hổ đứng bên cạnh:"Này, Tiêu Hổ, kế tiếp sẽ làm cái gì vậy?"

"Một lát cô gia cùng tiểu thư diễu hành một vòng thành, sau đó trở về bái đường." Tiêu hổ làm hết phận sự nhỏ giọng giải thích cho ta.

"Sao lại..." Ta còn muốn hỏi, nhưng lại bị người cắt ngang.

"Ha ha, chúc mừng cô gia, chúc mừng cô gia!" Một đại nương mặc quần áo đỏ thẫm, trên mặt là một lớp phấn dày, cả người phát ra mùi hương nồng đậm không tên, vẫy chiếc khăn tay nhỏ đi tới chỗ ta.

"Hắc hắc, chung vui chung vui!" Ta cười gượng chắp tay chào, lặng lẽ lui về sau từng bước, đầu bị mùi son phấn nồng đậm làm choáng váng, không có nghe một đống lớn lời chúc tốt đẹp kế tiếp của nàng.

Thẳng cho đến khi cảm giác tay áo bị người giật giật, ta mới lấy lại tinh thần nghi hoặc nhìn Tiêu Hổ đang kéo ta.

"Cô gia, nên lên ngựa xuất phát!" Tiêu Hổ ánh mắt không biết nói gì nhìn ta một cái.

"A...ân" Đi theo sau lưng Tiêu Hổ, đi đến phía trước không biết khi nào thì đem ra con ngựa cao to.

Ta ngẩng đầu nhìn con ngựa trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi Tiêu Hổ:"Tiêu hổ, không thể nào đổi thành cưỡi cái khác sao?" Tuy rằng nói cưỡi ngựa là chuyện mà ta hướng tới khi tới nơi này, đặc biệt là giống như hiệp nữ cưỡi ngựa chạy vội vàng, nhưng mà ta rất rõ ràng hiểu được đời này ta và hiệp nữ không có chút liên quan, cho nên cưỡi ngựa gì đó phải suy nghĩ lại rồi. Hiện tại vì làm tiểu bạch kiểm, lấy mạng nhỏ của chính mình ra đùa giỡn ta không làm, lỡ như té xuống, Tiểu Bạch Kiểm còn chưa làm xong, biến thành bán thân bất toại, không còn bình thường, mệt lớn!

"Cô gia!" Biểu tình trên mặt Tiêu Hổ giống như đang cực độ nhẫn nại cái gì.

"Có thể đổi sao?" Ta thực chờ mong nhìn hắn, tốt nhất là đổi thành cỗ kiệu, tới nơi này lâu như vậy còn chưa từng được hưởng thụ qua phương tiện giao thông xa xỉ như ngồi kiệu này.

"Cô gia, mau lên ngựa!" Tiêu Hổ có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Cô gia yên tâm, con ngựa này rất ngoan, ta sẽ đứng nắm ở một bên, tuyệt đối sẽ không để cho cô gia ngài ngã xuống." Tiêu Hổ nói xong, không đợi ta đáp lời liền đỡ ta lên lưng ngựa.

"Tiêu Hổ..." Thanh âm của ta bị tiếng pháo đinh tai nhức óc lấn át.

Cả người ta cứng ngắc ngồi trên lưng ngựa, hai tay gắt gao nắm chặt dây cương, nếu không phải lo lắng giờ đang ở trước mắt công chúng, ta nhất định gắt gao ôm cổ cong ngựa, hô to "Cứu mạng!!".

"Cô gia, không cần khẩn trương như vậy, sẽ không ngã xuống. Ngươi gắt gao kéo dây cương như vậy, ngược lại dễ dàng bị ngựa hất xuống dưới." Tiêu hổ từ từ nói một câu như vậy.

Ta hít sâu, chậm rãi thả lỏng thân thể, trên mặt nở nụ cười còn khó coi hơn khóc với Tiêu Hổ, việc ta phải làm hôm nay đã vượt qua việc trong hiệp nghị, đêm nay nhất định phải tìm đại lão bản yêu cầu tăng lương để bồi thường tổn thất.

Thật vất vả xong hành trình trên lưng ngựa đầy nguy hiểm này, run run đi xuống, còn không kịp thở ra một hơi, bà mối mập mạp lại đi tới vẫy vẫy cái khăn tay nhỏ bé, hô to:"Tân lang cõng tân nương a~"

Ta hoàn toàn phát ngốc, bất quá nhanh chóng lấy lại tinh thần, thầm nghĩ hoàn hảo là cõng mà không phải là bế, hôm nay nhất định phải tăng lương!

Nghĩ đến chuyện tăng lương, ta quên việc cửa kiệu là phải dùng chân đá mà không phải lấy tay gõ, dù sao lúc bốn phía im lặng 1s, ta đã đẩy ra cửa kiệu, xoay người hít sâu âm thầm vận sức lực làm tư thế chuẩn bị cõng người, đợi một hồi mới nghe được bốn phía lại vang lên âm thanh huyên náo cùng với thanh âm của đại thẩm mai mối.

Lúc ta sắp bị mùi hương nồng đậm gay gắt của bà mối làm cho ngất xỉu, một mùi hương thơm ngát bay đến chóp mũi, ngay sau đó một thân hình mềm mại ấm áp đến sau lưng ta. Một cỗ chỉ khí*, hít sâu một cái, dùng sức đứng thẳng người lên. Cũng may đại lão bản không nặng lắm, bất quá câu 'mỹ nữ nhẹ tựa lông hồng' thì ta không cho là đúng. Đại lão bản tuy là đại mỹ nữ, nhưng mà sức nặng vẫn phải có, đặc biệt đối với thân thể thiếu nữ như ta mà nói, sức nặng này tuy rằng không làm ta phải cố hết sức, nhưng mà không thể xem như là không có gì.

"Hoàn hảo, đại lão bản ngươi không nặng lắm, bằng không ta thật sự không biết phải cõng ngươi vào như thế nào." Trong quá trình tiến hành ta vụng trộm dùng thanh âm oán giận mà chỉ có người trên lưng ta nghe được.

Tiếng pháo đinh tai nhức óc, người trên lưng không có chút phản ứng.

Thật vất vả cõng nàng đi vào, trên tay bị nhét một đoạn tơ lụa đỏ thẫm, một đầu khác do đại lão bản cầm.

Hai chúng ta bị người đưa tới trên đại sảnh được bố trí thành hỉ đường, Tiêu lão gia vẻ mặt vui cười cùng với Tiêu phu nhân vui mừng ngồi trên ghế trên đại đường, còn có bạn bè thân thích của Tiêu gia hoặc đứng hoặc ngồi đầy đại đường.

Khi ta cùng đại lão bản vào chỗ xong, một cái ông lão râu bạc đứng ở bên trái hô lớn:"Giờ lành đã đến!"

"Nhất bái thiên địa!" Lễ quan hô to một tiếng.

Ta nghe, thân thể theo bản năng xoay từ trái qua phải, mới động liền gặp ánh mắt Tiêu Hổ, nhanh chóng thay đổi phương hướng, xoay người cùng đại lão bản hướng lên trời cúi đầu.

"Nhị bái cao đường!"

Lại chuyển lại đây cúi đầu đối với Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân!

"Phu thê giao bái!"

Lại xoay lại cúi đầu với đại lão bản đối diện, không biết có phải do xoay người hơi nhanh, đầu có chút choáng váng, không thấy rõ ràng liền xoay người bái xuống, kết quả đầu không cẩn thận đụng vào đầu đại lão bản, trong tiếng cười to của mọi người ta đau đến nhe răng nhếch miệng.

Ôm cái trán ta cảm nhận được hai ánh mắt nóng cháy từ hai nơi bắn tới, một ánh mắt không cần nhìn đã biết là tiểu cô nương Mộc Vân Trúc một lòng bảo vệ chủ. Một đạo ánh mắt khác không rõ, ta ngẩng đầu tìm kiếm một chút, một công tử mặc y phục cẩm hoa, thấy thế nào cũng là một tên 'hoàn khố đệ tử'*đang dùng ánh mắt ác độc cộng thêm ghen tị trừng mắt nhìn ta. Ta có chút mạc danh kì diệu**, nhưng mà rất nhanh thiên tính của nữ nhân mạnh mẽ trào ra, người này nhất định là một trong số những người theo đuổi đại lão bản, nói không chừng....hắc hắc, ngày tháng tương lai sau này cũng sẽ không nhàm chán lắm!

[* chỉ con nhà giàu, thiếu gia ăn chơi quậy phá]

[** mạc danh kì diệu: không hiểu vì sao]

"Đưa vào động phòng!"

Ta vui vẻ nắm hồng trù theo sau một đám người đi tới tân phòng, cũng không để ý nụ cười trên mặt bị người ta hiểu lầm là ta muốn khẩn cấp vào động phòng.

Sau khi vào phòng, nghe xong một đống lớn lời chúc tốt đẹp của bà mối lại bị kéo ra đại đường, bắt đầu làm chuyện mà tân lang phải làm, kính rượu!!

Ta cầm chén rượu nhỏ, kinh hồn táng đảm* nhìn đám người ở đại đường, nếu kính rượu hết số người như thế này, tuy rằng tửu lượng của ta cũng không tệ lắm, nhưng uống với bao nhiêu người thế này, không chết cũng đi nửa cái mạng, công việc tiểu bạch kiểm này cũng quá khó làm.

[*hoảng sợ]

Run run cầm cái chén nhỏ để cho Tiêu Hổ rót rượu, ta chậm rãi đi theo sau lưng Tiêu lão gia kính rượu một vị lão gia trung niên béo.

"Lưu đại nhân, cảm ơn đại giá quang lâm!" Tiêu lão gia rất quen thuộc chào hỏi đối phương:"Tiếp đãi không chu toàn mong rằng thứ lỗi!"

"Không vấn đề gì, bản quan chúc mừng Tiêu lão gia có rể hiền!" Lưu đại nhân chuyển động thân hình béo phì của hắn.

"Lưu đại nhân quá khen!" Tiêu lão gia cười lớn, quay đầu nói với ta:"Liêm nhi, vị này là Lưu tri phủ, Lưu đại nhân!"

"Kính chào Lưu đại nhân!" Ta ngoan ngoãn tiến lên, cầm chén rượu Tiêu Hổ đã đổ đầy lễ phép nói một tiếng:"Bạch Liêm kính Lưu đại nhân một ly!" Nói xong cắn răng một ngụm uống hết rượu trong chén, mới vừa uống vào miệng, cảm thấy không đúng, không phải hương vị rượu, là nước trong!

Ta thật vất vả tìm một cơ hội hỏi Tiêu Hổ vẫn theo rót rượu giúp ta:"Tiêu Hổ, sao lại là nước?"

"Đây là tiểu thư dặn dò." Tiêu Hổ nhìn ta, bộ dáng như hỏi 'sao ngươi lại không biết'.

"Hắc hắc, thì ra là vậy!" Ta hài lòng cười, đại lão bản không hổ danh là đại lão bản.

"Tiêu Hổ, đi tìm người đổi rượu của toàn bộ người kính rượu thành liệt rượu*, hắc hắc..." Đến đây đi, đến một người thì ngã một người, đến hai người thì ngã một đôi, ai sợ ai, cùng lắm thì lát nữa ta chỉ đi WC nhiều lần một chút thôi! [* liệt rượu là rượu mạnh á =]]]]]]

_______Hết chương 14_______

p/s: bạn Liêm lầy lắm, bản uống nước lã mà đổi rượu của mấy người kia thành rượu mạnh hết, rồi ngồi đó đắc ý =))))))) thấy khờ khờ vậy chứ cũng chơi ác lắm