Tin tức Lâm Phượng Âm trở lại Hoa Châu thành, truyền thật nhanh đến Lâm gia, người đầu tiên nhảy nhảy nhót nhót chính là Tiểu Tịch.
"Trở lại? Trở lại?" Tiểu Tịch nghe được có người bẩm báo trong sân, đang nằm vội vàng bật dậy, leo từ trên giường xuống, liến thoắng mặc quần áo mang giày vào, bùm... một tiếng đẩy cửa ra, chạy nhanh đi về nơi cửa chính.
Băng qua sương phòng, xuyên qua nhà chính, lướt qua tiền đình, cho đến trước cửa lớn, nhìn thấy Lâm Thành Trác chắp tay sau lưng đứng ở dưới ánh mặt trời. Cửa chính, ánh mặt trời màu nâu đỏ lấp lánh nhảy nhót như nốt nhạc, hắn quay đầu lại, định thần nhìn Tiểu Tịch ăn mặc xốc xếch, đi tới, chỉnh sửa cổ áo nàng cho đúng, gỡ lấy sợi tóc của nàng đang tán lạc qua một bên, cười nói: "Vội vàng lo lắng làm gì."
Tiểu Tịch ngượng ngùng cười cười, ngay sau đó chỉnh sửa y phục của mình một chút, sau đó le lưỡi một cái dí dỏm nói: "Đây không phải là nghe nói Âm Âm trở về sao, ta tới nghênh đón hắn."
"Ừ, chỉ là vừa vào thành, không vội." Giọng nói của Lâm Thành Trác nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, ôn hòa và ấm áp giống như là tấm chăn được ánh mặt trời sấy qua, có một loại cảm giác làm cho người ta thân thiết.
Hai người sóng vai đứng ở ngưỡng cửa, chỉ chốc lát sau Ngân Túc Nguyệt Duy cũng đi ra nghênh đón.
Tiếng vó ngựa vang tới, ngay sau đó một tiếng ghìm cương ngựa vang lên, Tiểu Tịch không kịp chờ đợi bước ra ngưỡng cửa, đứng ở trước mặt xe ngựa mới vừa dừng lại, kích động hô to: "Âm Âm! Lão nương tới đón ngươi đây!"
Lâm Phượng Âm đang sửa sang lại bọc quần áo, nghe một tiếng hò hét như thế thiếu chút nữa ngã nhào. Bạch Nguyên Phong bật cười, Tư Đồ Tinh Nhi cùng hắn hai mặt nhìn nhau lại chế giễu Lâm Phượng Âm nói: "Phượng âm ca ca, mẹ của ngươi, thật trẻ tuổi nha!"
Lâm Phượng Âm dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, áo bào màu xanh biếc tung bay trong gió xuân giống như là chồi non mới nhú cành, giày lây dính bụi đất, nhất định là xe ngựa không ngừng vó chạy về. Ngay cả là Lâm Phượng Âm thần sắc thiên tư cũng có vẻ hơi mỏi mệt, không hề yêu mị như vậy nữa, mà nhiều hơn là âm trầm nặng nề, khom người cười nói: "Nhi tử thỉnh an mẫu thân, không biết nhi tử đi mấy ngày nay, mẫu thân ăn được thuốc tốt gì bảo vệ tuổi thanh xuân? Cho ta kiểm tra một chút xem." Nói xong, nụ cười quen thuộc treo lên khóe miệng, sau đó giễu cợt cười một tiếng đi tới, túm chặt cổ tay Tiểu Tịch liền kéo vào trong nhà luôn.
Tiểu Tịch vội vàng cười khúc khích khoát tay chào hỏi với những người còn lại đang từ trong xe ngựa chui ra ngoài. Nụ cười của Bạch Nguyên Phong nhạt nhòa, vẫn như cũ ung dung sang trọng đứng ở nơi đó, khó nén quý khí. Tư Đồ Tinh Nhi mím miệng, không biết hỏi thăm Bạch Nguyên Phong cái gì. Rồi sau đó, từ trong rèm lộ ra khuôn mặt tái nhợt của Lưu Y, cười cực kỳ nhạt nhẽo.
Tiểu Tịch chợt định trụ, sững sờ nói: "Lưu Y, làm sao có thể bệnh thành bộ dáng kia?"
Lâm Phượng Âm lúc này mới nhớ tới bây giờ không phải là thời điểm "Dọn dẹp" nàng. Vì vậy ngừng lại, buông tay nàng ra nói: "Lưu Y mới vừa giải độc, đoạn đường này cũng rất khổ cực, chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước rồi hãy nói."
Bạch Nguyên Phong đi vào cửa, lễ phép gật đầu, lui tới cửa Lâm gia giống như là ra vào nhà mình vậy.
Lưu Y đã có thể chậm rãi đi bộ, mặc dù có chút suy yếu, nhưng bên trái là Tư Đồ Tinh Nhi bên phải là Tiểu Tịch, hai người đều dìu đỡ lấy hắn. Nụ cười của Lưu Y mặc dù có chút tái nhợt, nhưng cũng rực rỡ giống như ánh nắng mặt trời trước kia.
Trên bàn cơm, Thu Trường Khôn ngồi ở chủ vị.
Rốt cuộc Tiểu Tịch biết tại sao ban đầu đứng ở cửa Lâm Thành Trác có một chút sầu muộn. Bởi vì hắn đã sớm nhận được tin tức truyền đến, cha đẻ của mình, sẽ cùng trở lại Lâm gia.
Tiểu Tịch cắn chiếc đũa, cau mày nhìn Thu Trường Khôn, thật sự cảm thấy rất ít có nam tử nào ở cái tuổi này còn phong nhã hào hoa như vậy. Có anh khí, cũng có khí chất văn nhã, càng có một loại hơi thở yêu mị mê hoặc lòng người, nhưng mà ba phong cách không hợp nhau lại dung hợp tại cùng một chỗ, cũng tự nhiên như vậy. Đối mặt với ánh mắt hoa si đang nghiên cứu của Tiểu Tịch, Thu Trường Khôn chỉ là cười nhạt, giơ lên ly rượu một bên, hỏi thăm với nàng. Tiểu Tịch cũng hào sảng bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
"Tiểu Tịch?" Thu Trường Khôn hỏi.
Tiểu Tịch hơi mím môi, liếm liếm chất lỏng rượu còn sót lại trên môi, cười gật đầu một cái.
Thu Trường Khôn cười một tiếng, nói: "Chúng ta sớm đã quen biết rồi."
"À?" Tiểu Tịch nháy mắt mấy cái, nhìn lướt qua Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm, suy nghĩ một chút nói: "Tuy rằng hóa trang qua làm mẹ của bọn hắn, nhưng mà ta lại chưa từng thấy qua ba của bọn hắn."
Thu Trường Khôn nhíu mày cười hỏi: "Mẹ? Ba?"
"À, ý tứ chính là mẫu thân và phụ thân, ngươi nói hai chúng ta đã sớm biết, lúc nào vậy?"
Thu Trường Khôn định thần nhìn nàng, có chút nghiền ngẫm, ngược lại Lâm Phượng Âm bất đắc dĩ mà lắc đầu, tiếp nhận mà nói: "Ngươi chính là bị hắn ném vào tiểu trúc trong núi."
"À?" Tiểu Tịch nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến khi nhớ tới chuyện mình đột nhiên xuất hiện, trợn to hai mắt vỗ bàn đứng lên, hô: "Là ngươi?! Lúc ta hôn mê người xuất hiện là ngươi?! Vậy người thay quần áo giúp ta không phải là ngươi chứ!"
Nụ cười của Thu Trường Khôn cứng lại nhìn nàng, chấp nhận.
Mặt Tiểu Tịch nhất thời đỏ đến cổ, sau đó ảo não ngồi xuống tiếp tục gặm cơm.
Lâm Thành Trác cung kính gật đầu nói: "Phụ thân, chuyến này trở lại, có ở lại Lâm gia luôn hay không?"
Thu Trường Khôn cảm thán nói: "Ta nghĩ, chờ sau khi Triêu Hi trở về lại tính toán tiếp thôi."
"Được." Lâm Thành Trác gật gật đầu mà nói: "Đại hội võ lâm sắp tới, gần đây sẽ có chút vội, phụ thân đại nhân tùy tiện."
Tiểu Tịch cảm thấy Lâm Thành Trác nói chuyện cũng cực kỳ lạnh nhạt, cho dù là đối đãi với Bạch Nguyên Phong cũng sẽ không như thế.
"Các ngươi ăn cơm cũng không gọi ta, đói chết ta rồi!" Xa xa chỉ nghe thấy kêu rên cộng thêm âm thanh gào thét, Độc Cô Úc vuốt bụng lười biếng đi tới, hắn còn không coi trọng hình tượng hơn so với Tiểu Tịch, mang một cái đầu tổ chim đạp cửa mà vào.
"Ôi? Có khách?" Độc Cô Úc nháy mắt mấy cái, lúc này mới thấy rõ một bàn nam nam nữ nữ, sau đó càng thêm khiếp sợ.
Trên đời này, còn có một số nhân vật như vậy, quả thật chính là Tiên Nhân tụ hội!
Nam tử ngồi ở trên cùng mặc dù tóc hoa râm nhìn ra đã có bốn mươi tuổi, nhưng Phong Hoa Tuyệt Đại không thua Lâm Đường Hoa chút nào. Toàn thân áo trắng trắng noãn như tuyết, bộ dạng thong dong ưu nhã bưng ly rượu lên, dáng vẻ khí tức thư sinh dung hợp cùng phong thái võ hiệp tại cùng một chỗ lại hài hòa như thế. Ngồi ở một bên là Lâm Phượng Âm, áo bào xanh biếc, tóc dài tản mạn buông xuống, ngón tay thon dài mảnh khảnh vuốt vuốt ly rượu trong tay, khóe miệng trước sau vẫn treo nụ cười nhàn nhạt trêu chọc, độ cong giống như trăng non yêu mị. Hắn nghiêng đầu, mắt phượng híp lại nhìn Độc Cô Úc, Độc Cô Úc cảm giác một ánh mắt của nam tử này có thể đánh ngã một mảnh, hắn bất tri bất giác run rẩy, nhưng nhìn đến nụ cười nam tử kia càng thêm tùy tiện.
Hơn nữa bên cạnh là một người hết sức ưu nhã, thế nhưng lúc này cảm thấy nhìn hết sức quen mắt, giống như đã thấy qua ở nơi nào.
"Hí...... Chậc chậc......" Độc Cô Úc suy nghĩ một chút vẫn không nghĩ ra.
Ngược lại Bạch Nguyên Phong đứng lên chắp tay với hắn, ưu nhã nói: "Các hạ không nhớ rõ tại hạ sao? Đã từng ở hoàng cung...... Ngươi trộm đi Tử Ngọc châu ta cống hiến cho hoàng thượng."
Độc Cô Úc bĩu bĩu môi, nói: "À, ta nhớ ra rồi, trách không được cảm thấy ngươi nhìn quen mắt, ngươi đưa hạt châu thật to tròn, hơn nữa rất đẹp, màu tím, chẳng qua sau đó ta lại không thích, đưa cho nàng rồi." Độc Cô Úc chỉ chỉ Tiểu Tịch, Tiểu Tịch một miệng cơm thiếu chút nữa thì nghẹn, hướng về phía Bạch Nguyên Phong ở đối diện xấu hổ cười cười nói: "Ta không biết là của ngươi, hắc hắc, trở lại trả ngươi."
Độc Cô Úc ngồi xuống ở bên cạnh Lưu Y người duy nhất nhìn dễ khi dễ, cẩn thận đánh giá sắc mặt của hắn, thật là rất tái nhợt, nhưng cũng không làm giảm chút nào sự rực rỡ và hân hoan trong tươi cười của hắn, nụ cười mang theo má lúm đồng tiền sáng rỡ khiến tâm tình Độc Cô Úc cũng không khỏi thật tốt.
Tư Đồ Tinh Nhi đối với Độc Cô Úc đột nhiên chui vào hơi tức giận phẫn nộ, nhưng mà Bạch Nguyên Phong kéo Tư Đồ Tinh Nhi gần lại một chút, gắp một khối bánh ngọt mát lạnh nàng thích nhất cho nàng. Tư Đồ Tinh Nhi ăn vào đồ tốt liền quên tức giận, cùng Bạch Nguyên Phong còn nói nói cười cười ăn cơm.
Một bữa cơm cũng coi như vui vẻ hòa thuận, Tiểu Tịch mang theo Độc Cô Úc hướng dẫn nàng đi làm một xe lăn. Lưu Y ở bên cạnh nhìn, kêu nương tử nương tử, Tiểu Tịch nghe riết cũng quen, ba người buồn bực ở trong đình viện nhìn về phía một đống cọc gỗ được chuyển tới.
Bạch Nguyên Phong lấy danh tướng ăn vặt kéo Tư Đồ Tinh Nhi đến phòng bếp, dĩ nhiên tự tay xuống bếp làm các loại ăn ngon cho nàng. Tư Đồ Tinh Nhi càng ngày càng cảm giác Bạch Nguyên Phong giống như một mặt trời ấm áp, so với Phượng Âm ca ca muốn ấm áp nhiều hơn.
Thu Trường Khôn và Lâm Thành Trác, Lâm Phượng Âm cũng đang buồn bực ở trong phòng, bầu không khí có chút đông cứng quỷ dị.
"Nơi này, là địa điểm cử hành đại hội võ lâm." Lâm Thành Trác chỉ vào một tòa bình nguyên trên bản đồ nói: "Chung quanh là đồi núi thấp bé, không có núi cao ngăn trở, nhưng mà phía tây, chính là Bắc Hải."
"A, đây là người nào chọn địa điểm, hưởng thụ như vậy, nhìn núi ngắm biển." Lâm Phượng Âm cười nhạo một tiếng.
Lâm Thành Trác lắc đầu một cái nói: "Chỗ này là Tam đại chủ nhà cùng chung quyết định, Tư Đồ gia xủ qua quẻ bói, nói quái tượng kỳ lạ, không nói nhiều, sẽ có điều xấu lại tới nhưng hiển nhiên cũng có khả năng chuyển biến tốt. Mà ta nhận được tin tức của nhị đệ, nói Thánh nữ tộc sẽ không can thiệp vào đại hội võ lâm."
"Hả? Nhị ca gởi thư rồi hả?"
"Ừ." Lâm Thành Trác gật gật đầu mà nói: "Chữ của Nhị đệ có lẽ sẽ bị bắt chước, nhưng là họa kỹ, thiên hạ to lớn này tuyệt đối không người nào có thể bắt chước."( họa kỹ: kỹ thuật, kỹ năng vẽ)
Lâm Phượng Âm nhìn kỹ bức tranh, gật đầu nói: "Là Nhị ca vẽ, cũng chỉ có nhị ca sẽ vẽ vườn hoa Lâm gia sinh động như vậy đấy, hơn nữa vườn hoa là hắn kiến tạo, tự nhiên không sai chút nào." Sau đó hắn thu tay lại chỉ vào vùng biển bốn phía nói: "Nơi này, người quen thuộc địa hình nhất đúng là Độc Cô Úc, không ngại dùng một chút." Hắn cười nhu nhã, nhưng mà thời điểm mỗi khi ý xấu xuất hiện chính là như vậy. Nếu như Tiểu Tịch ở đây nhất định sẽ là vẻ mặt xanh mét á khẩu không trả lời được.
Đại hội võ lâm, Phùng gia cũng đang tích cực làm chuẩn bị, võ lâm hai đại phái dựa theo kế hoạch liên minh của mình nỗ lực tìm cách. Phùng Tích Viện có Ký Châu Khúc gia và mấy nhà Diệu Châu ủng hộ, lần này đối với vị trí võ lâm Chí Tôn mắt nhìn chằm chằm như hổ đói.
"Tích Viện, ta sai rồi, lần này ta nhất định sẽ giúp cho ngươi, nhất định!" Minh Chung Thư quỳ trên mặt đất, bởi vì say rượu nhiều ngày, sớm đã không có bộ dáng ngọc thụ lâm phong. Râu ria mọc đầy cằm, mắt lõm xuống thật sâu, ngay cả y phục chỉnh tề cũng sẽ không còn bằng phẳng, che kín đầy nếp nhăn và nước đọng bẩn thỉu. Hắn nằm rạp ở dưới chân Phùng Tích Viện khổ sở cầu khẩn, giống như là tên ăn xin bẩn thỉu chán chường.
"Chỉ với bộ dáng này của ngươi, còn có thể làm cái gì? À, ta không cần người vô dụng ở bên cạnh làm chướng mắt ta." Phùng Tích Viện một cước đá văng hắn, một nam nhi bảy thước như vậy lại chịu không được sức lực của một cô gái nhu nhược, té ngã sang một bên, xương mềm giống như là con tôm.
"Tích Viện, ta sai rồi, ta sai rồi...... Nhưng lần này ta thật sự có thể giúp ngươi...ngươi quên, ta giúp ngươi vẽ tranh rồi sao?" Trong mắt Minh Chung Thư xuất hiện màu sắc cầu xin tha thứ lấy lòng.
Phùng Tích Viện hừ lạnh một tiếng, nói: "Rất tốt, ngươi quả nhiên sùng bái Lâm Đường Hoa đã lâu rồi, bắt chước họa kỹ của hắn giống như đúc, ngay cả những người Lâm gia đó cũng không nhìn ra, nhưng mà, trừ lần đó ra ta cũng không cần ngươi nữa."
Phùng Tích Viện đóng ầm xích sắt cửa chính, tiếp tục nhốt Minh Chung Thư ở trong địa lao.
Khúc Thanh Hổ đi lên trước, cười nói: "Phùng đại tiểu thư quả nhiên lòng dạ ác độc, mà các ngươi lại là vợ chồng son."
"Vậy thì như thế nào?" Phùng Tích Viện cười trêu chọc nói: "Khúc gia chủ không phải cũng là một dạng có mới nới cũ sao, nếu không cũng sẽ không cưới nhiều phòng phu nhân như vậy đi. Chỉ là Khúc gia chủ cũng là người có trái tim nhân ái, nếu không thì nhiều phòng thê thiếp như vậy, sẽ không chỉ để lại Khúc Thanh Khởi đại tiểu thư một người thừa kế chứ?"
Sắc mặt Khúc Thanh Hổ mới có chút hòa hoãn, nói: "Nữ nhi vĩnh viễn là bảo vật trên tay ta, nàng là chánh thất sở sinh, những đứa bé do nữ nhân khác sanh không có tư cách tiếp nhận Khúc gia."
"Thật sao? Nhưng hình như Khúc gia đại tiểu thư là người không phải rất quang minh chính đại đâu, nàng thích rình coi sao?" Phùng Tích Viện hướng một bên vách tường nhìn một cái, Khúc Thanh Hổ cũng nghe tiếng nhìn lại. Khúc Thanh Khởi núp ở sau tường nghe lén cắn môi, yếu yếu ớt ớt đi ra ngoài.
"Thanh Khởi, làm sao ngươi lại lén lén lút lút, khách nhân ở này làm sao thất lễ như thế." Khúc Thanh Hổ cau mày nhỏ giọng khiển trách.
Khúc Thanh Khởi liếc mắt nhìn Phùng Tích Viện ngang ngược càn rỡ, lo lắng hỏi: "Phụ thân, ngươi thật sự muốn cùng Phùng Tích Viện đối phó Lâm gia sao?"
Khúc Thanh Hổ hừ lạnh một tiếng, nói: "Hiện nay thế cục khẩn trương, nếu như không có người nào ngăn được Lâm gia, sợ rằng thiên hạ này khắp chốn giang hồ đều muốn chắp tay nhường người ta rồi."
"Nhưng mà, Lâm gia không phải thế lực như vậy! Phụ thân, chúng ta......" Khúc Thanh Khởi vịn cánh tay Khúc Thanh Hổ, liên tiếp cau mày.
Phùng Tích Viện cười nhạo một tiếng, nhíu mày nói: "Khúc tiểu thư sẽ không phải đối với Lâm Phượng Âm còn nhớ mãi không quên chứ? Bên vực Lâm gia như vậy, nhưng mà sẽ khiến Khúc gia chủ đau lòng, cùi chỏ làm sao có thể rẽ ra ngoài đây?"
Khúc Thanh Hổ nhớ tới nữ nhi đã từng bị Lâm Phượng Âm chà đạp qua, nổi gân xanh, thật giận, thật giận, phẫn nộ nói: "Ngươi đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, ngoan ngoãn trở về phòng cho ta, không cho phép ra cửa! Tiểu tử Lâm Phượng Âm kia, Lâm gia thiếu Khúc gia ta sớm muộn gì cũng phải toàn bộ trả trở về!"
"Không thể, phụ thân, dù như vậy cũng là nữ nhi cam tâm tình nguyện, nữ nhi thích Lâm Tam công tử, là bản thân nữ nhi bị coi thường, thật cùng Lâm gia không có liên quan. Khúc gia và Lâm gia giao tình nhiều năm như vậy rồi, tại sao có thể vì chút tư tình nhi nữ này mà tan vỡ chứ, phụ thân nghĩ lại đi!"
"Người tới, mang tiểu thư về, không có lệnh của ta không cho phép ra khỏi cửa phòng một bước!" Khúc Thanh Hổ giận dữ, mấy người làm dẫn Khúc Thanh Khởi khổ sở khóc đứt quãng đi xuống. Phùng Tích Viện lạnh bạc cười một tiếng, xem ra mình quyết định tìm Khúc gia mạo danh, là đúng.
Mà ở một nơi khác, còn có hai người, chuẩn bị trả thù.
Đó chính là Thiên Vân và Oanh Oanh, hai nữ nhân này, không có quyền to không có cái gì khác có thể lợi dụng, duy nhất chỉ có sắc đẹp.
Quần thần Đương kim Thánh quốc triều đình nhiều lần thượng tấu, gia sản Bất Dạ Thành Bạch Nguyên Phong đã sớm vượt qua quốc khố. Hơn nữa một vài võ lâm thế gia ở dân gian có danh tiếng cực cao, bọn họ một lòng muốn diệt trừ những thứ này có khả năng sẽ rung chuyển căn cơ thế lực dân gian. Trở ngại vì hoàng đế khai quốc lập di chỉ nên chậm chạp không có xuống tay đối với bọn họ. Hôm nay Thánh quốc Hoàng đế cũng lo sợ lo lắng, có lẽ sẽ phải nhúng tay rồi.