Diễm Phu Nhân

Chương 81-1: Không thể giải thích chuyện đã qua (1)




Đoàn người Lâm Phượng Âm ở dưới sự dẫn dắt của Mộc Mộc nhanh chóng chạy băng băng. Trong sa mạc đất cát cuồn cuộn văng khắp nơi, nơi bọn họ đi qua đều là địa phương dữ dội bốc lên, tạo thành rào cản cát bụi tầng tầng mờ mịch, làm cho tầm mắt người ta cũng mơ hồ.

Mộc Mộc nghe tiếng chó sủa nơi xa truyền tới phân biệt mục tiêu rõ ràng, giống như là trở lại địa phương ban đầu, ở trong sa mạc mênh mông bát ngát như vậy mà phân biệt phương hướng. Bọn họ cũng đang mong đợi, hi vọng Mộc Mộc dẫn dắt là một đường về chân chính, có thể trực tiếp chạy thẳng tới Bồng Lưu Sơn.

Giữa ốc đảo trong sa mạc, Tú Sơn xanh tươi đầy sức sống. . .

Tư Đồ Tinh Nhi ngồi ở trên xe chở Lưu Y, ôm thân thể bất động của ca ca tận lực giảm bớt ma sát và va chạm cho hắn. Từng đoàn từng đoàn đất cát bay lên che chắn tầm mắt, nàng lấy tay lau mặt ho khan không ngừng, dùng cái chăn bao phủ Lưu Y. Mắt thấy những độc trùng kia đã bò lên cổ của hắn, mà Lưu Y đã hôn mê ba ngày, chỉ dựa vào chút ít nước thấm trên môi và chân khí Lâm Phượng Âm truyền thụ mà sống.

"Nhịn thêm một chút, ca ca, sắp đến nơi rồi, Tinh nhi không thể không có ca, Tinh nhi muốn người một nhà vui vẻ ở cùng nhau." Tư Đồ Tinh Nhi kiên định nói, rất chờ mong một giây tiếp theo trong nháy mắt là có thể thấy kỳ tích. Nhưng mà, nàng nhìn thấy lại là một mảnh đen kịt, giống như là mây đen thâm trầm cuồn cuộn mà đến, không sai, đó là con dơi, toàn bộ đều là cánh dơi đen nhánh. Trên không trung tiếng kêu ken két phát ra không ngừng, trộn lẫn thành một mảnh, tập trung phong tỏa nơi này, quanh quẩn bay lượn ở trên đỉnh đầu bọn họ.

Tiếng sửa của Mộc Mộc trong nháy mắt khuếch đại gấp mấy lần, tràn đầy cảnh cáo cùng đề phòng. Người đến không có ý tốt, dơi này giống như là có người chăn nuôi, giờ phút này đối diện với bọn họ nóng lòng muốn thử.

Mộc Mộc không ngừng hướng lên bầu trời gào thét, mà phương xa những tiếng chó sủa dẫn đường kia cũng vang lên liên miên trong sa mạc trống trải, hình như cũng đang lo lắng cho bọn họ.

"Những con dơi này không phải bình thường!" Chân mày Lâm Phượng Âm nhíu chặt, lấy nhuyễn kiếm đeo ở hông ra, bảo hộ Bạch Nguyên Phong không biết võ công ở sau lưng.

"Thật buồn nôn." Bạch Nguyên Phong chán ghét nhíu nhíu mày, nói: "Tại sao có người phải nuôi vật như vậy, cũng chỉ nhiều hơn con chuột một đôi cánh, nhìn thật xấu."

Lâm Phượng Âm hơi mím môi, rất hoài nghi suy nghĩ quái gở của Bạch Nguyên Phong. Chẳng lẽ vào giờ phút này hắn không phải nên lo lắng hai quả đấm làm thế nào chống được nhiều đôi cánh như vậy ư, huống chi, rất khó nói những con dơi này có độc hay không.

"Ghê tởm sao? Ta lại cảm thấy chúng thật đáng yêu, chộp tới làm sủng vật để nuôi hoặc là hầm canh uống đều là chọn lựa không tồi chứ? Nguyên Phong huynh, Bất Dạ Thành có muốn thêm một món ăn mới: Thập Toàn Đại Bổ canh con dơi hay không." Lâm Phượng Âm cười trách hắn, cùng lúc đó dùng sức giữ chặt dây xe Tư Đồ Tinh Nhi và Lưu Y, từng chút một kéo bọn họ đến bên cạnh bảo hộ.

"Phượng Âm ca ca, chúng ta bị bao vây, làm sao bây giờ?" Tư Đồ Tinh Nhi lo lắng từ trên xe nhảy xuống, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Lưu Y, bất luận xảy ra chuyện gì nàng cũng sẽ không buông tay!

Lâm Phượng Âm trầm mặc chốc lát, nói: "Nhìn dáng dấp, những con dơi này là có người thả ra đặc biệt nhằm vào chúng ta, nhất định là không thể nào trốn được, mọc cánh cũng không nhanh bằng chúng nó, huống chi xóc nảy sẽ làm gia tăng tốc độ phát tác độc tố trong cơ thể Lưu Y nhanh hơn. Nhưng mà, hình như không còn cách nào, chúng nó chỉ là phụ trách nhìn chằm chằm vào chúng ta, nhưng sẽ không chủ động công kích. Cho nên chúng ta nhất định phải thử một lần, từ nơi đông nghẹt này xông ra, bệnh tình của hắn vô cùng cấp bách, nhớ, chúng ta nhất định phải xông ra!"

Lời nói của Lâm Phượng Âm kiên định mà nghiêm túc, cho tới bây giờ đều là bộ dạng phong lưu quần là áo lụa rất hiếm khi nhìn thấy hắn lại nghiêm trang và nghiêm chỉnh chỉ thị cái gì như thế. Nhưng mà lời này lại như là một tiếng chuông, gõ vào lòng của bọn họ.

"Nhất định phải xông ra. . . Nhất định phải xông ra. . ." Tư Đồ Tinh Nhi tự nhủ như vậy, mà Bạch Nguyên Phong là thủy chung tin tưởng Lâm Phượng Âm. Hắn sống an nhàn sung sướng cả đời không hối tiếc, vô thân vô cố không nhớ thương, chết lại có chỗ nào đáng sợ? Hành trình lần này có lẽ là hạng mục hắn trải qua kích thích nhất có ý tứ nhất, hắn rất nguyện ý dùng cuộc sống của mình đánh cuộc một lần, xông vào một lần cửa ải khó khăn trong võ lâm.

Lâm Phượng Âm buông thả lạc đà, dùng sợi dây buộc chặt thắt lưng ba người lại, sau đó để cho bọn họ chuẩn bị xong vũ khí của mình, nhất định phải mang theo lưỡi dao sắc bén. Bọn họ kéo ba sợi dây buộc lên xe Lưu Y đang nằm. Trên xe Lưu Y ngủ bình yên, nhưng thân thể bị tầng tầng buộc chặt lại, cố định để bảo đảm không để cho hắn rớt xuống. Tính toán của bọn họ chính là, dùng sức mình chạy đi kéo theo Lưu Y. Mộc Mộc dẫn đầu lao ra khỏi vòng vây, bọn họ muốn trong lúc hỗn loạn đánh nhau chạy nhanh đi theo Mộc Mộc. Nhưng nếu có một bên bị bao vây không cách nào chạy trốn nữa, người đó liền phải tự chặt dây thừng, tối thiểu để cho đồng bạn có thể an toàn rời đi.

"Một! Hai! Ba!" Lâm Phượng Âm vung lên nhuyễn kiếm, Mộc Mộc gầm lên  chạy về phía trước, ba người bọn họ quơ múa binh khí của mình, nỗ lực chạy như điên hướng về một phương. Bánh xe lăn đều, kéo theo Lưu Y hôn mê bất tỉnh, bọn họ tin tưởng trước khi trời tối nhất định phải tìm được Bồng Lưu Sơn. Nếu qua hết đêm nay, có lẽ bọn họ sẽ bị chết đói chết khát, Lưu Y cũng đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.

Không giống như Lâm Phượng Âm đoán, những con dơi kia là được người thuần dưỡng, mà mục đích bọn nó cũng chỉ là lấy thân phận của chủ nhân ngăn chặn bọn họ đi về phía trước, nhưng cũng sẽ không chủ động công kích loài người, mà một khi bọn họ muốn xông vào bao vây, con dơi sẽ cúi người xuống đến vị trí của bọn họ để quấy nhiễu.

Hiện giờ, những con dơi đó một đợt lại một đợt lao xuống, bọn họ huy động đao kiếm trong tay, vẫn như cũ đi theo phương hướng của Mộc Mộc xông về phía trước.

Tư Đồ Tinh Nhi lớn như vậy, cũng chưa từng gặp qua nhiều con dơi như thế, cảm giác màng nhĩ của mình đều bị tiếng kêu ầm ầm ĩ làm cho chấn kinh. Nàng nhìn không rõ đường ở phía trước, chỉ cảm thấy trước mắt lung lay không phải là cánh cũng chính là đầu dơi, mà móng vuốt bọn chúng sắc bén. Roi của nàng cuốn thành một đoàn đánh tan những con dơi kia, tay trái siết chặt chủy thủ, gần như mỗi khi rơi xuống một lần sẽ cắm vào thứ gì đó, đông đúc như thế. Nàng chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy bóng dáng áo trắng và tử y bên cạnh mình lóe lên. Phân biệt tốt hướng đi của Lâm Phượng Âm và Bạch Nguyên Phong đang xông tới, nàng sẽ không tụt lại phía sau, sẽ không mang đến trở ngại cho bọn họ, càng sẽ không để cho bọn họ bị một chút tổn thương.

Thật ra thì, mặc dù Lâm Phượng Âm nói, nếu người nào bị tụt lại phía sau liền tự sát không cần liên lụy người khác, nhưng quả quyết hắn sẽ không cho phép tình huống như thế xảy ra. Nhưng nếu có người tụt lại phía sau, hắn sẽ đưa Lưu Y cùng những người còn lại an toàn ra ngoài, sau đó không sợ gian nguy chạy trở về lần nữa.

Mà Bạch Nguyên Phong, luôn luôn không để ý sống chết, hắn quý trọng Lâm Phượng Âm cùng nhau lớn lên cùng thấu hiểu lẫn nhau, quý trọng Tư Đồ Tinh Nhi dám yêu dám hận tự nhiên hoạt bát, cảm thấy đoạn đường này mặc dù khổ cực lại phong phú thú vị. Để cho hắn trơ mắt nhìn đồng bạn hy sinh? Không thể nào! Mặc dù hắn không biết võ công, nhưng vẫn sẽ cố gắng bảo vệ tốt chính mình, sẽ không để cho người khác lo lắng.

Mộc Mộc tiến lên mở đường ở phía trước, nó nhảy vọt lên không lại ổn định chạm đất, tư thái giống như là sư tử hoang dã mạnh mẽ chạy như bay. Nhưng đám dơi cũng sẽ đi ngăn chặn nó, mà chân nó dùng để chạy, chỉ có thể dùng miệng cắn xé con dơi, lại ứng phó không xuể.

"Không được, chúng ta phải đi tiếp ứng Mộc Mộc, nó đi không được!" Tư Đồ Tinh Nhi cắn răng nói xong, đám dơi thậm chí đều muốn chui vào miệng của nàng tiếp xúc thân mật. Nàng lơ đãng một cái liền đến bên Mộc Mộc đã bị con dơi rậm rạp chằng chịt bao quanh, căn bản không thể nữa chạy.

Nhưng mà, lời của nàng rơi xuống, thậm chí không còn kịp nói: "Không cần", Lâm Phượng Âm đã cắt đứt sợi dây của mình, quơ múa nhuyễn kiếm chạy nhanh tới, còn dư lại hai người nàng và Bạch Nguyên Phong. Đột nhiên mất đi lực lượng một người người kéo xe, bọn họ có chút ứng phó không nổi lui về sau một bước, thật vất vả đứng vững. Đám dơi kia căn bản không để cho người ta cơ hội thở dốc lại bắt đầu phát động một vòng công kích mới.

Bạch Nguyên Phong bị Lâm Phượng Âm thình lình "Chạy trốn" mà giật mình một cái, chờ phản ứng lại thời điểm nhìn thấy Tư Đồ Tinh Nhi bên cạnh cũng đang chuẩn bị cắt đứt sợi dây, hắn vội vã chạy nhanh tới ôm thật chặt Tư Đồ Tinh Nhi vào trong ngực.

"Nha đầu ngốc, ngươi vẫn không rõ ý tứ của hắn ư, hắn là vì chúng ta mà mở ra lối đi, chứ không phải để cho ngươi đi theo chịu chết, ngươi không phải còn chiếu cố ca ca ngươi ư, tại sao hiện tại muốn buông tay!"

Nước mắt Tư Đồ Tinh Nhi lớn như hạt trân châu tràn mi, đầu của nàng chôn ở trong ngực Bạch Nguyên Phong, chỉ có thể dùng hai tay cầm vũ khí tùy ý huy động chém giết, nàng nói không nên lời: "Nhưng. . . Phượng Âm ca ca. . . Ta cũng không hy vọng Phượng Âm ca ca chết. . ."

"Hắn sẽ không chết!" Giọng nói của Bạch Nguyên Phong kiên định lạ thường, tràn đầy tự tin, cho dù là dưới tình huống hoảng hốt như vậy vẫn trầm ổn mà trấn định như cũ. Âm thanh của hắn giống như là linh dược có thể trấn an tâm linh tốt nhất, trong âm thanh còn mang theo nụ cười, nhẹ giọng quanh quẩn ở bên tai nàng, nói: "Yên tâm, hắn là Lâm Phượng Âm."

Đúng, hắn là Lâm Phượng Âm, không học vấn không nghề nghiệp Lâm Phượng Âm, phong lưu quần áo lụa là Lâm Phượng Âm. Nhưng mà có rất ít người biết hắn nghiêm túc hắn chuyên nhất hắn chững chạc cùng cơ trí. Cùng hắn lớn lên, Bạch Nguyên Phong lại sâu sắc biết được, chỉ cần một cái ánh mắt một động tác, ngay lập tức hắn (BNP) sẽ rõ ràng những gì hắn(LPA) làm, thậm chí là mục đích làm chuyện này.

Có lẽ, võ công của hắn không phải tốt nhất ở Lâm gia, nhưng mà hắn có điểm đặc biệt riêng. Trong chốn giang hồ, ít có người là âm tính võ công kỳ tài võ học, hắn chính là một người trong đó. "Nguyệt Ngưng" Lâm gia chính là hắn am hiểu chiêu số nhất, đúng là trong nháy mắt kết tụ không khí chung quanh thành một mảnh đông lạnh.

Thình lình xảy ra bị khí lạnh xâm nhập còn có Mộc Mộc, nó liên tục nhảy hai mũi cái rốt cuộc thích ứng nhiệt độ quanh thân của chủ nhân, chỉ thấy động tác của đám dơi kia vậy mà chậm lại một chút, ngay cả tần suất đập cánh cũng chậm lại rất nhiều.

Lâm Phượng Âm một bộ áo bào tím bay lên trên không trung, giống như là cờ xí trên chiến trường dữ dằn khích lệ, giống như là hào quang nhuộm màu đỏ tía, nhưng mà lại trưng ra gương mặt yêu nghiệt mềm mại đáng yêu. Thế nhưng lúc này lại hạ xuống như băng tuyết vạn năm, ánh mắt chớp động, bên trong như có sóng lớn mãnh liệt. Khóe miệng của hắn, từ từ ẩn chứa nụ cười quen thuộc, mắt phượng hẹp dài, đường cong mê người giống như là trăng sáng mê ly. Giống như một đóa Mạn Đà La màu tím diêm dúa lẳng lơ nở rộ ở nơi mênh mông bát ngát trong sa mạc này. Ánh tà dương nơi phương xa đã phai nhạt ẩn vào chân trời, chỉ để lại chiều tà nhàn nhạt, bóng mây phương xa cũng dần dần co lại để thành một hình ảnh hơi nhỏ. Mà riêng hình tượng sắc đen đầy trời của đám dơi cũng làm nổi bật lên càng thêm to lớn và tráng lệ. Trong lúc đó giống như trời đất hòa làm một, tất cả chim bay cá nhảy đều vì hắn mà dừng lại, đều không thể bức lui bước chân của hắn, mở mắt như ma, nhắm mắt tựa như yêu, bình tỉnh vững vàng, rồi lại tà mị khinh cuồng.

"Phượng Âm ca ca. . ." Tư Đồ Tinh Nhi từ trong ngực Bạch Nguyên Phong nhô đầu ra, chính là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Con dơi bên cạnh bọn họ đều giống như binh tướng thần phục, tập trung ở phía trên Lâm Phượng Âm chậm rãi quanh quẩn. Mà hắn thì trở thành một Thuần Thú Sư, khiến những thứ chim muông kia cũng vây quanh hắn, thành một cảnh sắc xinh đẹp nhất trên sa mạc.

Ngay cả mấy chục năm sau, khi nàng đã từ thiếu nữ má hồng biến thành bà bà tóc trắng xoá, khi một lần nữa đứng ở rìa sa mạc nhìn địa phương xa xa đã từng đi qua, bên cạnh vẫn là hắn, lại đã sớm không thấy hắn.

Bạch Nguyên Phong nhẹ nhàng vuốt tóc Tư Đồ Tinh nhi, ném xuống đất đao kiếm trong tay, hắn cười nhạt, nói: "Ta biết ngay, hắn là Lâm Phượng Âm."

Tư Đồ Tinh Nhi ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này, thật là đẹp quá, mà bên cạnh Bạch Nguyên Phong đang nhẹ tay vuốt ve tóc của nàng, để cho nàng không hiểu sao lại an tâm.

"Nguyên Phong ca ca, chúng ta thắng à. . ."

"Đúng, chúng ta thắng."

Đúng lúc này, đàn dơi bay lên cao hơn, giống như là một cây nấm, tiếng chó sủa nơi xa so với mới vừa rồi càng thêm nhiệt liệt, vang dội khắp sa mạc. Mà ngay tại khi ánh chiều tà cuối cùng biến mất, màn đêm dần dần kéo ra, lại xuất hiện ảo cảnh, không, đó không phải là ảo cảnh, đó là tòa núi xanh đột ngột mọc lên từ mặt đất, Bồng Lưu Sơn.

Từ nơi sườn núi mây khói liền bắt đầu lượn lờ, sương mù nhàn nhạt quẩn quanh cũng rửa sạch lên mọi thứ sắc màu. Rốt cuộc Bồng Lưu Sơn thần bí xuất hiện tại đầu bên kia sa mạc, mà trước mắt của bọn họ xuất hiện một mảnh sáng ngời.

Bọn họ tiếp tục tiến lên, giống như là hành hương, kích động cùng hân hoan ở đáy lòng khó có thể đè nén. Bọn họ vội vã đến gần, cho đến khi đi tới trước ngọn núi, đột nhiên vang lên tiếng đàn ưu nhã.

Tiếng đàn xuyên thấu sông núi, vang dội sa mạc, lại giống như thúc giục con chim nhanh lên về tổ, ánh trăng hiện lên trên bầu trời quang đãng, khiến cho người ta cảm thấy bình thản tĩnh mịch, cũng có thể an ổn thư thái.

"Lên đây đi." Một giọng nói vang lên xa xa, giống như tiếng trời ưu nhã thong dong, mang theo âm thanh vang dội khá dài ở cuối chân trời.

Đoàn người Lâm Phượng Âm bước lên Bồng Lưu Sơn, đường núi bằng phẳng, những bông hoa dại trên núi nở đầy rực rỡ. Dư âm lượn lờ, tiếng đàn không ngừng, giống như là chỉ dẫn khách đi về phía trước.

Nơi lưng chừng núi, đã sớm bị mây mù lượn quanh, tiếng đàn im bặt, sau đó sương khói phía trước tản ra, một gian nhà nhỏ lịch sự tao nhã hiện ra ngay trước mắt.

Lâm Phượng Âm có chút sững sờ, gian phòng trúc này, giống như đúc phòng trúc chỗ mẫu thân bế quan, cho dù là từ cấu tạo hay là phương hướng, cùng trong trí nhớ của hắn không sai chút nào.

"Phượng Âm. . ." Giọng nói ưu nhã lần nữa vang lên, cửa phòng trúc khe khẽ mở ra, một nam tử áo trắng hơn tuyết đi ra.

Không chỉ là Lâm Phượng Âm, ngay cả Bạch Nguyên Phong và Tư Đồ Tinh Nhi cũng kinh ngạc mà nói không nên lời.