Diễm Phu Nhân

Chương 70: Thì ra là ta không cách nào hận ngươi (trung)




Edit: ChieuNinh

Tối nay là 15, đêm trăng tròn, cũng chính là ngày Lâm Thành trác tỉnh lại.

Vào ban ngày trên dưới Lâm gia công việc cũng lu bù lên, hạ nhân giới nghiêm, chủ nhân cảnh giới. Nhất là Phùng Tích Viện như cũ vẫn ở Lâm gia không đi cần phải trông chừng kỹ. Nói đến Phùng Tích Viện cũng thực kỳ quái, hiện tại hành động không quá thích hợp, vì lúc ban ngày thì ra cửa du ngoạn Hoa Châu thành, buổi tối liền ngoan ngoãn trở về phòng ngủ. Nhìn thấy Lâm Đường Hoa Lâm Phượng Âm hoặc là Tiểu Tịch cũng chỉ cười nhạt thoáng gật đầu, làm đủ lễ tiết khách khí với mọi người sau đó rời đi.

Bởi vì Ngân Túc nói sau khi Lâm Thành Trác tỉnh lại thân thể sẽ rất yếu ớt, cần phải truyền thụ chân khí, cho nên Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm đều ở trong phòng vận công điều khí chuẩn bị tốt mọi thứ.

Nhưng Tiểu Tịch lại nóng lòng vô cùng, không còn bao nhiêu thời gian, nàng nhất định phải làm mọi chuyện của mình cho xong!

Đóng kín cửa, khóa trái, nàng ngồi ở trên ghế cắn cây viết, suy nghĩ một chút sau đó bôi bôi xóa xóa la liệt trên mặt giấy, cuối cùng để lại mấy dòng chữ, rốt cuộc làm xong chuyện cuối cùng cần làm.

Nàng vội vã chạy đến phòng của Lâm Phượng Âm, thử đẩy cửa đi vào lại không có kết quả, lại gõ vài cái lên cửa. Lâm Phượng Âm mở cửa thấy là nàng vì vậy cười nói: "Không phải là muốn ta chứ?"

Tiểu Tịch da mặt dày cười: "Đúng nha đúng nha, một khắc không thấy như cách ba thu!" Nàng giống như là cá chạch chui vào phòng Lâm Phượng Âm.

Đánh giá chung quanh xong, sau đó cầm ấm trà trên bàn chuyển đi, đặt cái hộp trong tay xuống, mở ra từng cái từng cái lại liệt kê chỉnh tề.

Lâm Phượng Âm bất đắc dĩ chế nhạo: "Ngươi muốn làm gì, bày một đống son phấn trong phòng ta làm chi?"

Tiểu Tịch ngoắc ngoắc tay để hắn tới, chờ hắn ngồi vào chỗ của mình, nàng nghiêm túc cầm tay Lâm Phượng Âm dùng ánh mắt tội nghiệp cầu xin mà nói: "Ta nghĩ, muốn nhìn ngươi biến thành nữ nhân."

Sấm sét kinh hồn đánh tới trên đầu Lâm Phượng Âm, khóe miệng hắn co quắp, tà tà cười toe toét nói: "Ta chợt nhớ tới còn có chút chuyện muốn đi tìm nhị ca. . . . . ." Vì vậy nhanh chân bắt đầu chuẩn bị chạy trốn.

"Âm. . . . . . Âm. . . . . ." Tiểu Tịch kéo dài âm điệu, dùng một loại âm sắc cực độ mềm mại triền miên kêu gọi hắn. Lâm Phượng Âm lạnh đến buồn nôn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy đôi mắt thiết tha mong đợi đáng thương tội nghiệp đang nhìn hắn, giống như là con chó nhỏ bị người vứt bỏ lưu lạc. Nhưng mà đối với Tiểu Tịch mà nói, trước mắt là một cục xương lớn mới phải, là bữa thịnh yến, cấp thiết phải có ăn.

Tiểu Tịch chưa từng cư xử hết lòng như vậy, mà bây giờ trong tay đang cầm một tấm dung nhan tuyệt sắc, chỉ đành phải chậc chậc khen ngợi. Sau đó dùng kỹ thuật không quá quen thuộc hóa trang giúp hắn. Ba phen mấy bận Lâm Phượng Âm nhìn thấy trong gương một khuôn mặt bảy vặn tám lệch, chân mày một dài một ngắn cũng tức giận hốt hoảng. Sau đó đoạt lấy công cụ trong tay nàng thông thạo tự mình loay hoay.

Tiểu Tịch cắn ngón tay sắp chảy nước miếng, si ngốc hỏi: "Âm Âm, có phải trước kia ngươi thường giả trang phụ nữ hay không?"

Lâm Phượng Âm liếc nàng một cái không nói gì, mắt phượng chau lên, gương mặt mang theo sắc hoa đào ái muội, mười phần điện giật.

Tiểu Tịch nháy mắt mấy cái, ánh mắt lóe lên, nếu mình là nam nhân nhất định chống đỡ không được lập tức đụng ngã nàng.

Lâm Phượng Âm nhìn thấy bộ dạng ngu dại của nàng xì cười một tiếng, còn dịu dàng như nước lấy tay che miệng cười duyên nói: "Trước đây những nữ nhân kia, mỗi lần chia tay cũng để cho ta vẽ mi tô son cho bọn họ, dần dà cũng sẽ quen thôi."

Tiểu Tịch "Nha" một tiếng, sau đó lầm bầm: "Ta cũng muốn cùng rất nhiều nam nói yêu thương, lúc chia tay cũng kêu họ cho ta một cái quần lót, ta đoán chừng mỗi ngày chỉ còn xe chỉ luồn kim thôi."

Lâm Phượng Âm nghiêng đầu, trong ánh mắt là ánh sáng sắc bén, Tiểu Tịch giống như là tiểu quỷ thấy thiên thần, lập tức uể oải xuống.

Lâm Phượng Âm thở dài một tiếng, sâu kín nói: "Tiểu Tịch, ta biết rõ ngươi lựa chọn nhị ca."

"Hả?" Tiểu Tịch kinh ngạc, cảm thấy những lời này từ trong miệng Lâm Phượng Âm nói ra mang theo vẻ cô đơn.

"Vẫn luôn bỏ rơi người lần đầu tiên bị người bỏ rơi, tư vị thật là không dễ chịu mà." Hắn lắc đầu một cái, giống như không có việc gì tiếp tục tô môi.

"Vậy về sau ngươi cũng đừng bỏ rơi người ta nữa." Tiểu Tịch dạy bảo hắn.

Hắn gật đầu một cái, thấp giọng nói gì đó, dùng âm thanh không thể nghe thấy tự lẩm bẩm: "Ta thậm chí không xác định sau này còn có thể yêu nữ nhân khác hay không."

Một trong những nguyện vọng của Tiểu Tịch chính là nhìn lại một lần Lâm Phượng Âm trong trang phục nữ, cùng hắn kết nghĩa kim lan, hóa giải tình cảm nguy cơ và lúng túng giữa bọn họ.

Trong sân dưới một cây đào đang nảy mầm, một bầu rượu hai cái ly nhỏ, hai người quỳ trên mặt đất.

"Ta cái gì cái gì Tịch. . . . . ." Tiểu Tịch thề.

"Cái gì cái gì Tịch là cái gì?" Lâm Phượng Âm chê cười.

"Cái gì cái gì chính là dòng họ của ta, ai biết ta rốt cuộc là họ gì." Tiểu Tịch lườm hắn một cái trách mắng: "Thành tâm là được, biết không hả!"

Lâm Phượng Âm bất đắc dĩ gật đầu một cái tiếp tục: "Ta Lâm Phượng Âm . . . . ."

"Trời đất làm chứng: ta nguyện cùng cái gì cái gì Tịch ( Lâm Phượng Âm) kết nghĩa kim lan, giống như huynh đệ tỷ muội ruột thịt. Không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chỉ cầu cưới cùng năm cùng tháng ngày, sinh con cùng năm cùng tháng cùng ngày, có phúc cùng hưởng có tiền cùng chia."

Hai người đồng thanh tuyên thệ, sau đó Tiểu Tịch giơ ly rượu lên đưa cho Lâm Phượng Âm cười rực rỡ hô: “Nào, uống rượu!"

Lâm Phượng Âm đành uống, hỏi: "Tại sao không phải chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, tại sao không có nạn cùng chịu?"

Tiểu Tịch lườm hắn một cái, hung tợn nói: "Nữ nhân sống lâu hơn nam nhân, ta lạc quan sáng sủa như vậy so với người luyện võ bị thương thì tuổi thọ sinh mệnh dài hơn, chúng ta cùng chết cũng quá thiệt thòi cho ta rồi! Hơn nữa, ta bình sanh không làm việc trái với lương tâm, ở đâu ra khó khăn và tai họa, ngược lại là ngươi đó, chậc chậc, là một nhân vật nguy hiểm, thời khắc mấu chốt ta một mình qua sông tự thân khó bảo toàn ấy!"

Tay Lâm Phượng Âm cầm ly rượu mơ hồ phát run, rốt cuộc nản lòng, than vãn một tiếng: "Thôi thôi, ngươi làm cái gì cũng có đạo lý của ngươi, bởi vì lệch ra  quá xa, cho nên ta đã không cách nào quay lại rồi."

Trước khi đi nguyện vọng thứ hai của Tiểu Tịch chính là có thể cùng Lâm Đường Hoa kết liền cành.

Sau buổi cơm trưa, Tiểu Tịch cứ lôi kéo Lâm Đường Hoa chạy đến nơi lần đầu tiên họ ân ái, ở trong lương đình Bích Thủy Hồ, lưu lại một đoạn ký ức mỹ lệ.

Tiểu Tịch nắm trong tay hà bao tự tay mình thêu, nhưng là thêu thùa hết sức vặn vẹo, cũng không dám đưa ra.

Lâm Đường Hoa thấy trong tay nàng nắm chặt cái gì đó, nhưng là sắc mặt vô cùng uốn éo bẽn lẽn, vì vậy buồn cười hỏi: "Cầm cái gì đó, cho ta sao?"

Tiểu Tịch sững sờ gật đầu, nhưng tay cầm chặt hơn.

Lâm Đường Hoa cười nhạt xòe bàn tay ở trước mặt nàng nói: "Không cho ta sao?"

Tiểu Tịch vẫn khẩn trương, không có tự tin đối với đồ mình làm lần đầu tiên, mặc dù là cả đêm làm không nghỉ còn tìm một nha hoàn kỷ xảo thành thạo chỉ cho. Nhưng khi nha hoàn nhìn thấy đồ của nàng làm thì mi tâm xoắn lại thành một trái táo, cuối cùng dưới tình huống tháo tháo sửa sửa và khâu lại miễn cưỡng làm ra một thứ có tên là hà bao.

Lâm Đường Hoa thấy sắc mặt nàng ửng hồng, đối với vật kia càng thêm tò mò, vì vậy tiến lên một bước, hôn lên trán của nàng.

Tiểu Tịch lại càng khẩn trương, sau đó tay nhẹ nhàng buông lỏng, Lâm Đường Hoa đưa tay đến phía sau nàng lập tức đoạt lấy cái hà bao đó, sau đó cực nhanh lui về phía sau một bước, cứ như vậy vật tới tay.

"Chàng chàng chàng. . . . . . giảo hoạt!" Tiểu Tịch lên án.

Lâm Đường Hoa không sao cả cười cười, sau đó dò xét cẩn thận một tấm vải đỏ lấy trong tay  .

Đây là. . . . . . hà bao?

Lâm Đường Hoa phì cười, đường may bảy uốn éo tám lệch ra đứt quãng, phía trên cũng không phải là thêu uyên ương nghịch nước tinh sảo, mà là một chữ: Tịch.

Cứ vá lại đơn giản như thế, Tiểu Tịch cũng nghiên cứu một đêm, bởi vì nàng thật sự không am hiểu nữ công.

Lâm Đường Hoa nhìn nàng chằm chằm, cảm giác người trước mắt bởi vì ngượng ngùng mà sắc mặt hồng nhuận phơn phớt không giống như trong quá khứ. Nàng hoạt bát nàng sáng sủa nàng khôi hài hài hước hoặc là hồ gây họa (làm bậy), cũng không giống như hiện tại ngượng ngùng xấu hổ tới chân thật nhưng lại rất cảm động.

Hắn cầm tay của nàng, mở ra ở trước mắt mình, ở trên ngón tay của nàng bị kim châm những lổ nhỏ ngổn ngang tán lạc, để cho hắn dở khóc dở cười.

Hắn vuốt ve ngón tay của nàng, thật ra thì Tiểu Tịch vốn là thần kinh thô đơn tế bào không có cảm thấy tay đứt ruột xót có bao nhiêu đau. Cũng chỉ là một cái lổ nhỏ ngược lại nàng không để ý, chỉ là nhìn bộ dạng vẫn luôn đau lòng của Lâm Đường Hoa, rất muốn để cho hắn vẫn duy trì vẻ mặt như thế, vì vậy nàng cau mày lại bắt đầu tranh đoạt giải thưởng Oscar biểu diễn kỹ xảo cao siêu.

"Hu hu hu, thật là đau. . . . . . Nơi này, còn có nơi này, cũng bị đâm rất nhiều lỗ nhỏ, hu hu hu, đau quá đi Đường Đường." Tiểu Tịch loay hoay ngón tay của mình ở trước mặt hắn trái lắc lư phải lắc lư, một bộ dạng tội nghiệp. Không biết vì sao gần đây chiêu thức giả bộ đáng thương có thể nói là càng luyện càng thành thục.

Lâm Đường Hoa biết chút tật xấu của nàng lại tái phát, gần đây làm nũng rất lợi hại, để cho hắn không có biện pháp phản kháng hoặc là khiển trách. Không thể làm gì khác hơn là ôm nàng đong đưa dụ dỗ.

"Lâm Đường Hoa tiên sinh, chàng nguyện ý cưới Tiểu Tịch tiểu thư làm vợ không? Yêu nàng, trung thành với nàng, vô luận nàng nghèo, bệnh tật hoặc là tàn tật, cho đến chết." Tiểu Tịch mỉm cười hỏi.

"Không đồng ý." Lâm Đường Hoa ôm nàng thật chặt.

"Chàng muốn làm kẻ thay lòng đổi dạ bạc tình lang sao?" Tiểu Tịch mở miệng uy hiếp.

Lâm Đường Hoa vuốt ve tóc rơi trên trán nàng nói: "Có ta ở đây, sẽ không nghèo khó, mắc bệnh hoặc là tàn tật, nhưng nếu nàng chết, ta cũng sẽ không sống một mình."

"Nhưng mà, ta nguyện ý yêu nàng, trung thành với nàng, bất luận nghèo khó, mắc bệnh hoặc là tàn tật, cho đến chết. Cho dù chúng ta tách ra, không có ở cùng nhau, cho dù chỉ là hoài niệm về nhau cũng tốt."

Bất tri bất giác, hốc mắt nàng đã ươn ướt, nàng vùi đầu cọ ở trong ngực Lâm Đường Hoa, tranh thủ để y phục của hắn thấm hết nước mắt không để cho hắn phát hiện hèn nhát và không nỡ của mình.
                         ***

Sâu ở bên trong Bích Thủy Hồ, đang có ba người lẻn vào địa lao dưới nước. Oanh Oanh từ trong phòng của Tiểu Tịch trộm cái chìa khóa dự bị giờ phút này đang phát huy tác dụng. Cửa sắt mở ra, lối đi thâm sâu, bậc cầu thang dài phủ đầy cỏ xỉ rêu có chút ươn ướt trơn trợt. Nhưng Oanh Oanh lảo đảo đi tới, trong lòng một mảnh hoang vu lại nổi lên lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Lâm Thành Trác, đã mấy tháng nàng không có thấy bóng dáng Đại công tử, nàng nhất định phải nhìn thấy hắn!

Mỗi đêm đều nằm ở trên giường của hắn, nhưng lại không cảm thấy chút nhiệt độ và hơi thở nào của hắn.

Phùng Tích Viện và Thiên Vân cùng đi theo vào, đỡ vách tường đi từ từ.

"Ta nói, ngươi xác định Lâm Thành Trác ở chỗ này? Lâm gia thật là ẩn núp đủ sâu." Phùng Tích Viện chế nhạo, nhưng sau khi xuống bậc thang liền không đi tiếp được.

Trước mắt là ánh hoàng kim rực rỡ, như núi như biển đổ đầy trên mặt đất, trước mắt bọn hắn sáng ngời khác thường.

Giờ Phùng Tích Viện mới hiểu được, tại sao phụ thân luôn nói tài sản Lâm gia sâu không lường được, năng lực Tư Đồ gia sâu không lường được, mới đầu nàng chỉ cảm thấy là phụ thân tự coi nhẹ mình, bây giờ thấy được thực tế mới biết được địa vị của Phùng gia trong Tam đại chủ nhà. . . . . .

"Người đâu?" Phùng Tích Viện nhíu mày hỏi.

Oanh Oanh nhìn một cái, nói: "Có lẽ có mật đạo."

Không đợi bọn họ tìm kiếm, một cái cửa đá ken két mở ra, Nguyệt Duy đi ra, chưa thấy người đã nghe tiếng trước, hắn kêu: "Tiểu Tịch tỷ tỷ, ngươi tới rồi?"

Nhìn người tới toàn là người lạ không quen biết, tính cảnh giác của Nguyệt Duy lập tức lên cao, cau mày hỏi: "Các ngươi. . . . . . tới làm gì?"

Oanh Oanh liếc mắt nhìn Phùng Tích Viện, nói: "Đừng quên ước định của chúng ta, Ngân Túc Nguyệt Duy ngươi đều có thể mang đi, bất kỳ vật gì của Lâm gia chỉ cần ngươi có năng lực cũng có thể mang đi. Nhưng duy nhất chỉ có Đại công tử là không thể, ta muốn mang đi hắn, cũng muốn hắn còn sống."

Phùng Tích Viện không sao cả cười cười nói: "Được."

Phùng Tích Viện nháy mắt, Thiên Vân lập tức ném ám khí đến trên người Nguyệt Duy, độc tố trên ngân châm lập tức xâm nhập toàn thân, để cho hắn suy yếu vô lực.

"Ca. . . . . ." Nguyệt Duy gọi Ngân Túc, Ngân Túc mới vừa truyền hết linh lực cho Lâm Thành Trác, thân thể hết sức yếu ớt, đi ra cửa đá liền nhìn thấy ba nữ nhân người đến không có ý tốt, mà Nguyệt Duy xụi lơ ở góc tường không thể động đậy.

"Các ngươi là ai?!" Ngân Túc hỏi.

Thiên Vân cười một cái nói: "Không cần biết, Lâm Thành Trác ở bên trong?" Nói xong liền đi vào trong.

Phùng Tích Viện cười cười, đi qua bên cạnh Ngân Túc nói: "Ngươi cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, công hiệu thuốc này phát huy nhanh, hơi động một cái có lẽ đối với hắn chính là tổn thương trí mạng đấy."

"Ca, bọn họ nhất định là sẽ bất lợi đối với Đại công tử, ngươi nhanh đi!" Nguyệt Duy xô đẩy Ngân Túc, Oanh Oanh đi qua nói: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn Đại công tử."

Oanh Oanh vào cửa sau cùng, thật bất ngờ thấy Phùng Tích Viện đang đứng ở bên giường Lâm Thành Trác, thưởng thức ngọc thạch màu đỏ trong tay.

"Trả lại cho ta, đó là của Đại công tử!" Oanh Oanh đi tới, đưa tay ở trước mặt nàng.

"Ta chỉ đồng ý với ngươi thả Lâm Thành Trác, nhưng là tất cả mọi thứ thuộc về nơi này do ta xử trí." Phùng Tích Viện cười cười, tiện tay vứt viên ngọc thạch màu đỏ kia.

Ngân Túc đuổi theo đi vào, không khỏi hô to: "Để nó xuống! Đây là dùng để cứu mạng Đại công tử!"

Phùng Tích Viện sững sờ, dò xét cẩn thận hạt châu màu đỏ trong tay, xem ra cũng không phải là mặt hàng phổ thông. Chẳng lẽ là thuốc tốt cứu mạng? Oanh Oanh càng thêm gấp gáp, nhìn Lâm Thành Trác nằm mê man bất tỉnh trên giường. Thần sắc lạnh nhạt như vậy, giống như là đang ở trong một giấc mộng dài, không thể dễ dàng tỉnh lại.

"Cho ta!" Oanh Oanh trách cứ: "Trả lại cho ta!"

"Nếu không thì sao?" Phùng Tích Viện cười cười: "Phải biết, phá hủy Lâm Thành Trác, trụ cột vững vàng của Lâm gia thiếu một cây, đối với Phùng gia ta có trăm lợi mà không có một hại đấy."

"Cho ta! Trả lại cho ta!" Oanh Oanh sốt ruột, nàng biết Phùng Tích Viện nói được là làm được, nàng cũng chỉ là muốn tìm người đồng bạn có thể trợ giúp nàng cùng nhau thuận lợi mang Lâm Thành Trác cao chạy xa bay. Vì vậy nghĩ tới Phùng Tích Viện kết thù cùng Lâm gia, mặc dù nàng biết tâm tư của nàng ta hiểm ác, nhưng không nghĩ tới ngay cả yêu cầu nho nhỏ như vậy cũng không đáp ứng.

Động tĩnh của bọn họ đã sớm kinh động tới Ma Diễn, một chân Ma Diễn đè xuống con chuột nhỏ cố gắng chạy trốn n lần. Sau đó hướng về phía bọn họ nhe răng trợn mắt bày tỏ oán giận, nó trợn mắt nhìn chằm chằm Phùng Tích Viện, chăm chú nhìn "Hồn Sinh Mộng Tử" trong tay nàng.

Phùng Tích Viện có chút khẩn trương, chó ngao như vậy nàng chưa từng thấy qua. Nhưng trước đó nghe được Hoa Châu thành xôn xao loan truyền, trên dưới Lâm gia cũng vừa run vừa sợ với Ma Diễn là chó cưng của Lâm Thành Trác. Giờ phút này xem ra, con quỷ ngao này quả thật oai phong lại khí phách, làm người ta sinh ra lo sợ.