Lần đầu tiên Thanh Xà cảm nhận được khí thế của người này, cặp mắt kia nói cho nàng ta biết, nàng ta nhất định trốn không thoát. Quả nhiên, chỉ một kiếm, đầu của nàng ta bị chém rụng, dễ dàng như cắt một miếng đậu hủ vậy.
“Nhị ca.” Lâm Phượng Âm quỳ gối bên thi thể Lâm Thành Trác, nghẹn ngào nói: “Nhị ca, chúng ta . . . . .”
“Huyết tẩy Vô Cốt viên.” Lâm Đường Hoa không chút nghi ngờ nói câu này, ánh sáng thanh Phượng kiếm dần dần ảm đạm, nhưng chưa hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Lâm Phượng Âm cau mày, nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, Phượng Hoàng song kiếm, ở thời điểm chủ nhân chết đi sẽ hoàn toàn biến thành phế liệu thật sao?”
“Ừ.” Lâm Đường Hoa khàn giọng trả lời.
“Vậy kia là cái gì, thân thể đại ca không còn hơi thở, kiếm Phượng kiếm lại vẫn sáng như cũ?”
Nghe vậy, Lâm Đường Hoa bỗng dưng xoay người.
Rõ ràng, Lâm Thành Trác đã không còn hơi thở nào, nhưng Phượng kiếm không đồng ý buông tha mà giống như bình thường một hồi lại một hồi lóe ra ánh sáng, giống như đang nhắc nhở người khác, chủ nhân vẫn còn, người chưa mất.
“Để ta xem Đại công tử một chút.” Ngân Túc đột nhiên nói, nắm cổ tay chẩn mạch cho hắn, sau đó kinh ngạc nói: “Hắn hiện tại rơi vào trạng thái chết giả, hơi thở còn sót lại hơi yếu nên không thể phát hiện ra được.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Sau một giấc ngủ mơ hồ hỗn độn Tiểu Tịch rời giường, nàng vươn người giãn gân cốt một cái, vặn eo một cái, bỗng nhiên hạ thể truyền đến một trận đau đớn như kim châm muối xát. Hai chân và cái mông giống như rời rạc cả ra, đột nhiên nàng nhớ tới, lúc trước trong cơn mê loạn, hình như cùng Thu Vô Cốt . . . . . . . Đó là mộng xuân hay là thực tế? Hẳn là sự thật, nếu không sao có thể có cảm giác chân thực như vậy, thân thể của mình chỉ có tự mình biết rõ, nàng không còn hoàn chỉnh nữa, nàng bị người ta mê gian!
Nàng cắn môi tức giận bất bình, không ngờ lần đầu tiên của mình lại bỉ ổi như thế, chẳng những không có nếm được một chút triền miên ngọt bùi của lần đầu tiên mà còn một thân bị thương. Ngay cả trên cánh tay cũng rải rác vết hôn thâm tím, nàng nhớ tới lúc đó Thu Vô Cốt đối với nàng là dịu dàng đòi lấy, giống như nâng niu nàng thành thiên thần thành nữ thần mà đưa nàng lên đỉnh. Toàn thân chợt run lên, bây giờ nàng vẫn còn ở Vô Cốt Viên? Hắn đâu? Nàng không rõ ràng lắm tại sao lúc nàng chuẩn bị sẵn sàng hiến thân lại bị đẩy ra, lúc hôn mê rối loạn lại bị đối đãi cuồng dã như vậy.
Nàng thử đứng dậy, ở trong phòng dẫm chân tại chổ hoạt động gân cốt, chợt một cơn gió nhẹ thổi tới từ khe cửa sổ, nàng lạnh run cả người tầng tầng lớp lớp mặc quần áo vào, trong nháy mắt mở cửa không khỏi hé miệng nở nụ cười.
Vậy mà tuyết rơi rồi? Thật là đẹp!
Nàng đi dọc theo hành lang cong cong, đem mặt đất đầy tuyết mờ mịt giẫm ra từng dấu chân, giống như là tinh linh vui sướng nhảy múa ca hát.
Xoay tròn mấy vòng, nàng chợt dừng lại.
Trên mặt tuyết loạn thành một đống, màu đỏ như máu, giống như một mảnh chiến trường thời viễn cổ, khắp nơi tràn đầy hơi thở bạo ngược, mùi máu tanh mặn làm cho nàng không nhịn được mà nôn mửa. Nhưng vừa chuyển ánh mắt nàng nhìn thấy mấy bóng lưng quen thuộc, bọn họ đang quây quanh cái gì, đứng lặng im.
“Đường Đường, Âm Âm, Ngân Túc Nguyệt Duy?” Nàng thử hỏi.
Mấy người kia tựa hồ như nghe được tiếng trời, giờ phút này không còn có chuyện gì khiếp sợ hơn.
Bọn họ quay đầu lại, nhìn thẳng cô gái mặc áo khoát lông cáo màu đỏ đang quệt miệng buồn bực nghiêng đầu nói: “Các ngươi làm sao vậy, sao lại suy sụp như vậy? Chẳng lẽ các ngươi giết hết người ở đây?”
Bọn họ không nói nên lời, bọn họ xác định người trước mắt chân thật chính là nàng, nhưng lại không dám tiến lên một bước, sợ rằng đây chỉ là mộng thì sẽ xé nát cái hy vọng mong manh.
“Ai nha, những người này chết cũng chưa hết tội, họ, họ khi dễ tiểu quan ở Thanh Phong Các, bọn họ cũng . . . . . đều chết hết . . . . . Lão đại đâu rồi, làm sao mà không đến đón ta vậy?” Nàng cau mày, thận trọng vòng qua những thi thể dữ tợn kia đến gần bọn họ.
Chợt, nàng che miệng lại, không dám tin nhìn cỗ thi thể bọn họ che ở phía sau.
Hoàn toàn thay đổi, máu thịt be bét, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra được áo màu đen Lâm Thành Trác thích nhất, nằm bên cạnh hắn là thanh Phượng kiếm thiên hạ này không thể nào bắt chước, trước ngực hắn đeo ngọc, dây chuyền khắc đá, chính là bốn người bọn họ ‘không xa không rời’.
“Đây không phải là hắn, không phải hắn, các ngươi đừng đau lòng, nhất định là nhận lầm đấy!” Tiểu Tịch chợt ngồi dưới đất, bàn tay đông lạnh đỏ bừng không ngừng đẩy người tuyết bên cạnh, chặt chẽ siết chặt, nàng mong đợi nhìn bốn người kia nói: “Nhận nhằm, có đúng hay không?”
Nàng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, rõ ràng trong mộng thường xuất hiện một màn lặp đi lặp lại, quấy rầy nàng mười mấy đêm chỉ là một màn. Trí Ngộ đại sư nói là kiếp nạn của Lâm Thành Trác, nói vào năm nay, nhưng nàng tỉnh dậy, hình như cái gì cũng thay đổi, long trời lở đất.
Không có người nói chuyện, không khí lạnh lẽo trầm mặc.
Nguyệt Duy cầm tay của nàng nói: “Tiểu Tịch tỷ tỷ, ngươi . . . . . .”
“Nguyệt Duy, ngươi đừng nói dối ta, hắn chưa chết đúng không? Còn có thể cứu, chỉ cần uống thuốc là có thể cứu đúng không?” Nàng không tin những vết thương kia có thể làm hắn chết đi, không tin cho tới nay Lâm Thành Trác giống như tòa núi cao sừng sững không ngã sẽ chết đi. Lần trước hắn cũng bị thương rất nặng, nhưng hồi phục rất nhanh đó đúng không? Lần này cũng sẽ như vậy, bởi vì hắn là Lâm Thành Trác mà, bọn họ đã nói qua sẽ không rời không bỏ.
Nguyệt Duy lắc đầu một cái nói: “Tiểu Tịch tỷ tỷ, Đại công tử chỉ có một hơi thở yếu ớt, giống như mành tơ khi có khi không, không thể nào sống lại.”
“Sẽ không! Lão hòa thượng Trí Ngộ kia nói có thể giải trừ kiếp nạn này!” Đúng vậy, Trí Ngộ sẽ không gạt người, người xuất gia không nói dối. Nói chỉ có nàng có thể cứu, nàng nhất định có thể cứu. Nhưng có ai tới nói cho nàng biết, nàng là người tay trói gà không chặt, nàng cũng không chút nào hiểu văn võ hành y, nàng cứu hắn thế nào?
Bọn họ không biết phải an ủi nhau thế nào, an ủi chính mình thế nào, không biết làm sao đối mặt với người đã chết. Tiểu Tịch ngồi dưới đất, con mắt cứng ngắc ngưng mắt nhìn Lâm Thành Trác nhắm chặt mắt, ngóng nhìn hắn mở mắt lạnh lùng nhìn nàng mà hỏi “Ngươi làm gì ở đây”. Nàng nỉ non: “Rốt cuộc như thế nào mới có thể cứu ngươi, làm sao cứu ngươi . . . . .”
“Có lẽ, Đại công tử có thể cải tử hồi sinh.” Ngân Túc chợt nói, một câu nói làm mọi người kinh sợ, Nguyệt Duy lại càng ngạc nhiên. Hắn nhanh chóng chạy đến bên người Ngân Túc, bấu víu thật chặt cánh tay của hắn lắc đầu nói: “Ca ca, phương pháp kia chỉ là truyền thuyết trong tộc, không phải thật, ngươi không thể thử nghiệm!”
“Biện pháp gì?” Tiểu Tịch nhìn hắn cầu xin, nước mắt trong đôi mắt kia làm Ngân Túc rung động, hắn đã từng nói, hắn còn thiếu nàng một cái mạng, có lẽ nên trả lại rồi.
“Thế gian này, có một loại thuốc hay, tên gọi là Hồn Sinh Mộng Tử. Là truyền thuyết chi bảo có duy nhất một viên của Thánh nữ tộc, nghe nói có thể làm cho người ta cải tử hồi sinh, lại phối hợp với linh lực của Vụ Linh tộc, có lẽ sẽ có hy vọng để cho hắn tỉnh lại.”
“Hồi Sinh Mộng Tử?” Lâm Phượng Âm chợt nhíu mày: “Đến nay chưa có người từng thấy bao giờ, thế gian cũng không có bản ghi chép nói về nó, có lẽ chỉ là truyền thuyết lưu truyền trăm ngàn năm, làm sao ngươi biết được?”
“Vốn là Thánh nữ tộc và Vụ Linh tộc có gút mắc lâu đời, bí mật này vẫn lưu truyền trong Vụ Linh tộc, hình như cũng là bí mật của Thánh nữ tộc.” Ngân Túc trầm ngâm một hồi nói: “Nhưng mà, nó có tồn tại trên thế gian hay không, vẫn không ai biết.”
“Lên trời xuống đất cũng phải tìm! Nhất định phải tìm!” Tiểu Tịch bôi nước mắt lung tung nói: “Chúng ta về nhà! Hiện tại thì đưa hắn về nhà!”
Không biết Ngọc Hoàn dẫn tâm phúc đi đâu, Vô Cốt Viên trong ngoài đều không còn ai canh giữ, cứ như vậy để cho bọn họ tùy ý đi qua lại. Cả Vô Cốt Viên vắng tanh giống như chưa từng có ai tới, chủ nhân của nó cũng không biết đi đâu, mà Lâm chủ mẫu cũng bị mang đi làm con tin.
Thủy lao Lâm gia, phía sau phòng kim ngân châu báu có một mặt vách tường, nơi đó có cơ quan, mở ra có thể đi vào một cái từ đường thờ phụng bài vị và tro cốt liệt tổ liệt tông Lâm gia. Ở đó còn có một quan tài bằng ngọc, bốn phía có gắn bốn viên minh châu, có thể gìn giữ thân thể Lâm Thành Trác không bị thối rữa.
Từ rất sớm Ma Diễn đã ngửi được hương vị của Lâm Thành Trác, âm thanh kêu gào rung trời động đất, quây quanh bên cạnh Lâm Thành Trác không cho bất luận kẻ nào đến gần, nhưng chỉ để một mình Tiểu Tịch đi qua, giống như thông hiểu được ý của chủ nhân, biết người mà chủ nhân muốn gặp nhất chính là nàng.
Đêm khuya yên tĩnh, nhưng đã rất nhiều ngày không thể có giấc ngủ bình yên thanh thản. Tiểu Tịch nghe lại tất cả quá trình Lâm Thành Trác bị hại, mặc dù biết tình huống nguy cơ lúc ấy nhưng vẫn oán trách Lâm Đường Hoa Lâm Phượng Âm thấy chết mà không cứu. Nhiều ngày nay nàng giận dỗi với bọn họ, không cách vui cười cùng chơi xỏ lá với bọn họ, quả thực là vô cùng phiền não.
Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm cũng cực kỳ bận rộn, Lâm Phượng Âm mất đi thuộc hạ đắc lực thu thập tin tức, đang thành lập nhóm ẩn sĩ mới cho Lâm gia. Lâm Đường Hoa phụ trách xử lý hoạt động hàng ngày của Lâm gia, còn phải chăm sóc thương thế của Thập Nhị, thuận tiện lợi dụng tất cả các phương pháp đi thăm dò tung tích “Hồn sinh mộng tử”.
Tất cả mọi người gửi gắm hy vọng vào truyền thuyết trăm ngàn năm kia nhưng không người nào nhìn thấy vật này. Con người phải luôn có lòng tin và hy vọng, nếu không sẽ thành một đống tro tàn. Bây giờ Tiểu Tịch, Lâm Đường Hoa, Lâm Phượng Âm hận không thể nâng cao itnh thần của mình lên 24 giờ mỗi ngày, giống như là diễn biên múa bale không ngừng huấn luyện không ngừng nhón chân xoay tròn xoay tròn.
Tiểu Tịch ngoài trừ chăm sóc Lâm Thành Trác còn phải phụ trách an bày chức vụ chăm sóc cho Oanh Oanh và Ma Diễn. Ma Diễn là một con cẩu cẩu rất xảo trá, lúc mới đầu gặp gỡ cảm giác nó là một con vật khổng lồ, ánh mắt hung ác răng nanh bén nhọn bộ lông màu đen bùng nổ. Nhưng gần đây nàng cùng tên tiểu tử này lăn lộn vô cùng quen thuộc, có thể kéo xương sườn có thể bỏ cả bàn tay vào cái miệng rộng của nó. Còn có thể dùng lược chải tóc của mình chải lông cho nó, nhưng mà nàng làm chủ nhân tạm thời cho nó cũng không có sức quyến rũ cho lắm.
Mỗi khi thiên phú vận động bộc phát sẽ thấy Ma Diễn xem thường, cả hai tranh tài thi chạy thì bình thường chạy ba mươi mét Tiểu Tịch bắt đầu chạy chậm lại, sau đó thời điểm chạy tới năm mươi mét sẽ bị Ma Diễn đụng ngã. Thật ra thì Ma Diễn chỉ hơi nhấc chân lên thôi, lấy tốc độ ngày thường cùng Lâm Thành Trác để đối kháng với nàng, không nghĩ lại để cho mình thất vọng như vậy.
Mỗi ngày sáng trưa tối mỗi lần huấn luyện đều sẽ làm cho Tiểu Tịch đau đầu nhất, nàng thật vất vả đi ăn sơn hào hải vị tất cả đều bị lần huấn luyện này tiêu hóa hết. Vì vậy thấy mặt trời lên cao nàng liền lập tức lăn lộn trên giường giả bộ ngủ, ngay tức khắc bị Ma Diễn vô địch ‘Sư Tử Hống’ chấn động màn nhĩ ảo não mà bò dậy.
Bởi vì mỗi ngày đều phải đi vào thủy lao, lại không thể ngày ngày trông cậy vào Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm hỗ trợ dẫn đi, nàng cố lấy dũng khí nhảy vào trong nước, nhảy mấy lần bị sặc uống nước mấy lần lại leo lên bờ rồi lạch bạch nhảy xuống. Rốt cuộc có thể luyện thành nhịn thở thời gian dài trong nước và kỹ xảo bơi lội. Thời gian từ phòng ngủ đến thủy lao một lần lại một lần giảm làm cho nàng càng ngày càng có cảm giác thành tựu.
Nhưng có một người, vậy mà cũng học theo tinh thần liều chết không sợ của Tiểu Tịch, còn phải nhiều lần được Tiểu Tịch cứu lên bờ.
“Oanh Oanh!”
Tiểu Tịch vừa dắt Ma Diễn đi tới bờ hồ thì thấy có hai cái tay đang vùng vẫy giữa Hồ Bích Thủy, đầu của nàng ta chìm vào trong nước. Không cần nghĩ cũng biết người đó là ai, phúc lợi Lâm gia tốt như vậy còn có ai có thể nghĩ quẩn mà tự sát chứ?
Nàng nhảy bùm xuống nước, ở một bên Ma Diễn sủa liên tục, cao ngạo giống như huấn luyện viên huấn luyện tuyển thủ. Nàng nắm lấy tay Oanh Oanh sắp chìm xuống, kéo ra khỏi mặt nước để nàng ta có thể hít thở không khí mới mẻ, sau đó cố sức kéo nàng ta lên bờ.
Tiểu Tịch đẩy nàng ta lên thảm cỏ, Ma Diễn hiểu biết đã sớm ngậm tới vải vóc thật dày, Tiểu Tịch vội vàng nhận lấy rồi vây quanh lên người Oanh Oanh. Lúc này mới phát hiện cỡ B(áo lót) mình chế tạo cũng bị nó quang minh chính đại bày ở bên ngoài. Vì vậy, ba chân bốn cẳng cuộn tròn lại rồi nhét vào tay áo mình, nhân tiện trợn trừng mắt với Ma Diễn.
Nàng hóa tức giận thành khí lực ở tay, thuần thục ép từng cái lên ngực Oanh Oanh để nàng ta phun ra nước đã nuốt vào, động tác vô cùng thuần thục, còn chẳng phải bị nàng ta năm lần bảy lượt luyện ra được.
Vì không để cho người Lâm gia mất đi ý chí chiến đấu, vì không để cho người ngoài lợi dụng cơ hội, bọn họ lén lén lút lút trở về phủ lén lén lút lút đưa hắn vào thủy lao chính là vì không muốn làm cho người ta phát hiện trụ cột vững vàng của Lâm gia- Lâm Thành Trác cửu tử nhất sinh. Nhưng hôm đó vội vã lại quên mất Oanh Oanh thích nhất là ở bên bờ hồ ngắm trăng. Oanh Oanh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Thành Trác máu me đầy người, còn chưa kịp kêu lên đã bị cánh tay Lâm Phượng Âm chém một cái liền hôn mê. Ai ngờ sau đó nhất quyết không tha quả hồng mềm là Tiểu Tịch.
“Oanh Oanh, ai, ôi . . . . .” Nàng vỗ mặt của nàng ta, nhìn nàng ta từ từ tỉnh lại.
(Còn tiếp)