Thu Vô Cố gỡ mấy sợi tóc ẩm ướt trên má nàng xuống, khó có được nụ cười dịu dàng như vậy. Lâm Triêu Hi chợt phát hiện, má trái của hắn có một lúm đồng tiền, bộ dáng cười lên rất rực rỡ, vậy mà trong mắt giống như là Tuyết Sơn hòa tan ôn hòa.
Lâm Triêu Hi không tự chủ mà giơ tay ra nhéo mặt hắn một cái, bộ dáng cười cười cưng chìu như là đối với một đứa trẻ mà nói: “Cười một cái trẻ mười năm.”
Giờ khắc này nàng quả nhiên quên đi thù hận, nhưng vào một giây Ngọc Hoàn xuất hiện liền phá vỡ không khí hài hòa đó. Lâm Triêu Hi lại nhớ đến những người kia vì nàng mà chết, cảm giác tội lỗi trong lòng lại dâng cao, nàng rút tay lui về sau một bước, thu lại nụ cười hỏi: “Lâm chủ mẫu ở đâu . . .”
Thu Vô Cốt biết lòng nàng ngăn cách, phất phất tay bảo Ngọc Hoàn dẫn nàng đi vào chổ sâu trong sơn động.
Hắn mất hồn nhìn bóng lưng của nàng, có lẽ là lần đầu gặp mặt đã động lòng với nàng đi. Nếu không cũng sẽ không tháo xuống phòng bị để cho nàng đi vào nơi này. Cái sơn động này là cấm địa đối với bất luận kẻ nào,ngay cả là Ngọc Hoàn thân cận với hắn nhưng nếu không có mệnh lệnh của hắn cũng không được đi vào. Bởi vì sợ nàng không chịu nổi khí lạnh, cho nên vội vã mang theo nàng hôn mê xuyên qua nơi này. Thật ra nàng đã sớm gặp qua Lâm Triêu Hi chân chính rồi.
Trong sơn động rất trơn ướt, bởi vì phía trên là một cái đầm nước, nước từ trên vách núi nhỏ giọt xuống nơi này, thời điểm rớt xuống đất sẽ phát ra tiếng vang. Trên mặt đất mọc rất nhiều cỏ rêu, Lâm Triêu Hi khẽ bước chân, tay sờ thạch bích, rất sợ mình ngã như chó ăn phân.
Đi chừng trăm bước, nàng rốt cuộc nhìn thấy một cái cửa sắt ở vách núi bên trái.
“Bà ấy bị nhốt ở đây.” Ngọc Hoàn dừng bước, sau đó cười nói: “Ngươi tự vào đi, ta không có hứng thú với bên trong đâu.”
Lâm Triêu Hi kỳ quái nhìn nhìn nàng ta, sau đó chỉ chỉ lên cửa sắt nói: “Ngươi mở cửa cho ta đi.”
Lâm Triêu Hi vừa mới đi vào cửa, cửa sắt liền đóng lại, Ngọc Hoàn cười một cái nói: “Ta sợ mùi vị truyền tới, ngươi yên tâm, ta nào dám bắt nhốt ngươi.”
Vốn Lâm Triêu Hi còn đang buồn bực, nhưng thời điểm hô hấp lại đột nhiên ý thức được theo lời Ngọc Hoàn là có ý gì.
Trong gian phòng âm u ẩm ướt kia, vốn có một cỗ mùi vị khó ngửi bốc lên nhưng còn có một loại mùi hôi tanh tưởi gay mũi nữa, tương tự như phân và nước tiểu. Loáng thoáng xuyên qua ánh nến có thể thấy một người trong góc, nàng lớn gan hỏi: “Chủ mẫu, là người ở bên trong sao?”
“Là ta.” Một âm thanh của lão phụ truyền đến, tang thương nhưng hùng hậu, nàng lập tức nhướng mày cười lên, đi tới một bước nhưng châm giẫm phải thứ gì đó nên té ngã.
“Mẹ nó, đây là cái gì vậy?” Tiểu Tịch nắm lấy cái chặn té nàng lên nhìn kỹ, là một sợi dây xích thô to.
Nơi này có ba mươi sợi dây huyền thiết xích sắt, phía trên cũng dính cỏ rêu. “Ngươi cẩn thận chút.” Lão phụ nhắc nhở.
“Vâng.” Tiểu Tịch ngồi chồm hổm trên mặt đất bò tới, càng đến gần cái loại mùi chán ghét đó càng nồng nặc, xông nàng muốn không mở mắt ra được.
“Không có võ công à.” Lâm chỉ mẫu hỏi.
Tiểu Tịch nở nụ cười hắc hắc nói: “Ngoại trừ tát vào miệng, chiêu thức gì đó cũng không biết.”
Lâm chủ mẫu nghi ngờ lại hỏi: “Làm sao bọn họ lại chọn ngươi đến thay thế ta, mấy ngày nay chẳng lẽ không có giúp đỡ gì à.”
“Ai vậy?”
“Ba nhi tử của ta.”
“À nha.” Lúc này Tiểu Tịch mới hiểu, kéo xuống một mảnh vải trên váy rồi làm ‘mặt nạ phòng độc’ mang theo, mè nheo đến gần Lâm chủ mẫu nói: “Ba nhi tử của người thật sự là thông minh không giống người, chuyện gì cũng giống như cầm lên được thì bỏ xuống được, lợi hại vô cùng.”
Nàng tỉ mỉ quan sát vị mẫu thân cơ trí này, là nữ chủ nhân duy nhất trong giang hồ Tam đại thế gia, là một lão phụ có một chiêu mà có thể làm cho người ta sáng sống chiều chết. Ánh sáng quá mờ không thể nhìn ra được quần áo của bà cụ thể là màu gì, nhưng phía trên rơi vẫy đầy nước bẩn và nước đọng, bên cạnh còn có rất nhiều . . . vật bài tiết. Tóc của bà rối loạn xõa tung che mất nửa gương mặt, nhưng một đôi mắt vẫn rất sáng có hồn, giống như là một mắt chim ưng. Nếp nhăn trên mặt bà cùng với trên mặt nạ của nàng cũng không khác nhau là mấy, nghĩ tới đây Tiểu Tịch không khỏi hỏi một câu: “Ban đầu là bà mang ta nhét vào trong núi tiểu trúc để ta giả mạo bà sao?”
Lâm chủ mẫu sửng sốt một chút hỏi: “Trong núi tiểu trúc? Ngươi đã từng đi qua nơi đó?”
“Đúng vậy à, lúc ta tỉnh lại đã ở đó rồi, còn có tờ giấy để cho ta mang theo mặt nạ giả dạng của bà, sau đó ba đứa con trai của bà tới rồi, nói là ta kết thúc bế quan mời ta về làm chủ mẫu Lâm gia. Đến bây giờ ta vẫn không hiểu ra làm sao hết, ha ha, thế nào lại chọn phải ta chứ?”
“Ý của ngươi là, không phải ba nhi tử của ta lựa chọn ngươi giả mạo ta hay sao?”
“Không phải đâu, mới đầu họ cũng tưởng ta là thật, cũng tại kỹ thuật diễn của ta quá kém, cho nên mới bị lộ, hắc hắc.”
Lâm chủ mẫu lâm vào nghi ngờ thật sâu, không phải bà, ngày đầu tiên bế quan bà đã bị người Thánh nữ tộc bắt tới đây rồi. Ngẫm nghĩ, quả quyết ba nhi tử cũng sẽ không tùy tiện tìm người tới giả trang thành bà. Cái cô nương trước mặt này gương mặt thanh tú đầu óc ngu si, làm việc cử động càng thêm thẳng thắn tự nhiên, ở trước mắt các gia tộc bị lộ là chuyện dễ dàng.
Như vậy, là ai giở trò quỷ ở trong này, bắt nàng tới giả mạo Lâm chủ mẫu?
Chẳng lẽ, là người Thánh nữ tộc? Không thuyết phục, nếu bọn họ muốn lợi dụng nàng tới để thao túng Lâm gia, ba nhi tử phát hiện âm mưu của bọn hắn nhất định sẽ xử tử nàng. Như vậy còn có thể là ai đây? Bây giờ nhìn lại hình như mục đích của người này cũng không phải là địch ý. Dõi mắt nhìn khắp võ lâm hiện nay, Lâm gia của bà luôn cao ngạo không cùng người ngoài kết minh, người đồng khí liên chi thì rất nhiều, nhưng người kết nghĩa tình cảm thì không nhiều, nên người ra tay tương trợ thì rất ít. Có thể là ai đây?
(người đồng khí liên chi: có nghĩa là người giống nhau, tương đồng)
“Chủ mẫu à, như thế nào thì ta mới có thể cứu ngài đi ra ngoài đây?” Tiểu Tịch lay lay xích sắt, dùng răng cắn cắn nó.
Lâm chủ mẫu nhìn cô gái ngốc trước mắt này, không khỏi cười cười, vươn tay nói: “Đứa nhỏ ngốc, huyền thiết này rất cứng rắn, đại khái trên thế gian này chỉ có Phượng Hoàng song kiếm mới có thể chặt đứt.”
“À, thì ra là hai thanh kiếm ham ăn đó.” Tiểu Tịch không khỏi thở dài nói: “Cũng không biết lần này chuồn êm ra ngoài thì lúc nào mới có thể trở về nữa, tháng này còn chưa cho Hoàng kiếm uống máu đâu.”
Lâm chủ mẫu cả kinh: “Kiếm Hoàng kiếm nhận ngươi làm chủ nhân rồi hả?”
“Dạ, trùng hợp thôi trùng hợp thôi, ta cũng không nghĩ tới thành như vậy, ngài xem ngón tay của ta nè, đều là vết rạch đứt, lâu dài là không ổn đâu.”
Lâm chủ mẫu than nhẹ: “Cũng là ngươi với Lâm gia ta có duyên. Nghe này đứa nhỏ, hiện tại ta không có khả năng đi ra ngoài. Nhưng Thu Vô Cốt hình như đối với ngươi rất không bình thường, có lẽ ngươi có cơ hội chạy trốn báo tin cho ba nhi tử của ta. Trong cơ thể Thu Vô Cốt có cổ độc, thân thể suy yếu khác thường, ta truyền thụ nội lực cùng võ công cho ngươi, ngươi hoàn toàn có thể chế phục hắn.”
“ A ... a ...a... ta không biết võ công mà, ta không có một chút nội công nào đâu!” Tiểu Tịch khoát tay lia lịa, nhưng Lâm chủ mẫu đã đưa ra hai tay đặt ở sau lưng nàng vận công.
Cảm giác một cỗ nhiệt lực xuyên qua sau lưng chạy tới lồng ngực, toàn thân nàng nhiệt độ tăng cao, trong thân thể dòng khí nóng lạnh chạy tán loạn, giống như một con dã thú bị vây hãm đang muốn phá tan nhà tù giam cầm nó. Va chạm lung tung trong từng mạch máu trong cơ thể nàng, làm cho lục phủ ngũ tạng cũng chấn động, phát đau phát sốt.
“Chủ mẫu à . . . . .ta khó chịu quá . . .” Tiểu Tịch chảy mồ hôi, cảm giác toàn thân vô lực, nhưng chân khí không ngừng truyền vào trong cơ thể, để cho nàng ngay cả nói chuyện đều phải cắn môi, gian nan lên tiếng.
Lâm chủ mẫu yên lặng tập trung tư tưởng, cho rằng nàng phản ứng như vậy là bình thường. Cho dù là người không có chút võ công căn bản cũng sẽ không phản ứng mãnh liệt như vậy khi tiếp nhận công lực trong mười năm của bà, vì vậy im lặng không lên tiếng tiếp tục truyền thụ chân khí.
Tiểu Tịch hoàn toàn không mở miệng nổi rồi, cảm giác xương cốt toàn thân như muốn rời rạc cả ra, thân thể của nàng như một quả bom hẹn giờ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào, làm cho nàng như biến thành hỏa cầu hủy diệt, toàn thân muốn phân thành từng mảnh nhỏ. Những chân khí đó linh hoạt như cá chạch, lấp đầy từng khe hở trong thân thể nàng, thậm chí còn không bỏ qua cho mỗi đầu ngón tay. Tay đứt ruột sót, nàng cảm giác trái tim của mình cũng nhanh chóng bành trướng, mỗi một sợi tóc phản phất như bị điện giật, làm cho da đầu của nàng nặng nề run lên.
Rốt cuộc, thành công truyền nội lực, nhưng nàng lại hôn mê.
Khi trong miệng nàng trào ra máu đen, Lâm chủ mẫu ngạc nhiên, ngoài cửa Ngọc Hoàn nhìn thấy một hồi lam quang quái dị hiện ra, bất chấp tất cả đem Tiểu Tịch đang nằm té dưới đất mang ra ngoài.
“Ngươi đã làm gì với nàng?”
“Ta chỉ là . . .”
“Truyền thụ võ công? Tốt à, Lâm chủ mẫu, ngươi đánh bàn tính thật tinh chuẩn!”
Vốn đang chuyên chú tĩnh tọa Thu Vô Cốt nghe được giọng nói ở trong động, suýt chút nữa là tẩu hỏa nhập ma, hắn nhanh chóng điểm vài cái lên huyệt đạo của mình rồi chạy nhanh vào trong động.
Khi hắn nhìn thấy nàng té xỉu ở trong ngực Ngọc Hoàn, nhìn máu đen còn vương trên khóe môi, cả người hắn tựa như phát điên, cũng mặc kệ cổ độc trong cơ thể, phát động toàn bộ nội lực đánh một chưởng về phía Lâm chủ mẫu.
“Sư phụ nói lưu lại cái mệnh tàn của ngươi để cho ngươi sống không bằng chết, mà ta chỉ muốn cho ngươi lập tức biến mất!”
Lâm chủ mẫu mất đi mười năm công lực, huống chi còn bị giam mấy tháng ở chổ này hiển nhiên chức năng cơ thể giảm xuống rất nhiều, nhận một chưởng Thánh Tuyết Hàn Công liền vô cùng chật vật. Cánh tay nhịn không được mà run rẩy, hàn độc xâm lấn trong cơ thể làm cho thân già của bà khó mà chấp nhận.
Chợt có một tiếng tiêu ngắn dồn dập vang lên, hình như là xuyên qua mặt nước mà truyền đến.
Ngọc Hoàn cả kinh nói: “Người Lâm gia đến rồi!”
Thu Vô Cốt quét mắt một vòng Tiểu Tịch đang hôn mê, ôm lấy nàng rồi nói với Ngọc Hoàn: “Phía trên giao cho ngươi.”
Ngọc Hoàn gật đầu, sau đó chạy như bay rời khỏi động, cùng Âm Xà sứ giả bắt đầu bày trận, chuẩn bị thu phục Lâm gia.
Một cuộc quyết chiến, mới chính thức vạch trần màn che.