Diễm Phu Nhân

Chương 59: Dự cảm đại nạn buông xuống




Cho dù nàng không đề cập tới thì hắn cũng dự định cưỡng hôn nàng, ai bảo đêm nay nàng lại xinh đẹp như vậy.

Tóc mai từng lọn má hồng thơm hương sắc môi đỏ thắm, mắt đẹp như sao, phấn hồng trang điểm nhẹ nhàng kiều diễm ướt át giống như hoa sen thanh tú hé nở trên mặt nước. Vì đêm giao thừa nên còn cố ý ăn diện một phen, thật sự rất giống như là Lâm gia nữ chủ nhân, dưới ánh sáng pháo hoa, trên môi nàng còn hơi rượu, nụ cười có lúm đồng tiền vang như tiếng ca thánh thót, thanh lệ chậm rơi càng thêm tươi đẹp động lòng người. Nàng như vậy càng lộ ra vẻ chân thực như thế, sặc sỡ lóa mắt giống như từ trên trời rơi xuống, độc nhất vô nhị.

Không để môi hôn nàng phát ra âm thanh, hắn ngăn chặn hương thơm ngát của môi nàng, thật sự sợ lộ ra hương thơm này làm cho người khác mơ ước.

Vừa thâm tình hôn, dây dưa kéo dài, chỉ là môi cùng lưỡi lưỡi cùng môi làm xúc động run rẩy động lòng. Chỉ là mùi rượu mùi mực hương lan trộn lẫn vào nhau lại làm cho người ta say mê. Một đôi trên mặt đất cùng lốm đốm sao trên bầu trời giao hòa, duyên dáng không thể tưởng tượng nổi.

“Có biết Bạch Nguyên Phong cho nàng cái gì không?” Môi mỏng của Lâm Đường Hoa rời đi đôi môi nở nang của nàng, đôi môi kiều diễm ướt át còn co dãn run run một cái. Chủ nhân đôi môi mở ra đôi mắt mê ly, giống như những vì sao vụng vặt rơi vào làn nước mùa thu, đầu mũi của họ tinh tế cọ cọ vào nhau.

“Không biết.

“Mở ra nhìn xem.” Lâm Đường Hoa cưng chiều cười khẽ hôn lên chóp mũi nàng.

Nàng lấy hộp rồi mở ra, bên trong là chiếc nhẫn ngọc nằm trên khối vải tơ thượng hạng, là chiếc nhẫn Lâm Đường Hoa đã từng làm rơi, nói cho oai là tín vật đính ước.

Lâm Đường Hoa lấy chiếc nhẫn ra nhét vào lòng bàn tay của nàng, xoay chuyển một phương hướng cho nàng nhìn nói: “Ở đây, có khắc tên của chúng ta, tín vật đính ước dĩ nhiên để nhà gái giữ mới có vẻ thành ý.”

Hóa ra, Bạch Nguyên Phong nhận ủy thác của người. Nhớ tới lão gia gia khó dây dưa trong rừng cây kia, nàng không nhịn được cười một tiếng, không biết Bạch Nguyên Phong phải tốn bao nhiêu công phu mới mua về được từ trong tay của ông cụ keo kiệt kia.

Lâm Đường Hoa nhìn gò má nhỏ nhắn của nàng, không khỏi nhớ lại mấy ngày nghỉ ngơi trong núi kia, lần đầu tiên động lòng với một cô gái, hay là bởi vì nàng ‘vô liêm sỉ’ và ‘hay thay đổi, tính tình du côn’.

Lòng đang run rẩy, hay gọi là rung động.

Lại một lần nữa không cách nào kìm chế được mà dán sát vào hai cánh môi, trằn trọc trở mình, hình như có tiếng nỉ non nhẹ nhàng bên tai, như ôn tồn vuốt ve như nỉ non thì thầm của đôi tình nhân nhỏ.

Từ từ, eo của nàng trở nên rất mềm rất mềm, hoàn toàn rúc vào ngực hắn.

Là say sao? Có lẽ rượu không say mà người tự say. Thật là nhớ quá cái ôm ấm áp đi vào giấc ngủ, nếu là liều chết triền miên một phen Vu Sơn ** hòa hợp cùng nhau, có phải bọn họ có thể để cho ngày tốt cảnh đẹp này dừng lại mãi mãi hay không? Cũng khiến cho bức tranh non nước phía đối diện cũng trở nên biến sắc?

Một bước, lại một bước.

Hắn không khống chế được mình, ôm thân thể mềm yếu của nàng đi vào phòng, khép cửa lại, từng bước từng bước tiến dần về phía giường hẹp.

Ánh nến lay động, ngoài cửa dưới hiên phòng nàng treo lên hai cái đèn lồng màu đỏ, gió đông thổi mạnh, bọn họ ôm chặt lấy nhau sưởi ấm cho nhau. Rốt cuộc, bắt đầu mê luyến thân thể của đối phương, gấp gáp vội vàng cởi đi xiêm áo của nhau.

Toàn thân lửa đốt y hệt ** bốc lên cao, chạy tới các tế bào trong cơ thể, bành trướng bành trướng, chờ đợi hai người hoàn toàn bộc phát hòa làm một thể.

Chợt, giống như một đạo tia chớp, bổ ra trước ánh mắt mê mang của nàng.

Bên tai hồi tưởng lại lời Trí Ngộ đại sư nói: kiếp trước của thí chủ cũng không được như ý, không bằng quên đi quá khứ mà hưởng thụ sinh mạng mới mà ngã Phật ban cho . . .Ngày sau thí chủ sẽ đối diện với hai lối rẽ, một là con đường hoa tươi rực rỡ, một là vực sâu vạn trượng . . . Năm năm trước ta từng bấm quẻ cho Lâm đại công tử, sang năm hắn có một kiếp nạn, cởi chuông phải do người buộc chuông . . .

Sang năm, sang năm . . . . . chính là năm nay . . . . .

Ầm vang một tiếng, hình như có cái gì đó sụp đổ, lòng của nàng một hồi co quắp.

Trước mắt là một mảnh huyết sắc đỏ tươi, chính là một màng thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng kia. Hàng đêm đều lặp lại, hai mắt Lâm Thành Trác không còn một chút ánh sáng sự sống . . .

“A!” Lâm Triêu Hi chợt nhắm mắt hét chói tai, vẻ mặt hết sức đau khổ, hai hàng nước mắt tuông ào ào.

Lâm Đường Hoa như bị sét đánh, nhất thời ý thức được hành động của mình, thì ra là nàng không muốn, thì ra là nàng không muốn . . .

Hắn xuống giường, buộc lại từng cái nút áo cho nàng, ôm nàng đang run rẩy vào ngực nhẹ nhàng đong đưa, vỗ lưng an ủi nàng.

Nhưng một tiếng thét này cũng gọi Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm tới, bọn họ phá cửa mà vào liền trông thấy hai người gắn bó cận kề bên nhau.

Lâm Triêu Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc trông thấy Lâm Thành Trác, cả người run lên, vươn tay ra, không tiếng động kêu hắn tới.

Lâm Thành Trác đến gần nàng, cầm bàn tay lạnh như băng của nàng, tay mình cũng đang run rẩy. Tam đệ thấy là: nàng đang ở trong ngực hắn(LĐH) nhưng lại đưa tay hướng về phía hắn(LTT) xin trợ giúp.

Lâm Triêu Hi móc ra hai sợi dây chuyền khác từ trong ngực đưa cho bọn hắn, sau đó móc ra viên đá màu vàng trên cổ của mình, chán nản lại kiên định nói: “Bốn người chúng ta, phải gắn bó đến già, ai cũng không được giữa đường rời đi, có được hay không?”

Một mảnh trấm mặc, chỉ nghe âm thanh gió lạnh thổi qua cành cây khô, Lâm Phượng Âm phá vỡ trầm mặc trước nhất, cười một cái nói: “Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng tháng cùng ngày.” Thật ra thì hắn muốn nói, nếu như nàng chết đi, Bích Lạc Hoàng Tuyền, ta cũng sẽ theo.

(Bích Lạc Hoàng Tuyền: giống như cùng trời cuối đất, địa phủ hay thiên đường)

Nụ cười của nàng nhạt nhòa, cười vô cùng mêt mỏi, giống như trải qua trăm ngàn kiếp nạn may mắn thoát nạn, ánh mắt của nàng nhìn Lâm Thành Trác tràn đầy đau lòng và ưu sầu.

Tại sao trong lòng lại có cảm giác đại kiếp của hắn sắp tới chứ?

Lâm Triêu Hi thực ra là người rất hưởng thụ cuộc sống, sau khi đầu thai sống lại một lần nữa một chút trí nhớ cũng không có quả thật là có quan hệ mật thiết. Vì vậy nàng dựa vào bản tính thuần lương trải qua cuộc sống điên khùng không tim không phổi, cũng hiểu được phải làm thế nào tiêu khiển để giảm áp lực.

Vì vậy hàng đêm ngủ không ngon nàng quyết định huấn luyện thân thể của chính mình, ví dụ như để cho tâm tình sảng lãng cởi mở nột chút để thân thể dễ chịu một chút. Trải qua suy nghĩ cực khổ rốt cuộc nhớ tới một cái tâm nguyện chưa hoàn thành, cho tới hôm nay vẫn chưa cam lòng.

Đó chính là lần trước đi Thanh Phong Các tìm nam quan bị dạy dỗ thê thảm, ai biết được sẽ gặp phải Lâm Phượng Âm cũng đi ** nam, làm cho nàng tràn đầy tự tin chuẩn bị đầy đủ cũng bị hù chạy.

Nghe nói hôm nay Lâm Phượng Âm ở nhà tu luyện nội công, bởi vì nội công Nhật Nguyệt ngưng tinh cực kỳ cổ quái. Mỗi năm vào lúc năm hết tết đến là đoạn thời gian hắn yếu nhất. Đối với người luyện âm công ưu tú mà nói thì thậm chí càng hơn. Lâm Phượng Âm và Lâm Đường Hoa đều ở giai đoạn này, cho nên Lâm Đường Hoa phải tu luyện một tháng, Lâm Phượng Âm thì phải tu luyện hai tháng, Lâm Thành Trác là người luyện dương công lại ung dung tự tại. Bởi vì thời khắc yếu đuối nhất của hắn là lúc lạnh nhất của mùa đông, hơn nữa bản thân hắn nội công thâm hậu nên thời gian chỉ có nửa tháng, ngay tại lúc nàng không hay không biết đã lặng lẽ trôi qua.

Lâm Phượng Âm cùng Lâm Đường Hoa đều không có tinh lực, mỗi lần nhìn thấy nàng vui vẻ cũng chỉ nhạo báng mấy câu không giống như lúc trước hận không thể quấn lấy nàng 24 giờ mỗi ngày. Cho nên nàng mừng rỡ tự tại, chợt nhớ mình vẫn chưa thành công đi dạo xem hết danh lam thắng cảnh Hoa Châu thành. Vì vậy, đổi một thân nam trang liền chui khỏi Lâm gia, tưởng rằng thần không biết quỷ không hay.

Mùa xuân hàng năm, Lâm Đường Hoa cùng Lâm Phượng Âm sẽ phải bế quan trong phòng, vì đề phòng đối phương tẩu hỏa nhập ma, lúc một người tu luyện thì người còn lại liền hỗ trợ. Cho nên bọn họ ngồi xếp bằng đối diện với nhau trên tấm thảm, nhắm mắt dưỡng thần.

“Công tử.” Một tiếng gọi khẽ, ẩn sĩ không tiếng động vào cửa, sợ quấy rầy hắn nên đè thấp âm thanh.

“Hả?” Lâm Phượng Âm dùng giọng mũi nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Ẩn sĩ muốn nói lại thôi, hình như có chuyện gì đó khó mở miệng, Lâm Đường Hoa chậm rãi giương mắt, cười nói: “Nếu là việc của nàng, thì nói thẳng không cần ngại, nàng luôn luôn gây bất ngờ, chúng ta thấy nhưng không thể trách rồi.”

Ẩn sĩ cung kính nói: “Tiểu Tịch cô nương đổi nam trang, đi Thanh Phong Các.”

Mắt phượng Lâm Phượng Âm lập tức mở ra, mang theo hơi thở nguy hiểm, sau đó khóe miệng nhếch lên, cười tà nói: “Nha đầu này thật là không bớt lo, thật muốn đem địa bàn của ta làm cho chướng khí mù mịt hay sao.”

Ẩn sĩ trong lòng than thở, làm cho một đám ẩn sĩ võ công trác tuyệt ngụy trang thành nam quan, chẳng phải đã chướng khí mù mịt từ đầu rồi?

Lâm Đường Hoa thở dài, xem ra nàng lúc này là dê vào miệng cọp rồi, cũng khó trách nàng không biết Thanh Phong Các là địa phương treo đầu dê bán thịt rồng rồi, cười một cái nói: “Xem ra nàng rất muốn thử một chút cùng người lạ cùng đi ** rồi, cũng tại thủ hạ của ngươi người nào người nấy dáng dấp quá tuấn tú, nữ nhân không tim không phổi kia đều đắm chìm rồi sao.”

Lời này nói ra làm ẩn sĩ không khỏi run lên toát mồ hôi lạnh, kể từ khi bắt đầu thi hành nhiêm vụ, mười hai tên ẩn sĩ bọn họ cùng mặc áo đen che mặt cũng không lộ diện. Cho tới một năm trước Tam công tử nói bọn họ giả vờ xuất đầu lộ diện tiếp khách ở Thanh Phong Các. Nhưng thật ra như vậy che dấu thân phận tốt hơn, không ngờ công tử lại rất để ý cô gái tò mò ngày ngày chạy tới nam quan quán, chẳng lẽ cái này mà cũng trách lên đầu bọn họ sao?

Lâm Phượng Âm cảm thấy thân thể ẩn sĩ cương cứng, liền vui vẻ cười cười mà nói: “Không phải là trách ngươi, ngươi lui ra đi, thông báo cho bọn họ hôm nay đóng cửa, chỉ tiếp một khách là nàng, nhất định phải giữ nàng lại.”

“Vâng.” ẩn sĩ rốt cuộc được giải thoát. Hắn là ẩn sĩ có khinh công giỏi nhất trong mười hai ẩn sĩ, đảm đương chức vụ đưa tin báo, cũng rõ ràng cách làm việc của Tam công tử. Nhưng chỉ cần chuyện gì có liên quan tới Tiểu Tịch cô nương công tử sẽ hoàn toàn thay đổi phương thức làm việc trước kia. Ví dụ như, lần trước Tiểu Tịch cô nương cùng Đại công tử đi chúc thọ ở Diệu Châu, vậy mà vận dụng đến tám ẩn sĩ bí mật đi theo bảo vệ. Nếu không phải bốn tên còn lại thật sự có việc trong người chỉ sợ cũng bị phân đi theo. Đây là chuyện xưa nay chưa từng có, ngay cả bên cạnh công tử cũng chỉ có hai người bảo vệ. Tiểu Tịch cô nương giống như là bảo vật vô giá trị, hình như dễ vỡ hình như dễ dàng tan ra nhưng lại cố tình mạng vô cùng lớn.

Lâm Triêu Hi một mạch ngửa đầu xoảy bước khí vũ hiên ngang, lúc này có hai phe nhân mã nhìn nàng chằm chằm, một là ẩn sĩ chuyên dụng của Lâm Phượng Âm, một còn lại là người của Ngọc Hoàn phái ra.

Vô Cốt viên, một mảnh vắng lạnh như cũ, bởi vì không có ai xử lý, cá vàng trong hồ nước đã chết hơn phân nửa, phơi bụng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Ngọc Hoàn nhìn người ngủ say trên giường một chút, hai tháng, mình đã kiềm chế được một nửa cổ độc, một nửa kia vậy mà lại sinh trưởng lần nữa trong cơ thể hắn, bây giờ chẳng khác gì chưa từng loại bỏ qua.

Một chữ tình, quả nhiên dày vò! Nhưng hắn đối với nàng ta ngày nhớ đêm mong, nàng ta có biết đâu! Huống chi, suốt ngày hắn đắm chìm trong nỗi khổ đau tê tâm liệt phế như vậy, cho tới toàn thân co rúc lúc nóng lúc lạnh, sao làm khổ mình vậy chứ . . . . .

Nàng ta thấm ướt khăn lông lau mồ hôi rịn ra trên trán hắn, ngay cả trong giấc mộng cũng khổ sở như vậy sao?

Kẻ lạnh lùng thấu xương giết người như ngóe đâu rồi, tại sao lại trở lại suy nhược như khi còn bé!

Ngọc Hoàn không cam lòng phất tay áo đứng lên, mở cửa đi tới trong viện kêu: “Người đâu!”

Lập tức liền có một bóng dáng thoáng hiện, là một vũ nữ thủ hạ của Ngọc Hoàn.

Vũ nữ mặc xiêm áo màu xanh biếc thắt chặt eo, nhìn qua diêm dúa như rắn nước, khom người hỏi: “Tiểu chủ có gì phân phó?”

“Lâm Triêu Hi đi đâu rồi?” Ngọc Hoàn vội vàng hỏi.

“Đã trở về, tiểu chủ. Nàng đi Thanh Phong Các.” Nói xong không khỏi cười trộm một tiếng, không ngờ nàng ta còn là một **.

Ngọc Hoàn bất đắc dĩ thở dài, như thế nào cũng nghĩ không thông cô gái như vậy làm sao lại làm Hàn thiết ngàn năm(ý nói là Thu Vô Cốt) phải động lòng, phất phất tay nói: “Dùng hết mọi biện pháp bắt nàng về đây.”

Thanh xà cô nương cười một cái xoay người bay lên không liền biến mất không thấy.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

“Già Lang tiểu sư phụ, cảm ơn đã dẫn đường, chủ trì tỉnh dậy thỉnh truyền lời dùm, nói là có Lâm Đường Hoa đến thăm.”

Già Lang tiểu trọc đầu quệt miệng, nhưng rất có lễ phép khom lưng cúi người nói: “Thí chủ yên tâm, nhất định sẽ truyền lời, đi thong thả.” Cuối cùng vẫn không quên hung tợn liếc mắt với Lâm Triêu Hi.

Từ phòng chủ trì đến Phật đường, đoạn đường rất yên tĩnh. Lâm Triêu Hi biết phía trước Lâm Đường Hoa đang nổi lên cảm xúc. Một khi bộc phát chính là như núi lửa xưa nay chưa từng có,nàng nhất định phải ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế, tận lực năn nỉ mới được.

“Lâm công tử . . . . . Lâm nhị thiếu . . . . .Đường Hoa huynh . . . . .Đường Đường . . . . .”

Lâm Đường Hoa càng nghe càng lạnh, Lâm Triêu Hi nhất quyết không tha níu lấy tay áo của hắn cầu xin tha thứ.

Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, ra ngoan chiêu( ngoan: ngoan độc, tàn nhẫn)! Lâm Triêu Hi bước một bước lớn, trực tiếp đập đầu trên lưng Lâm Đường Hoa, đôi tay thuận thế vòng quanh hông của hắn, gò má dán sát trên vai hắn, tay dùng sức, ôm chặt hắn.

Lâm Đường Hoa chấn động, muốn cất chân bước đi lại dừng lại.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi . . . . .” Lâm Triêu Hi như chim nhỏ nép vào người mà nói.

“Lỗi của ngươi ở đâu?” Lâm Đường Hoa cảm giác tức giận trong lồng ngực đã tiêu tán, mình vậy mà không có lực chống lại chiêu số của nàng.

“Tò mò hại chết con mèo, ta tưởng rằng chỉ là tiếp cận vô giúp vui thôi . . . . .Ta sai ở chổ, ta không nên bán sắc đẹp của ngươi để đạt mục đích thô bỉ . . . . .” Lâm Triêu Hi ngửi mùi thơm hoa lan trên người của hắn, kèm theo mùi mực sâu kín, thật là gối ôm thoải mái.

Lâm Đường Hoa hóa đá lần nữa, thì ra nàng chỉ nghĩ tới được lý do ngu ngốc như vậy sao?

Nhưng mà phải hình dung tâm ý của hắn thế nào đây? Trời mới biết thời điểm nàng vứt bỏ hắn một mình chạy đi hắn sợ tới cỡ nào, sợ nàng bị thương ở dưới mi mắt hắn, sợ nàng sẽ một đi không trở lại, sợ sẽ không còn được gặp lại nàng cười thật tự nhiên . . .

Tuyệt không tức giận, chỉ vì nàng trở lại, chỉ vì một câu nói của nàng, ẩn nhẫn tức giận đều tan thành mây khói.

Hắn xoay người, nhìn thấy mèo nhỏ Lâm Triêu Hi nhắm mắt mỉm cười, vươn tay ôm chặt nàng, cằm cọ tóc của nàng phát ra âm thanh lạnh nhạt: “Về sau không được như vậy nữa.”

Nàng ra sức gật đầu, thủ đoạn như vậy quả thật không thể dùng lại, lần sau tốt hơn nói hắn là biểu đệ! Nàng hài lòng dán vào ngực mỹ nhân, nghe tiếng đập của tim hắn. Tiếng chuông ngân lên, thật là muốn ngủ nha . . .