Sau khi cơm nước no nê Lâm Triêu Hi càng thêm buồn ngủ, chống ghế đứng lên, Oanh Oanh vội vàng tới đỡ. Lâm Phượng Âm liếc xéo nàng cười nói: “Xem ra ngươi ở Lâm gia là rất cần người chăm sóc, Oanh Oanh, mấy ngày nay chủ mẫu không có ở đây làm phiền ngươi trông nom tốt cho cô ấy rồi.”
Oanh Oanh gật gật đầu nói: “Tiểu Tịch cô nương đối với Oanh Oanh rất tốt, nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Lâm Triêu Hi vỗ vỗ bụng mình lại nắm vai Oanh Oanh nói: “Ta với Oanh Oanh tình như tỷ muội, đó chính là sở thích và quan hệ ruột thịt, thiếu một thứ cũng không được!”
Lâm Triêu Hi về phòng, Oanh Oanh pha nước ấm cho nàng, chỉ đơn giản rửa mặt cũng không để ý phong trần mệt mỏi, lập tức cởi giày lên giường.
Ban đêm gió lớn, gió thổi va phải song cửa kêu réo rắc, bởi vì gần đây Lâm Triêu Hi ngủ nhiều nên giấc ngủ rất cạn, trong ánh trăng mờ vừa mở mắt đã nhìn thấy một bóng người lúc ẩn lúc hiện ngay trước mặt. Có nhiều kinh nghiệm kể từ khi tới Lâm gia, tính cảnh giác của nàng cũng đề cao không ít, nhẹ tay lấy xuống thanh Hoàng kiếm giắt ở bên giường. Đồng thời, vén chăn hất về phía bóng đen mơ hồ, lăn mình đến góc giường, rút kiếm ra nhắm thẳng vào người tới cùng lúc hô to: yêu nghiệt phương nào mau mau hiện thân!
Không có xảy ra đại chiến chém giết giống như dự đoán, bóng dáng đối diện tiếp được chăn nàng ném tới không thể làm gì hơn là than nhẹ, sau đó cười nhạo một tiếng nói: “Tính cảnh giác càng ngày càng cao nhỉ, không còn ngốc nghếch nữa sao?”
Âm thanh hài hước như vậy chỉ có thể phát ra từ Lâm Phượng Âm, trái tim treo cao của Lâm Hướng Hi rốt cuộc cũng để xuống. Sau đó cẩn thận mang kiếm cất vào vỏ, mới vừa rồi rút kiếm quá nhanh, kiếm khí mà đả thương mình thì không bồi thường nổi đâu, may mắn là chưa từng thất bại bị làm mất mặt.
“Ai nha ông trời của tôi ơi, các ngươi muốn hành hạ ta cũng không chọn ngày sao? Tại sao nhất định phải hôm nay hả, có nhìn thấy không, mí mắt của ta cũng bị 502 dính cũng một chỗ rồi nè!” Lâm Triêu Hi phàn nàn, đoạt lấy chăn chán nản ngã xuống giường, khoát khoát tay mà nói: “Có chuyện gì thì để ngày mai lại nói, trước hết phải cho ta ngủ đủ.”
Lâm Phượng Âm tiến lên một bước, nghiêng người dựa vào một bên giường mỉm cười nhìn nàng, không có chút ý tứ nào phải đi.
Lâm Triêu Hi nằm một hồi, cảm giác có hai ánh mắt nóng bỏng canh chừng làm nàng sợ hãi. Mở mắt ra thấy LâmPhượng Âm vẫn còn ở đó lập tức lạnh mặt hỏi: “Được rồi, ngươi nói đi . . .ta biết rõ giảng đạo lý với vô lại là vô ích, có chuyện gì?”
Lâm Phượng Âm nhìn cô gái tóc rối bù xù trước mắt, nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc ngủ, chính hắn cũng nghĩ không ra tại sao mình lại chọn nàng! Mặc dù có chút nhan sắc, thế nhưng đầu óc rất ngây ngốc, trong thường ngày cũng không chăm sóc được cho chính mình còn thường gây họa. Nhưng tại sao ba huynh đệ bọn họ đều nhìn trúng nàng lại càng không thể vãn hồi?
Lâm Triêu Hi nghi ngờ chu mỏ, sao Lâm Phượng Âm nhìn nàng giống như là đang nghiên cứu người rừng vậy nhỉ?
Lâm Phượng Âm chợt cười nói: “Tối nay ta thật sự là đến nhìn xem ngươi, thuận tiện kiếm chút tiện nghi.”
“Tiện nghi?” Đầu Lâm Triêu Hi suy nghĩ có chút chậm chạp, nhưng chưa kịp nghĩ được gì thì ở một giây kế tiếp miệng đã bị hôn rồi.
Nàng đi bao nhiêu ngày, hắn liền nhớ nhung bấy nhiêu ngày. Trong lòng trong đầu trong máu giống như có rất nhiều con kiến gặm cắn làm cho hắn muốn phát điên. Kể từ khi ba huynh đệ lập lời thề cạnh tranh công bằng, hắn mỗi ngày đều phải khống chế, chưa từng dễ chịu qua.
Cái hôn này đã nhẫn nại biết bao lâu rốt cuộc bộc phát. Tối nay lúc trở về phòng thay quần áo, nhìn thấy dấu răng trên vai mình . . .ở Thanh Phong Các, bọn họ ‘Miệng không lưu tình’ lẫn nhau lưu lại ‘Yêu ấn ký’ này.
Miệng và gò má Lâm Phượng Âm vẫn có mùi rượu nhàn nhạt riêng như cũ, trong mơ hồ Lâm Triêu Hi bị rượu này làm cho choáng váng đầu óc, gò má cũng ửng đỏ rồi. Không biết rượu này có phải là rượu câu hồn trong truyền thuyết làm cho người ta mất tâm trí. Thời gian mới mấy tháng trôi qua, tại sao lại bị Lâm Phượng Âm cường hôn nữa rồi? May mắn không phải lần đầu tiên, nàng cũng không ngượng ngùng dè dặt như những nữ nhân khác, nếu ngươi muốn chơi đùa hôn môi thì ta liền liều mạng đáp trả cho ngươi, đương nhiên là phải chọn tư thế thoải mái.
Nàng cơ bản đang nằm, Lâm Phượng Âm đang cúi người xuống, đôi tay của nàng vòng lên cổ của hắn, sau đó kéo một cái, Lâm Phượng Âm không kịp phản ứng liền ngã nằm lên người của nàng. Thân thể hai người liền dán sát vào nhau, Lâm Triêu Hi cảm giác hôn môi như vậy thân mật hơn cũng thoải mái hơn. Nhưng không có chú ý tới biến hóa của thân thể Lâm Phượng Âm, đúng lúc có một ngọn lửa nóng bỏng dường như có xu thế thiêu đốt người.
Nàng cảm giác môi lưỡi Lâm Phượng Âm không còn dịu dàng lưu luyến nữa, ngược lại càng tràn ngập báo đạo của nam nhân. Hai tay của hắn nắm chặt eo nàng, môi lưỡi dùng sức tìm tòi tư vị sâu trong miệng nàng, cùng môi lưỡi linh hoạt của nàng liếm láp quấn quýt lẫn nhau, liều chết triền miên hôn. Tỉ mỉ phát hoạ hình dạng môi đối phương, hết lòng quan tâm từng chiếc răng nhỏ, càng ngày càng nhiệt tình đáp trả lại đối phương. Như sấm sét vang dội trong ngày xuân, rất nhanh nhẹn nhóm lên dục vọng mãnh liệt của bản thân, chẳng mấy chốc như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
“Ưm . . . . .” Lâm Triêu Hi có chút ngạt thở, cảm giác hôn này mặc dù ngọt ngào nhưng làm cho nàng không thoải mái. Đối phương căn bản võ công quá tốt lấy hơi cũng không khó khăn giống như nàng. Tay của hắn nắm chặt hông nàng, mỗi lần nàng hoạt động sẽ rước lấy sự đòi hỏi kịch liệt hơn của hắn. Dần dần cảm giác được có một vật cứng chống lại cơ thể của nàng, nàng chợt ý thức được hai người đang làm cái gì.
Ban đêm gió lớn, trong phòng tối om, cô nam quả nữ, trên giường dây dưa, nam trên nữ dưới.
Bên cạnh, bảo thạch khảm trên chuôi kiếm của thanh Hoàng kiếm lóe ra ánh sáng nhạt, đâm vào ánh mắt của nàng, rốt cuộc làm nàng có phần tỉnh táo lại.
Yêu ấn ký? Hình như nàng khắp nơi lưu tình, đều đã có yêu ấn ký cùng với mỗi người.
Nếu như cứng rắn muốn nói cùng với ai vật đính ước gì cùng người nào, vậy thì nàng cùng với Lâm Thành Trác có Phượng Hoàng song kiếm hợp bích, nàng thiếu nhẫn ngọc tổ truyền với Lâm Đường Hoa, nàng cùng Lâm Phượng Âm tặng trên vai nhau một cái ‘Đồng hồ đeo tay’, nàng chẳng biết tại sao lại nhận một hạt châu của quái nhân trên chim gỗ, còn lừa dối một lời thề sâu nặng cùng tình cảm lưu luyến của Lưu Y . . . . . Cái này không gọi là lẳng lơ thì gọi là gì?
Lâm Phượng Âm thấy nàng lơ đễnh, trên mặt là vẻ mặt lạnh nhạt mê mang.
Nàng nhớ lại đêm đầu tiên đã bị Thu Vô Cốt chà đạp sao? Nhưng hắn muốn nói, hắn tuyệt đối không để ý cô gái có còn thân trong sạch hay không.
Hay là căn bản nàng không muốn cùng hắn xảy ra quan hệ, có lẽ hắn vẫn luôn đơn phương tình nguyện, còn nàng cũng không yêu hắn?
Những tưởng tượng này làm cho trái tim của hắn lạnh lẽo, Lâm Phượng Âm, ngươi chưa từng làm chuyện bỉ ổi như thế này, vậy mà đi cưỡng ép một cô gái phải hiến thân cho ngươi!
Hắn dừng lại, không đành lòng rời đi đôi môi mật đào nở nang của nàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, sau đó cười cười, ấn xuống trán nàng một cái hôn nhàn nhạt.
“Ngủ đi.” Lâm Phượng Âm dịu dàng dặn dò bên tai nàng.
Nàng sững sờ gật đầu, cũng không có sức tự hỏi sao nhi tử có thể dừng lại.
Lâm Phượng Âm xuống giường, sau đó lặng yên không tiếng động đi ra ngoài.
Lâm Triêu Hi thở dài, quên đi, trước không muốn nghĩ gì nữa, binh đến tướng chặn, ngủ mới là chuyện hệ trọng đời người.
Một đêm này, nàng ngủ cực kỳ an ổn, sáng sớm hôm sau thậm chí nàng còn nghĩ, hôn, có phải sẽ trị được bệnh mộng mị mất ngủ không?
Trên bàn sách Lâm Đường Hoa lại tăng thêm một quyển trục tự họa, hắn đã thành thói quen vẽ tranh vào những lúc không thấy nàng, mỗi bức vẽ đều là nàng.
Đêm đã khuya, hắn vẫn như cũ chong đèn chưa ngủ, bỗng nhiên rất muốn đem dáng vẻ tên thư đồng lưu manh của nàng ghi lại. Vì vậy nhẹ nhàng mài mực, thản nhiên cầm bút, một cô gái mặc nam trang cười chói lọi đứng ở trong sân, hai cánh tay vòng trước ngực vẻ mặt xấu hổ. Nhưng dường như đang nói chuyện vui đùa khôn vặt lung tung gì đó, rất sống động nóng lòng chuyện sắp tới, như muốn bước ra từ trong bức tranh, như muốn hé miệng dí dỏm nói giỡn đấu với ngươi.
Lâm Đường Hoa cười nhạt, sau đó đề bút ở một bên viết xuống: Đề bút lúc trăng khuyết, trời đêm dần tan.
Chờ vết mực hong khô, hắn cuốn bức tranh lại thành một cuộn rồi bỏ vào ống đựng tranh, đã vẽ được gần bảy mươi bức rồi, đợi gọp đủ chín mươi chín bức sẽ làm quà tặng mừng năm mới cho nàng xem sao?
Không ngủ được giống vậy còn có Lâm Thành Trác, đoạn đường hai ngày không ngừng nghỉ với hắn không có gì khó khăn cả. Đoạn đường này hắn mâu thuẩn vô cùng, muốn về Lâm gia nhanh hơn một chút để bảo đảm an toàn cho nàng. Nhưng như vậy có nghĩa là khi trở lại Lâm gia sẽ chấm dứt thời gian bọn họ đơn độc ở chung với nhau. Hắm ôm Ma Diễn ngồi trên bậc thang ở địa lao dưới nước, Ma Diễn nhỏ giọng kêu ư ử, dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay của hắn, vết đao đả thương đến nay còn để lại vết sẹo nhàn nhạt. Nhìn vẻ mặt chủ nhân nó biết chủ nhân nhất định đã gặp chuyện ưu phiền, nhưng mà, kẻ nào khi dễ chủ nhân nó thích nhất? Nếu để cho nó biết, nó nhất định sẽ xé kẻ đó thành trăm mảnh!