“Thử thượng cao lầu thanh tận xương, khởi tri xuân sắc thốc nhân cuồng [1]. . .” Lâm Triêu Hi đứng im lặng hồi lâu bất giác ngâm ra câu thơ này, Thu Vô Cốt cúi đầu nhìn xuống, thấy bà lão ánh mắt si ngốc liền chợt lạnh, đây không phải là Lâm gia chủ mẫu Lâm Triêu Hi sao?
[1] Lầu trên cao xương gió lạnh cõi lòng, há cảnh xuân khiến người cuồng đến vậy.
Ánh mắt kia quá lạnh lẽo, quá sát khí, giống như hàn băng ngàn năm, nàng đứng ở kia, cả người cứng ngắc giống như đóng băng, ba hồn bảy vía cũng rơi vào cặp hắc mâu kia, chìm sâu vào một vực nước vô đáy. Một giây, như bị hóa đá, cả người chết lặng. Hai giây, thần trí mơ hồ, trầm luân vô tri. Ba giây, tựa như chìm vào địa ngục Tu La, cảnh vật bên người không ngừng thay đổi, khuôn mặt từng người trở nên dữ tợn đáng sợ như muốn cắn nuốt nàng.
Nàng chỉ thất thần trong chốc lát, thiếu chút nữa đã bị đôi mắt tràn đầy sát khí kia bóp nghẹt. Lâm Phượng Âm nhanh chóng nhảy xuống lầu, tựa như thiên thần từ trên trời giáng xuống, áo bào tím khẽ tung bay, chỉ một thoáng liền vọt tới bên cạnh Lâm Triêu Hi, điểm huyệt ngủ của nàng, thân thể của nàng giống như rắn nước xụi lơ trong ngực hắn, nhưng lại nhắm mắt ngủ thật say.
Hoa Nương hoảng sợ, vội vàng chạy thật nhanh đến hỏi, “Chủ mẫu, nàng . . .”
Lâm Phượng Âm cười nói: “Không có việc gì, chỉ là tuổi già có tật xấu hay ngủ gật.” Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ nhíu lại, ánh mắt mang thâm ý nói, “Thu công tử, ngươi có muốn cùng ta có quan hệ lâu dài không?”
Rõ ràng là câu hỏi, cũng không cho lựa chọn đáp án, hắn đã sớm dùng giọng điệu khẳng định nói cho ngươi biết, hắn dự tính lâu dài cùng ngươi, là quân tử chi giao, hay là đối địch, bọn họ trong lòng đều đã biết rõ ràng.
Thu Vô Cốt chỉ cảm thấy vị công tử này phong lưu không kiềm chế đuợc, so với yêu nghiệt chân chính còn tà mị hơn, tà trong lòng, mị ở xương, tươi cười kia, giống như lang sói đối mặt với thỏ, như hồ ly chăm chú nhìn chim nhỏ, dường như hết thảy hắn đều nắm trong lòng bàn tay, cái nhìn kia rõ ràng là sóng mắt đung đưa, nhưng lại làm kẻ khác sởn tóc gáy.
Lâm Phượng Âm hừ nhẹ một tiếng không thể nghe thấy, hắn ôm Lâm Triêu Hi lên, xoay người rời đi.
“Ngọc Hoàn, lần sau ta sẽ không rộng lượng như thế.” Thanh âm của Lâm Phượng Âm như ma quỷ nguyền rủa vang vọng trong Phương Phỉ lâu. Các cô nương còn lại ngơ ngác nhìn nhau, Lâm tam công tử tức giận? Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại có dáng vẻ không quan tâm đến việc không liên quan tới mình. Hắn bởi vì kết giao với công tử Thu Vô Cốt mà vui vẻ? Nhưng hắn còn không có nửa điểm luyến tiếc?
Thu Vô Cốt nửa câu cũng không nói, xoay người trở về phòng. Ngọc Hoàn nhìn bóng lưng hắn rời đi mà than nhẹ, hai người này vốn bất đồng, một người là thần tiên rơi vào ma đạo, một người là yêu nghiệt rơi vào thế gian, bọn họ mang tầng tầng mặt nạ, ít người có thể nhận ra bộ mặt thật của họ.
“Công tử, chúng ta, còn phải tiếp tục sao?” Ngọc Hoàn đóng cửa lại, nhẹ giọng hỏi. Bạch y công tử đứng bên cửa sổ không chớp mắt nhìn xuống, ngón tay hắn trắng bệch không giống bình thường.
Ngọc Hoàn hốt hoảng hỏi, “Công tử, ngươi . . . bị thương?”
Thu Vô Cốt ảm đạm cười, vươn tay nhìn một khối máu bầm ngưng kết ở lòng bàn tay trái, hắn dùng tay phải khởi xướng nội lực rồi vận công, sau đó nói, “Lâm Phượng Âm là một tuyệt đỉnh cao thủ, xem ra tin đồn của thế nhân không thể tin hết.”
Ngọc Hoàn nhíu mày, “Không nghĩ tới, hắn luyện thành nguyệt âm thần công nhật nguyệt ngưng tinh, hắn có thể đả thương công tử, thánh tuyết hàn công của ngài có thể bị hắn. . . . . .”
“Là bị hắn hóa giải. . . . .Nguyệt âm thần công của hắn vốn là chí âm chí hàn, cùng ta học loại nội công như nhau, nhưng hắn hơn ta một bậc, có thể đem máu của ta dịch chuyển rồi khóa ở lòng bàn tay ngưng kết thành băng.” Hắn mở lòng bàn tay kia ra, khối máu tụ đã tản đi, trong lòng bàn tay ẩm ướt, hàn băng hòa tan thành hơi nước rồi dần mất đi.
“Là công tử thua?” Ngọc Hoàn nhíu mày hỏi, thật không nghĩ tới vị công tử cả ngày tầm hoan tác nhạc [2] lại có công lực mạnh như vậy, chủ thượng của mình cũng một chiêu bị chế phục!
[2] Vui chơi tìm lạc thú.
“Cũng chưa chắc.” Thu Vô Cốt vươn tay trái, một cây ngân châm từ trong áo bay ra, đâm thẳng vào chim nhạc trên trời, con chim khẽ kêu một tiếng, trong lúc mọi người sửng sốt đã rơi xuống đất.
Ngọc Hoàn nhíu mày, “Hắn trúng tuyết vực vô ngân châm của ngươi!”
Thu Vô Cốt nhìn đám người tụ tập phía dưới nhìn con chim nhạn kia, tựa như có chút tiếc nuối, khẽ lẩm nhẩm, “Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, nếu không phải đối địch, có thể sẽ trở thành bạn tri kỉ.”
Ngọc Hoàn giật mình, nàng biết công tử tuyệt tình tuyệt nghĩa. Nhớ lúc mới gặp trên mặt hắn nở nụ cười, tâm trạng vui vẻ, nhưng trong giây lát hắn liền có thể trở thành ác ma giết người không chớp mắt. . . . . .
Cả người nàng run lên, không biết khi nào thì Thu Vô Cốt đã đi tới cạnh nàng, ngón tay của hắn đặt trên đàn khẽ nói, “Đã lâu chưa nghe Ngọc Hoàn hát. . . .”
Ngọc Hoàn vội vàng cúi đầu nói, “Vậy thì ta liền đàn một khúc cho công tử.”
“Dạ lai trầm túy tá trang trì, mai ngạc sáp tàn chi. Tửu tỉnh huân phá xuân thụy, mỘng đoạn bất thành quy. Nhân tiễu tiễu, nguyệt y y. Thúy liêm thùy. Canh na tàn nhị, canh niêm dư hương, canh đắc ta thì.” [3]
[3] Hôm qua trầm mê tháo trang sức, cành mai cắm đã tàn, rượu tỉnh làm giấc ngủ dở dang, giấc mộng dừng mà không có hồi kết, người lặng lẽ, trăng lả lướt, cành lắm nhụy hoa tàn, càng nhiều tàn hương rơi xuống, càng chờ đợi thời gian.
Một khúc nhạc uyển chuyển ai oán, thê thảm, làm cho vẻ bi thương cuối thu càng tăng lên, Ngọc Hoàn đánh đàn, ngón tay nhẹ gẩy, tiếng hát trong veo của chim oanh như khóc than.
Thu Vô Cốt uống một hớp trà, giống như vô ý nói, “Ngươi hát, tăng thêm vài phần u sầu.”
Ngọc Hoàn tay run lên, không dám nói nhiều, lại tiếp tục đàn hát.
Lâm Phượng Âm lên xe ngựa, ra lệnh cho gia đinh thúc ngựa chạy về Lâm gia. Hai tay hắn di chuyển, nhanh chóng điểm huyệt vị trước ngực, trên trán có mồ hôi hột rất nhỏ chảy ra, hắn thở nhẹ, khẽ như âm thanh ruồi chớp cánh, ngân châm kia từ gáy hắn bay ra, cắm vào cửa sổ xe ngựa.
“A, quả là tuyết vực vô ngân châm, bất quá, tên kia không biết ta bách độc bất xâm, cho nên dùng chiêu này đối phó với Lâm tam công tử trẻ người non dạ không tranh sự đời, nghĩ vậy là xong sao.” Hắn nhíu mày cười, nhìn nữ tử ngủ say trong ngực, thật muốn kéo mặt nạ của nàng xuống mà nhìn gương mặt tuyệt mĩ với má lúm đồng tiền kia. Lâm Phượng Âm sau khi trở về phủ liền sắp xếp cho nàng.
Oanh Oanh chào đón, hoảng sợ, vội vàng kiểm tra thân thể Lâm Triêu Hi, sợ chúa mẫu lần này quay trở về nhà lại có thêm vết thương.
Lâm Phượng Âm tựa vào cạnh cửa cười nói, “Nàng chỉ ngủ thôi, một chút thương tích cũng không có.”
Oanh Oanh lúc này mới thả lỏng, liền hỏi, “Công tử, y phục của ngươi tại sao lại bị rách thế kia?”
Lâm Phượng Âm nghiêng mắt, nhìn thấy chỗ vừa bức ra châm độc có một vết rách thật lớn, theo lý thuyết thì ngân châm nhỏ không thể làm rách áo, chính là Lâm Triêu Hi kia lúc xuống xe cắn một cái làm rách. Lâm Phượng Âm căm phẫn nhìn Lâm Triêu Hi, không biết rằng nữ nhân này khi nãy đã coi bờ vai hắn là đùi gà và móng heo.
“Công tử, ta sẽ vá cho ngươi.” Oanh Oanh líu ríu nói.
Lâm Phượng Âm cười, “Oanh Oanh không biết, ta không dùng lại y phục đã cũ sao.” Nói xong liền cởi áo ra, áo trong hơi mở làm lộ ra vùng ngực trắng nõn. Oanh Oanh cúi đầu xuống tới lúc hắn đi khỏi.
Lâm Phượng Âm trở về phòng, ra lệnh cho hạ nhân đem chiếc xe ngựa cùng với xiêm y kia đốt cháy, thay đổi lại toàn bộ, nói là tìm bản vẽ cụ thể mà nhị thiếu gia yêu cầu, nhớ tới đồ đạc mới thiết kế ở phòng nhị ca, hắn không có hảo ý cười. Quyển sách ghi chép kia, nên in lại!